Điểu Đông

Đi tới Cừ Dương , đứng trên mặt đất bằng phẳng Diểu Đông vẫn cứ có một loại lỗi giác , tựa hồ thành trấn này đã trải qua biết bao thăng trầm , gió thổi qua không biết sẽ trôi dạt về đâu , tìm không được nơi trụ lại .

Người chèo thuyền chống cao mái chèo hữu lễ cáo biệt với y , Diểu Đông xoay người , cười , phất phất tay , sau đó ngẩng đầu , chống lại ánh nhìn không rõ tình tự của thanh y nhân .

“Bây giờ muốn đi đâu ?” Diểu Đông hỏi .

“A” , thanh y nhân thu hồi đường nhìn , khẩn trương phất nhẹ quạt , nói :”Trước tiên tìm chỗ ở đã .”

Diểu Đông cho rằng sẽ là khách *** bình dân , kết quả thanh y nhân lại dẫn y đi tới một phủ đệ tinh xảo mà u tĩnh .

“Đây là nơi ở của Cố Trọng An .” Thừa dịp đứa bé giữ cửa đi thông báo , thanh y nhân giới thiệu .

Diểu Đông nghiên cứu những hoa văn trên cửa , không hứng thú “À” một tiếng . Thanh y nhân trầm mặc một hồi , mở miệng hỏi “Ngươi không biết Cố trọng An ?”

Diểu Đông kỳ quái nhìn hắn , lắc đầu .

Cây quạt trong tay thanh y nhân dừng một chút , nụ cười trên môi dẫn theo ý tứ hàm xúc không rõ . Diểu Đông hạ mi mắt , nói “Đại thúc bảo chỉ muốn đi du ngoạn nhìn ngắm này nọ ?”

” Thuận tiện bái phỏng vài người bằng hữu .” , bạch ngọc phiến trên tay nhè nhẹ phây phẩy vài cái , “Ở chỗ này so với khách *** bình dân thoải mái hơn ,không phải sao ?”

“Đại khái a ~” Diểu Đông quay đầu có chút không yên lòng trả lời .

Chủ nhân phủ đệ đích thân ra nghênh tiếp bọn họ , sau khi hàn huyên thì bày yến tiệc đãi khách .

Thanh y nhân mỉm cười khách sáo cùng Cố Trọng An nói chuyện phiếm , nội dung xoay quanh thiên văn địa lý , một chút về giang hồ triều đình và vài phương diện khác . Diểu Đông im lặng tựa vào một bên , nhìn vào chung trà bạch ngọc đờ ra .

Cố Trọng An , tên này ….. hình như có chút quen tai .

Nhàm chán ngáp một cái , Diểu Đông mơ hồ nhớ hình như Vô Xá đã từng nói qua với y , thiên hạ đệ nhất kỳ nhân , kinh tài tuyệt diễm , triều đình nhiều lần mời hắn về làm quan , nhưng đều bị cự tuyệt . Danh xưng của người nọ hình như là Cố Trọng An .

Vô Xá xác thực đã nói qua , Cố Trọng An này phải chăng chính là Cố Trọng An danh chấn hoàng thành kia.

Chỉ là Vô Xá còn nói “Phủ Tử Dục cũng có ý muốn kết giao”. Vì vậy Diểu Đông vốn có chút hứng thú nhỏ nhoi liền bị triệt để tiêu diệt , cho nên ngay từ đầu khi thanh y nhân nhắc tới tên lão thì y không có chút ấn tượng nào .

Thực sự không nghĩ tới mình cư nhiên lại tá túc tại nơi ở của lão .

Diểu Đông quay đầu đi , len lén quan sát Cố Trọng An một hồi .

Râu mép hoa râm dài , trong mắt lóe ra quang mang cơ trí quắc thước , thân hình gầy , thon dài , thoạt nhìn hơi có chút vị đạo tiên nhân .

Là một nhân vật tài giỏi a.

Diểu Đông không lưu ý lắm cười cười , quay đầu nằm sấp trên bàn , tiếp tục nhìn chén trà đờ ra .

Diểu Đông không biết theo như lời thanh y nhân ‘tùy tiện đi đây đó’ có ý gì , bất quá với y mà nói , vô luận như thế nào cũng sẽ không sáng sớm cùng một đống văn nhân thi sĩ uống rượu nói chuyện phiếm , ngâm thơ đối ẩm .

Có thể đại thúc cũng là một danh nhân a ….Diểu Đông nhìn thanh y nhân đang bị một đám người vây quanh , nghĩ nghĩ.

Sau đó y mới phát hiện mình còn không biết tên thanh y nhân là gì .

Diểu Đông bĩu môi , thoáng rời đi ra xa khỏi những người đó , tìm một góc yên lặng ngồi xuống .

Uống ngụm trà , nhìn nhìn bầu trời , Diểu Đông bỗng nhiên đứng dậy , một đường chạy qua bên người thanh y nhân , thấp giọng nói.

“Ta đi ra ngoài một chút .”

Thanh y nhân liếc nhìn y một cái , trầm ngâm chốc lát nói “Để Vị Thỉ đi cùng ngươi .’’

” Không cần .” Diểu Đông cự tuyệt .

Thanh y nhân cũng không bắt buộc , trong người móc ra tấm ngân phiếu đưa cho y , Diểu Đông cười cười lắc đầu , xoay người chạy ra khỏi tiểu viện . Thanh y nhân trên mặt không biểu tình , nhìn theo bóng lưng y tiêu thất khỏi hành lang , lung lay ngón tay gọi Vị Thỉ tới , nhẹ giọng phân phó “Theo y.”

Cừ Dương mặc dù so ra kém Hoàng Thành , nhưng cũng là một địa phương phồn hoa náo nhiệt .

Thời gian đã không còn sớm , hai bên con đường nhỏ bày ra đủ loại rau dưa trái cây tươi mới . Liên tiếp xôn xao âm thanh rao hàng , còn có đủ loại khẩu âm hoan hỉ ái ố , khiến không khí ngập tràn hương vị cuộc sống sinh hoạt.

Diểu Đông cẩn thận tránh đi rau dưa khiến người trượt ngã , bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước .

Trong trà lâu phát ra tiếng hát du dương uyển chuyển của ca nữ , Diểu Đông dừng lại đứng ở trước cửa nghe một chút ; tại cửa hàng trưng bày những vật phẩm thủ công tinh xảo mỹ lệ y ghé nhìn chốc lát , sau dưới ánh mắt chờ mong của lão bản , rời đi ; dưới tán cây y lại cùng lão bá nửa tỉnh nửa mê đánh một ván cờ , ngượng ngùng thua mất ngọc bội trên người ; đi tới bờ sông nô đùa cùng đám trẻ , bị chúng đùa dai làm ướt hết y phục từ đầu đến chân ……

Vui đùa đến quên thời gian , đi qua đường cái náo nhiệt , đi qua con đường đá nhỏ , đi qua cây cầu gỗ khúc khúc chiết chiết , quay trở lại Cố phủ thì trời đã xẩm tối .

“Ta còn nghĩ ngươi đã bị ai lừa đi mất chứ .”

Người nọ đứng trước cửa nhướng mày , trong mắt tràn đầy ý trêu tức

Diểu Đông cười cười . Y suy nghĩ một chút , trả lời “Ta sẽ không đi mà không từ giã .”

Thanh y nhân mị mắt, tay giơ lên tựa hồ muốn xoa đầu y nhưng tay vừa đến giữa không trung thì thu hồi lại , che giấu bằng việc phe phẩy quạt .

Diểu Đông cúi đầu nghĩ không biết những người kia còn ở trong nhà hay không nên không có phát hiện ra động tác nho nhỏ này .

Kể từ hôm đó , phương thức ở chung của hai người chính thức được xác định .

Thanh y nhân bái phỏng đủ loại bằng hữu , Diểu Đông theo hắn chạy từ sơn trang này sang nơi khác , sau đó chuồn ra ngoài , tại sơn thôn xa lạ nhìn nhìn ngắm ngắm , đến khi thái dương rớt xuống đỉnh núi , y kéo cái bóng thật dài trở về nơi thanh y nhân đặt chân , nghỉ ngơi một đêm , đến ngày thứ hai , lại như vậy , lữ đồ hành trình của một người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui