Điểu Đại Hữu Thí Dụng

Mấy ngày kế tiếp quả thực là hành chết tôi. Thân là một ông đàn ông, ngày nào cũng phải nấu cơm còn chưa tính, còn phải chăm sóc bà xã, tình nhân, con trai cùng cả một nhóc con miệng hôi sữa, tôi mệt muốn chết luôn.

Uyển Uyển muốn ăn cái này, Tiết Đồng muốn ăn cái kia, hai người bọn họ đều tự ra ngoài mua thức ăn rồi mỗi người cầm một đống về ném cho tôi bảo muốn ăn cái này cái kia. Ti vi là của Uyển Uyển, máy tính là của Tô Nam, bé con với bếp là của tôi.

Tôi đeo tạp dề đứng cửa bếp kêu to: “Tôi đàn ông đàn ang thế này sao phải mệt chết thế chứ, các người không ai giúp tí à!”

Uyển Uyển làm ổ ở sô pha vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem ti vi nói: “Em không làm đâu.”

Tiết Đồng ôm bé con nói: “Tôi đang giúp anh đây.”

Tô Nam nói: “Bạn học Q con, con đi chơi máy tính đây. Ba ơi, trưa nay ăn sườn kho tàu được không?”

A a a a!!!! Tôi còn thảm hơn cả cải thìa (1) nữa.

Nhưng mà… Nam tử hán đại trượng phu, việc gì cũng phải cầm được buông được, nếu không có áp lực, làm sao có động lực đây? Tôi dưới tình huống bất khả kháng, chỉ có thể nghĩ như vậy. nhưng thế là hậu quả là ngày nào tôi cũng mệt như con cờ hó, chỉ cần có chút thời gian đã muốn khép mi chợp mắt.

Tiết Đồng đáng ghét, lúc rảnh rồi, không làm anh đến kêu cha gọi mẹ tôi sẽ không họ Tô nữa! Tôi ở trong lòng hung hăng phát thệ, ngay cả buổi tối nằm mơ cũng mơ thấy Tiết Đồng bị tôi làm đến khóc kêu: “Không muốn, tôi không muốn nữa, van anh buông tha cho tôi đi…” Nhưng thực tế tối nào tôi cũng mệt đến ngón tya cũng chẳng muốn nhấc, nói gì đến chm.

Còn may, mồng tám Tết, Uyển Uyển hẹn với đồng nghiệp, đem Tô Nam đi Hải Nam chơi.

Vốn lúc đầu đã hẹn cả nhà ba người chúng tôi cùng đi, vậy nhưng có thêm nhãi ranh kia làm cho… Aish…

Tiết Đồng lái xe tiễn bọn họ đi tôi mới thở phào nhẹ nhõm, một mình chăm sóc đứa trẻ ranh là chuyện đơn giản.

Uyển Uyển với Tô Nam đều đi rồi, Tiết Đồng cũng đi làm. Bọn họ đi rồi, tôi cho bé con ăn no rồi chơi với nó là hết buổi sáng. Đến trưa, ngủ với nó đến tận ba bốn giờ chiều. Không có ai quấy phá, thật là yên tĩnh, đến lúc tôi tỉnh dậy thoải mái nằm trên giường cũng chẳng muốn nhích nữa.

Nhưng so với lúc trước náo nhiệt, giờ cả nhà lạnh lẽo tôi có chút khó chịu, liền tới phòng sách lên mạng.

Mở bài tôi đã post lên xem, bởi đã hơn mười ngày không update gì mới, độc giả phía dưới đều phản hồi

“Tác giả tiến cung rồi?”

“Truyện này lại TJ rồi”

“Tác giả JJ gỗ”

Nếu là trước kia, tôi nhất định sẽ hăng tiết gà lên mắng chửi ngay hoặc sẽ lập tức update, nhưng giờ tôi cũng không có tâm trạng đó. Thái giám thì thái giám đi, cùng lắm thì tôi cắt luôn, dù sao dạo này có không biết bao nhiêu người viết tiểu thuyết đều trải qua chuyện thế này. Giống như có cây viết lớn kia viết khoa học viễn tưởng, một truyện viết đến sáu quyển, ai cũng cảm thấy sau đó còn có thể viết đến tám mười bản thì đến bản thứ bảy đột nhiên lại kết thúc. Hoặc có người viết cái tùy thân chủng điền nào đấy, viết đến hơn trăm bảy mươi chương thì ngừng lại một thời gian, đột nhiên chỉ trong hơn mười chương sau đã kết thúc luôn.

Tôi giờ đang lo văn mình giờ là đuôi nát hay là thái giám thì hơn đây. Độc giả đều thấy mấy truyện thà thái giám còn hơn là đuôi nát, nhưng với tác giả mà nói, cách gọi thái giám này khó nghe quá, dù sao tôi cũng là đàn ông cơ mà.

Đúng lúc này, tiếng QQ vang lên, góc dưới bên phải màn hình có cái hình cứ nhấp nha nhấp nháy. Tôi bấm vào xem chút mới thấy lúc trước toàn là Tô Nam nghịch máy, nó cài đặt tự động đăng nhập khi khởi động nên đây là bạn trên mạng tìm nó.

Để không cho Tô Nam biết tôi thấy Q của nó, tôi đổi ngay trạng thái thành ẩn.

Vốn muốn xem tin tức tiếp, đột nhiên lại muốn xem Tô Nam dạo này cứ chui vào phòng chơi cái gì liền nhìn không gian của nó. Vừa mở ra đã nghe thấy bài hát trong phim hoạt hình đang lưu hành nhất, sau đó cả màn hình đều là bươm bướm bay khắp nơi khiến mắt tôi muốn hoa cả đi.

Tôi bỏ qua nguy hiểm cho đôi mắt dạo qua không gian của nó mấy vòng, xem các loại cảm ngộ cuộc đời mà choáng cả đầu, thằng nhãi ranh thì hiểu cái gì là cảm ngộ cuộc đời chứ? Cũng chẳng biết nó ở chỗ GJM nào tìm được. Càng lạ hơn là Q tệ của nó, có đến mấy trăm.

Sau đó nhìn đến lịch sử mới phát hiện thì ra… Khó trách thời gian trước nhìn phí điện thoại lại thấy nhiều đến vậy, thì ra là bị ranh con Tô Nam này nạp Q tệ. Khó trách Ma Hoa Đông có nhiều tài sản như vậy, thì ra đều là đám nít ranh này đem cho. Ranh con thối, chờ nó trở xem tôi có quật chết nó không.

Con người một khi tức giận sẽ làm gì? Đương nhiên là trả thù xã hội.

Tôi chính là bởi lần này nghĩ sai mà hỏng hết, tiểu thuyết vốn định viết đến mấy trăm vạn từ bị tôi dùng mấy giờ đồng hồ, mấy ngàn từ cho kết thúc luôn. Quên đi, thời gian này không viết, lần sau muốn viết thì lại thay nick, dù sao nick thì chẳng ngại nhiều.

Làm xong việc này tôi đi xem bé con kia, thay tã cho nó, nhưng nó còn chưa dậy, tôi lại ngồi trước máy lên mạng tiếp. Đến lúc tối mịt tôi hơi đói, bé con cũng tỉnh, tôi chỉ có thể pha sữa cho nó bú no trước.

Đến lúc tôi muốn đi làm bữa tối thì di động kêu, Tiết Đồng gọi điện bảo tối có việc, không sang được.

Trong lòng tôi hơi hụt hẫng, vốn mấy đã không gần gũi anh, nghĩ muốn tối nay thân mật một chút, anh lại không đến? Aish, cũng chẳng muốn nấu nữa.

Lúc sau, lại có điện thoại. Người gọi chính là Lão Khải mới gặp mặt hai lần, không biết anh ta lấy số của tôi ở đâu nữa, nhưng anh ta là bạn của Tiết Đồng. Hơn nữa… bởi không đi làm nên tôi hơi lo, tuy phòng khám nam khoa kia của anh ta không đúng với dự liệu của tôi lắm nhưng chẳng ai cưỡng lại được đồng tiền, chỉ cần tiền lương khá thì tôi cũng không ngại tới đó làm. Dù sao khoa này chuyển tới khoa kia cũng chẳng có gì lạ, tôi từ nhi khoa chuyển sang nam khoa thực ra cũng có gì mà không được.

Anh ta hẹn tôi ra ngoài gặp mặt, nói muốn nói chuyện với tôi về Tiết Đồng, chúng tôi liền hẹn ở một nhà hàng, tôi bé con kia đi. Dù anh ta nói gì, có thể vặt được bữa cơm là được rồi.

Đi taxi tới nơi, Lão Khải đã hút được một đống thuốc ở đó, anh ta nhìn tôi ôm bé con đến liền lập tức dập thuốc, sau đó đổi chỗ ngồi. Tôi ngòi xuống là anh ta gọi món ngay, chưa đợi tôi phản ứng lại đã gọi món hết rồi.

Con bé Bối Bối này, lúc trước ngủ nhiều quá, giờ không ngủ, cứ đòi tôi chơi với nó, khiến tôi không sao ăn nổi.

Lão Khải nhìn bé con tôi đang đùa trong lòng, ngạc nhiên hỏi: “Bà xã anh lại sinh đấy à?”

Ôi má, sau khi cặp với Tiết Đồng tôi đã chẳng làm với Uyển Uyển, cho dù cô ấy sinh cũng chẳng phải con tôi. Tôi bảo: “Đây khong phải con tôi.”

Đến lúc Lão Khải thở phào nhẹ nhõm tôi mới bổ sung: “Đây là con Tiết Đồng.”

Phụt Lão Khải không uống nước cũng phun ra.

“Anh đùa cái gì đấy, Tiết Đồng là gay trăm phần trăm, làm sao có thể cùng phụ nữ đẻ con được!” Anh nhảy dựng lên kêu to với tôi khiến cả nhà hàng đều hướng mắt về phía chúng tôi.

Đồ ăn ở đây được, phục vụ cũng khá, nhưng thế vẫn cứ khiến tôi thấy không thoải mái. Làm sao cũng vẫn thấy có ánh mắt như rada quét tới quét lui trên người tôi khiến tôi rất khó chịu. lúc trước tôi chỉ cảm giác vậy, nhưng sau khi Lão Khải kêu lên, tôi liền hoảng hồn, nhìn khắp xung quanh, sợ có ai nghe được câu này lại nghĩ ngợi linh tinh.

Ai ngờ vừa nhìn tôi mới ngây ngẩn cả người, trong nhà hàng cả người bán lẫn khách hàng đều là nam, cả nhà hàng mấy chục người chỉ có Bối Bối tôi ôm trong lòng là sinh vật giống cái.

Nhà hàng này… hay là… cũng ở trong giới đấy?

Lúc chưa vào giới tôi cảm thấy Thế giới này thật bình thường, nhưng vào rồi mới cảm thấy như cả Thế giới này đều là gay là sao?

Tôi giải thích với Lão Khải một chút về chuyện của nhóc con này xong, anh ta thở dài một hơi bảo: “Aish, chúng tôi vùi đầu khổ sở làm mấy chục năm cũng chỉ làm được cái rắm, có khi nhìn thấy mấy đứa nhỏ đáng yêu thế này cũng chỉ mong đàn ông cũng có thể sinh được em bé, để tôi sinh một đứa là được.”

Tôi 囧, thì ra anh ta cũng muốn nam nam sinh tử. Nếu đàn ông cũng có thể sinh em bé thì còn có đàn bà làm gì nữa?

Xã hội này sở dĩ có thể phát triển từ xã hội nguyên thủy đến hiện tại, sinh sản là vấn đề mấu chốt. chính là bởi nam nữ kết hợp âm dương phối hợp mới có thể sinh ra thế hệ tiếp theo, loài người mới có thể tồn tại. Nếu cả Thế giới mà đồng tính luyến ái hết thì loài người sẽ tuyệt củng, nhưng nếu đồng tính cũng có thể mang thai sinh con, như vậy… có khi người ta lại nghĩ đồng tính kết hôn mới là hợp lý, đổi lại khác phái kết hôn lại là có vấn đề.

Nếu thật sự có Thế giới như vậy… Kì thực chuyện kết hôn với Tiết Đồng có vẻ cũng khá được ấy chứ.

Aish, tôi suy nghĩ nhiều quá rồi.

Lão Khải thấy tôi bế nhóc con cũng không tiện, bảo muốn giúp tôi bế. Tôi liền đưa Bối Bối cho anh ta thử bế một chút. Dù động tác có chút lóng ngóng nhưng có thể thấy trước kia anh hẳn vẫn hay bế trẻ con. Anh bảo có đứa cháu ngoại nhỏ hơn rất nhiều tuổi tên là Tiểu Phong, lúc nó còn nhỏ thường hay bế nó.

Nhìn Bối Bối ngoan ngoãn trong lòng Lão Khải, tôi yên tâm, ăn bừa mấy thứ, lấp bụng cho no đã.

Đến lúc ăn xong, tôi lau miệng, bưng trà uống.

Lão Khải đùa với Bối Bối cứ ha hả cười, cảm thán: “Tiểu Phong trước đây cũng đáng yêu như vậy, giờ lớn lên rồi lại thay đổi, làm sao đi thích tên Tiết Đồng kia chứ, chẳng nhẽ tôi không tốt sao?”

Tôi chẳng hứng thú tìm hiểu Tiểu Phong Tiểu Vũ gì sất, nhưng anh ta vừa nói gì cơ? Người tên Tiểu Phong kia thích Tiết Đồng?

Tôi buông chén trà, hỏi: “Tiểu Phong là ai?”

Lão Khải ngây người một chút, nói: “Không phải hai người đã từng làm cùng với nhau hay sao? Thậm chí Tiểu Phong còn thiếu chút nữa mê tiên quá của anh, anh lại bảo không biết nó?”

Thiếu chút đã mê tiên quá của tôi… Ôi má, hình như có một thằng nhãi, khi tôi trực cho tôi uống thuốc ngủ, lại bị tôi vừa đánh vừa đuổi. Tên kia… là thằng nhãi đó. Nhưng nó tên là gì nhỉ… Tên rất là ngôn tình, gọi là Hàn gì nhỉ…

Tôi nghĩ nửa ngày mới nhớ ra tên thằng cờ hó, hỏi Lão Khải: “Hàn Phòng là cháu ngoại anh?”

Lão Khải biểu cảm khâm phục nhìn tôi: “Tiểu Phong lúc đầu thích Tiết Đồng, cuối cùng Tiết Đồng nói thích anh, nó chạy tới chỗ anh làm thực tập, muốn quan sát anh một chút, ai biết không bao lâu sau nó lại bảo thích anh, muốn chơi 3P với các anh, anh vậy mà không biết Tiểu Phong là ai?”

Tôi thật hết nói, Lão Khải là chủ gay bar, nói cách khác anh ta là gay, ngay cả cháu ngoại anh ta cũng là gay, hay gay thực sự có thể lây truyền? Như vậy Tô Nam nhà tôi có phải nguy hiểm rồi không?

Tôi thành gay ít nhất còn có con trai, nhưng nếu sau này Tô Nam cũng thành đồng chí, tôi đây không phải đoạn tử tuyệt tôn rồi sao.

Lão Khải ôm Bối Bối đứng lên, bảo tôi: “Theo tôi, tôi đưa anh đi xem mấy thứ.”

Tôi nhìn trời đã tối, sợ Bối Bối buồn ngủ, liền nhận lấy Bối Bối từ trong lòng anh muốn về, cuối cùng một câu của anh ta kéo tôi trở lại.

“Tiết Đồng giờ hẳn đang làm với Tiểu Phong nhà tôi, anh không tới xem sao?”

Cái gì… Tiết Đồng anh ta! Khó trách lúc trước gọi điện bảo không về, hóa ra…

Hơi quá đấy, tôi giúp anh ta trông đứa bé, ngay cả cơm ăn cũng không ngon, anh ta lại ở bên ngoài làm với người khác?

Không được, tôi nhất định phải bắt gian tại trận, Tiết Đồng là của tôi!!!!

Tác giả: Tối qua đi uống với bạn, có người mang theo mấy bình rượu ngoại, mười mấy người chúng tôi uống rồi lại uống. Dùng cái rượu gì gì kia đến thêm đá hồng trà, tôi uống đã muốn nôn. Người Trung Quốc không uống được rượu ngoại, của nợ kia thật sự rất khó nuốt.

Hơn mười một giờ cùng đi về, tôi bảo chúng ta đều say, đi taxi về thôi, cuối cùng lại bị một tên cầm chìa khóa bảo hắn ta lái cho.

Tên kia uống rồi nói năng bậy bạ còn lái xa, chạy đến nửa đường, có người bảo mắc tiểu lắm rồi, tôi lại bảo cứ đứng bên đường mà tiểu đi, vì thế…

A a a a a… Sao tôi lại quen mấy người này chứ!!!!!!!!

PS: Vốn đã nói là chương lớn hơn sáu nghìn từ nhưng mấy hôm nay không có thời gian.

Cứ đăng ba nghìn trước đã, mai lại thêm chương nữa nhá.

Tôi không muốn vào phòng tối đâu.

(1) 小白菜 – tiểu bạch thái a.k.a cải thìa: dân mạng Trung Quốc hay dùng từ này để chi: lính mới, người xui xẻo (phận máu chó),…

Nó bắt nguồn từ câu chuyện của 毕秀姑 – Tất Tú Cô, tục xưng là Cải thìa, nói chung là bi thảm còn nó dài quá mình lười dịch


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui