Diệt Thế Kỷ

Balberith lắc lắc ly rượu đỏ trong tay rồi nhấp một ngụm, đến khi Tần Trạm ngồi xuống ghế thì ly rượu cũng vừa rời khỏi môi.

“Rượu của ngươi quả thật không tồi.” Balberith khen.

Lúc này, Tần Trạm mới để ý thấy chai rượu đang ở trên bàn là một trong những chai hắn vẫn cất giữ trong tủ. Đối với hành vi lấy không xin phép của Balberith, Tần Trạm cũng không có ý định truy cứu, hắn chỉ muốn biết chuyện về Luật mà Balberith định nói là gì, thế nhưng, hắn có cảm giác y đang cố tình quanh co, bởi vì những gì y nói tuyệt đối không có gì liên quan đến Luật cả.

“Nhân loại thật đúng là mâu thuẫn, vừa là người sáng tạo vừa là kẻ hủy diệt. Hai loại tính chất mâu thuẫn này đều được nhân loại thể hiện một cách hoàn mỹ, vừa phá hủy thế giới vừa sáng tạo ra những thứ khiến cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn. Tỉ như rượu này, loại tồn tại chỉ biết hủy diệt như ta sẽ không thể làm ra thứ tuyệt vời khiến người yêu thích như vậy.” Balberith nâng ly, khiến rượu đỏ bên trong sóng sánh, “Loại rượu ngon thế này quả thật khiến người khác thèm muốn, đáng tiếc, nhiều năm như vậy rồi nhưng chẳng ai trong số thủ hạ của ta biết cất rượu cả.” Hắn thở dài nói. Đám thuộc hạ của hắn, bản lĩnh phá hoại cao không cần phải nói, thế nhưng ở phương diện chế tạo lại hoàn toàn không có thiên phú, chỉ một việc đơn giản như cất rượu thôi mà chẳng có kẻ nào làm được.

“Ngươi không phải nhân loại?” Tần Trạm tự động bỏ qua phần thở dài tiếc nuối của Balberith, đưa ra một kết luận đối với nửa câu trước của y.

“Không phải.” Balberith thừa nhận rất thản nhiên. “Không phải thần, cũng không phải ma, càng không phải người ngoài hành tinh.” Thậm chí còn chủ động loại trừ vài khả năng khác giúp Tần Trạm.

Mà, sức tưởng tượng của Tần Trạm cũng chỉ có thể nghĩ đến những thứ này, lại đều bị Balberith phủ định. Hắn thật sự không nghĩ ra được Balberith rốt cuộc là cái gì.

“Trong chúng ta, chỉ có Luật là nhân loại.” Cuối cùng Balberith cũng nhắc đến Luật, đồng thời cũng khiến thần kinh của Tần Trạm trở nên căng thẳng.

“Ngươi rất muốn biết tại sao Luật lại đến chỗ của chúng ta phải không? Cũng muốn biết tại sao hắn rõ ràng không vui lại nói bản thân tự nguyện, tại sao có được lực lượng, tại sao được gọi là “Tế Tư”, quan hệ giữa hắn với ta là gì, càng muốn biết hắn đã trải qua những gì ở nơi các ngươi không nhìn thấy đúng không?” Balberith đưa ra một loạt vấn đề.

Tần Trạm không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn thẳng vào Balberith đã nói lên khát vọng của hắn. Đúng vậy, hắn rất muốn biết, muốn biết tất cả những điều đó.

Balberith nở nụ cười sáng lạn cực kỳ chói mắt, khiến khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần của hắn trở nên đầy mị lực, chỉ tiếc người trước mặt vẫn không có phản ứng gì, bởi vì trong lòng đã sớm tràn ngập hình bóng của một người khác. Nếu đổi lại là người nọ cười với Tần Trạm như vậy, có lẽ hắn sẽ lập tức mê muội.

Balberith cười, gằn rõ ràng từng tiếng, “Ta không nói cho ngươi.”

Xin thứ cho Tần Trạm lúc này thật sự có xúc động muốn đem Balberith ra đánh một trận, bởi vì hành vi của y quả thật rất đáng bị ănđòn. Lấy định lực của Tần Trạm cũng không khỏi phải hít sâu một hơi để giữ cho mình bình tĩnh. Nếu Luật có mặt ở đây, cho dù ghét Tần Trạm đến mức nào, hẳn vẫn sẽ vỗ vai Tần Trạm tỏ vẻ đồng bệnh tương liên khi cùng phải chịu đựng những trò đùa của Balberith.

“Luật rất ôn nhu, cũng rất nhân từ.” Biểu tình của Balberith trở nên nghiêm túc, thậm chí còn có một chút nhu hòa. Hắn thật sự yêu thích Tế Tư, hắn đã nhìn y lớn lên, nhìn y mâu thuẫn, khó chịu, kiên định, bi thương, nhìn y thống khổ hết lần này đến lần khác, khiến hắn sinh ra vốn chỉ biết phá hoại cũng hiểu được trân trọng, không phải vì thân phận Tế Tư của y, mà là bởi vì hắn muốn làm như vậy. Đương nhiên, nếu không phải thân phận Tế Tư đặc thù, hắn sao lại đặt những gì Luật trải qua vào mắt, sau đó mới muốn trân trọng đây?

Lời của Balberith khiến Tần Trạm nổi lên sát tâm. Ôn nhu, nhân từ? Balberith nhìn thấy một mặt này của Luật, thế nhưng hắn thì chưa. Nói cách khác, Luật đã ôn nhu, nhân từ với Balberith? Nghĩ đến điều này, Tần Trạm lập tức cảm thấy ngọn lửa ghen tị bùng cháy trong lòng, lại không cách nào ngăn cản, sát ý lạnh như băng cũng gần như thành thực thể, chưa ra tay là vì Tần Trạm vẫn đang khắc chế hành vi của mình mà thôi.

“Ngươi yêu Luật thật lòng, đó cũng là lý do để ngươi còn sống đến tận bây giờ. Nếu không, chỉ bằng ý niệm không sạch sẽ đối với Luật trong đầu mình, ngươi đáng chết.” Đối với sát ý của Tần Trạm, Balberith không có lý do gì để nhẫn nại, phát ra sát ý không hề thua kém. Lúc này, Tần Trạm đã rơi xuống hạ phong, bởi vì Balberith đã chọn trúng nhược điểm của hắn, chính bản thân hắn cũng cảm thấy không chịu nổi những ý nghĩ của mình đối với Luật.

Thấy sát ý của Tần Trạm đã yếu bớt, Balberith cũng thu liễm sát ý của mình.

“Ngươi muốn biết bí mật của Luật, nhưng bây giờ, ngươi vẫn chưa có tư cách.” Balberith đặt ly rượu không xuống, mở chai rồi rót thêm cho mình một ly. “Ta đến đây là vì muốn hỏi ngươi một vấn đề. Nếu đáp án không phải là thứ ta muốn, vậy thì những nghi vấn kia của ngươi cũng sẽ không có đáp án, về sau chúng ta cũng sẽ không lưu tình với ngươi nữa, đến lúc đó thì chuẩn bị tinh thần chết trong cuộc chiến tiếp theo đi. Với thực lực của ngươi hiện giờ, giết chết ngươi là một chuyện cực kỳ đơn giản.” Balberith nói, cũng tiết lộ nguyên nhân “người chấp hành” tóc đỏ hôm nay không ra tay giết Tần Trạm.

Đối với những lời tổn thương lòng tự trọng người khác của Balberith, Tần Trạm vẫn không có phản ứng gì. Là một người đã trải qua sinh tử trên chiến trường, hắn biết có thể còn sống đã tốt lắm rồi. Tại sao còn sống không quan trọng, quan trọng là mình còn sống, còn sống sẽ còn có hy vọng, cho dù bị khinh thường hay mắc mưu cũng đều có thể trả thù được, thắng thua nhất thời không đồng nghĩa với đó là kết quả cuối cùng.

Lúc này, điều khiến Tần Trạm bận tâm là Balberith muốn hỏi hắn điều gì. Dù sao, đáp án của hắn cũng sẽ liên quan đến Luật, đến sinh mạng của hắn, mà bây giờ, hắn vẫn chưa thể chết được. Hắn là chiến sĩ, sẽ không tránh né khi chiến đấu, nhưng vì Luật, hắn không thể chết được, bởi vì mạng của hắn là dùng để bảo hộ Luật, có chết cũng phải vì bảo hộ Luật mà chết.

“Bà ngoại của Luật, vị Tống lão phu nhân kia, trước khi lâm chung cũng đã hỏi ngươi một chuyện đúng không?” Nhắc đến Tống lão phu nhân, ngữ khí của Balberith trở nên rất trịnh trọng. Đó là một vị nữ tính của nhân loại đáng được hắn tôn trọng, thừa nhận sai lầm đã phạm phải nhưng vẫn không hối hận với sự lựa chọn của mình, không hổ người có quan hệ huyết thống với Luật, phương diện này cũng thật giống nhau.

Nghe Balberith nhắc đến, Tần Trạm lập tức nhớ lại từng sự kiện trước khi Tống lão phu nhân lâm chung vào mấy năm trước.

“Như vậy, giữa Luật và đại nghĩa của ngươi, ngươi lựa chọn bên nào?” Balberith hỏi. Hắn không nói cho Tần Trạm biết bí mật của Luật, chính là muốn y chọn Luật là vì bản thân y muốn thế, chứ không phải vì biết sự thật mà cảm thấy thương hại hoặc đồng tình. Đó không phải điều hắn muốn, càng không phải là thứ Luật cần.

Tần Trạm mở to mắt, vì câu hỏi này của Balberith, vì sự mê mang của mình, cũng vì nhận ra vấn đề của Tống lão phu nhân trước lúc lâm chung là để chuẩn bị cho thời điểm này.

“Ta không cần ngươi trả lời bây giờ, tự suy nghĩ đi. Nếu như ngươi lựa chọn Luật thì đem theo lá thư của Tống lão phu nhân đến Thủy Tinh Thành, ngươi sẽ biết được tất cả về Luật. Còn nếu ngươi lựa chọn đại nghĩa của mình, vậy xé lá thư kia đi, chúng ta sẽ không tiếp tục lưu tình nữa, và ngươi sẽ phải chết trong cuộc chiến kế tiếp.” Balberith uống hết rượu trong ly, sau đó buông tay khiến chiếc ly rơi xuống đất và vỡ vụn, đồng thời, hắn cũng biến mất khỏi phòng khách của Tần Trạm.

Lúc này, tâm tình của Tần Trạm cực kỳ hỗn loạn, hoàn toàn không để ý đến Balberith đã biến mất. Hắn đứng dậy, bắt đầu lục lọi đống đồ đạc trong phòng mình.

Khi hắn mở một cái ngăn kéo, trong đó có một chiếc hộp nhỏ, chưa hề có dấu vết bị chạm đến dù đã từng có một cuộc điều tra căn nhà này, có thể vì bọn họ cân nhắc đến thân phận của hắn, cũng có thể là do bên của Balberith cố ý thủ hộ, nếu không tại sao hộp này có thể bảo tồn một cách hoàn hảo, lá thư bên trong cũng không bị chạm vào hay mở ra như vậy.

Lấy bức thư từ trong hộp ra, Tần Trạm vẫn không xé lớp phong bì, bởi vì nội dung bên trong là Tống lão phu nhân viết cho Luật.

Tống nãi nãi, lúc ấy, hẳn là ngài đã biết tất cả những chuyện này sẽ xảy ra, cho nên, ngài để lại phong thư này là vì muốn trải đường cho ta sao? Tần Trạm ngã xuống giường, nhìn bức thư trong tay bằng ánh mắt phức tạp.

Giữa đại nghĩa và Luật, hắn nên chọn bên nào đây? Một bên có bằng hữu cùng lớn lên từ bé, có phụ mẫu, thân nhân, có trách nhiệm, có rất nhiều người hắn cần phải thủ hộ, thế nhưng bên kia cán cân lại là Luật, là người hắn yêu đến phát điên, là người hắn muốn thủ hộ. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến lại có một ngày, người hắn muốn thủ hộ lại đứng ở nơi đối nghịch với đại nghĩa của hắn.

Lựa chọn Luật, có nghĩa hắn phải phản bội thân bằng, phản bội trách nhiệm cùng những gì hắn đã từng ra sức thủ hộ. Cảm tình đối với Luật có đáng giá để hắn từ bỏ tất cả không? Hắn không biết.

Nếu lựa chọn đại nghĩa, có nghĩa hắn sẽ hoàn toàn mất Luật, không còn tư cách đứng bên cạnh y, thủ hộ y.

Mất Luật sao? Tần Trạm đưa một bàn tay lên ôm lấy vị trí trái tim, đau quá, chỉ cần nghĩ đến điều đó, hắn liền thấy đau đớn. Cảm giác trống rỗng khi không biết Luật đang ở đâu suốt mấy ngày nay đồng loạt bốc lên, tựa như bóng đêm tĩnh mịch đang bao vây lấy hắn.

Hắn không khỏi nghĩ lại hắn đã trải qua những ngày vừa rồi như thế nào, ngay cả hô hấp dường như cũng thật khó khăn, trái tim trống rỗng như không có gì tồn tại. Quan niệm của hắn sớm đã vì Luật mà dao động, đã mất đi Luật, hắn còn để ý cái gì khác nữa đâu? Cẩn thận hồi tưởng lại tâm tính của mình, hắn thật sự để ý những người hắn cho rằng hắn phải thủ hộ sao? Với hắn mà nói, bọn họ thật sự trọng yếu sao? Ngoại trừ phụ mẫu, thân nhân, bằng hữu, trách nhiệm và quyền lực, những thứ còn lại, hắn đều không để ý.

Vì Luật mà phản bội bằng hữu và thân nhân là điều duy nhất khiến hắn thống khổ, thế nhưng nếu mất Luật, hắn còn cảm thấy như vậy sao? Tần Trạm không ngừng tự hỏi chính mình, không ngừng giả thiết những khả năng có thể xảy ra.

“Cho dù phản bội tất cả, ta cũng muốn thủ hộ nó.” Những lời này của Luật đột nhiên xuất hiện trong óc Tần Trạm. Luật cũng phản bội thân nhân của y, vì thứ y muốn thủ hộ. Y có thể kiên định như vậy là vì đã sớm giác ngộ, mà hắn, vẫn còn do dự không chừng.

“Phản bội tất cả, cũng muốn thủ hộ nó sao?” Tần Trạm nhìn chằm chằm lá thư trong tay, tự hỏi. Hắn có loại giác ngộ này sao? Luật, ta không biết đến tột cùng là thứ gì có thể khiến ngươi không tiếc vứt bỏ tất cả để thủ hộ nó, nhưng ngươi như vậy thật quá mức kiên cường. Ngươi đã dùng loại tâm tình gì để nhìn chúng ta – những người mà ngươi biết sẽ có một ngày ngươi phản bội bọn họ? Có phải vì ngươi rõ ràng không bỏ xuống được, cho nên mới không muốn bị ràng buộc, mới đeo mặt nạ hoàn khố vô tri, là đang hy vọng chúng ta ít có cảm tình với ngươi, để đến thời điểm bị ngươi phản bội sẽ ít thấy khổ sở một chút, đúng không?

“Đứa ngốc, quả nhiên là ôn nhu nhân từ a.” Tần Trạm nhẹ nhàng cười, cười đến ôn nhu. Kỳ thật, hắn đã có sẵn quyết định trong lòng, bất quá, vì được giáo dục nhiều năm qua nên mới do dự. Nếu như chưa từng mất đi Luật, nếu như Balberith không đưa ra vấn đề, hắn sẽ không suy nghĩ, sẽ không phát hiện bản tính bị che giấu của chính mình. Hắn không phải người vô tư rộng lượng, kỳ thật hắn là người rất ích kỷ, giữa mất đi Luật và có thể ở cạnh Luật, hắn đã lựa chọn điều hắn muốn.

“Phản bội tất cả, chỉ vì ngươi.” Tần Trạm nở một nụ cười sáng lạn, nhẹ nhàng nói. Hắn đã sớm điên, vì Luật.

END 79.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui