Điều Kiện Để Yêu


Về chuyện của Lâm Huyền Nguyên, Thành Tây là người cuối cùng biết.

Cô ở trong điện thoại quở trách Tiểu Vũ: "Sao cậu không nói tớ biết sớm, ở chỗ tớ có của cậu ấy 5 ngàn tệ, tớ hỏi cậu ấy cậu ấy nói không vội, thế nhưng tớ lại vội cho cậu ấy."
Tiểu Vũ trầm mặc thật lâu, chỉ nói một câu: "Cậu có dám đến Fly to sky nói chuyện trực tiếp với tớ không?"
Thành Tây im lặng cất điện thoại, cô đương nhiên không dám, cô còn phải ăn cơm! Thành Tây từ trong đống áo quần lấy ra một hộp mì ăn liền, đây chính là bữa trưa của một tháng tới của cô.
"Lại ăn cái này?" Lâm Dũng đi ngang qua quầy hàng của Thành Tây, quan tâm nói, "Luôn ăn cái này không tốt cho thân thể, nếu được thì nấu cơm mang tới đây đi."
"Liên quan gì tới anh!" Thành Tây tức giận nói, "tôi thích ăn mì gói, tôi không nấu cơm, cả đời không thèm nấu cơm, sau này tôi gả cho đầu bếp, anh quản tôi?"
Lâm Dũng không nghĩ tới phản ứng của Thành Tây lại lớn đến vậy, vừa chạy vừa lắc đầu: "Quản? Quản không được."
"Điên!" Thành Tây vẫn thấy chưa phát tiết xong liền ném một gói mì hướng Lâm Dũng nhưng ai ngờ gói mì kia bay trên không trung rồi đáp xuống ngay một chiếc giày da màu đen.
"Cái này của ai?" Người mang dày da lại là người quản lý, "Ném đồ bừa bãi động tới khách thì làm sao? Muốn bị phạt tiền phải không?" "Mẹ nó, Lâm Dũng kia quả nhiên là ôn thần!"
Thành Tây nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, vội vàng chạy tới nhặt gói mì lên, mặt tươi cười nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi tôi trượt tay, xin lỗi, xin lỗi, lần sau sẽ.."
Cầu xin nửa ngày cuối cùng không bị phạt tiền, nhưng hiềm khích của cô với Lâm Dũng ngày càng sâu, Thành Tây về đến nhà càng nghĩ càng tức giận, không nghĩ tới tên tiểu bảo vệ kia cười nhạo, thật không thể cam lòng!
Sáng sớm hôm sau, Thành Tây đã sớm chạy xuống siêu thị dưới lầu, ở đó mỗi sáng đều có sushi giảm giá.
Tại sao giảm giá? Đó là vì..
"Con à, cái ày là còn từ hôm qua bán còn lại, buổi tối để trong tủ lạnh cả đêm, ăn sẽ hỏng bụng!" Dì cũng mua thức ăn nhắc nhở Thành Tây lúc mua ba hộp sushi cùng một lúc.

"Không có việc gì, bụng con rất tốt." Thành Tây cười sảng khoái, cuối cùng cô lại chọn phương pháp báo thù ấu trĩ như vậy.
Giữa trưa, Thành Tây cố ý nhờ người bên cạnh trông quầy rồi chính mình cầm hộp sushi chạy đến phòng bảo vệ ở lầu một, Lâm Dũng đang ăn cơm trên cầu thang hẳn là tự mình nấu.
Thành Tây ho khan hai tiếng, Lâm Dũng lập tức quay đầu, sau khi nhìn thấy Thành Tây liền kinh hãi cúi đầu kịch liệt ăn cơm.

"Ôi, anh ăn cái này đi! Thành Tây âm dương quái khí cười nhạo," Chậc chậc chậc, ai nấu cơm? Anh? Ôi ăn cơm tự mình nấu sao? "nói xong mở hộp sushi ra, ngồi xuống bên cạnh hắn, sushi cùng cơm trong hộp của Lâm Dũng có sự tương phản rõ rệt," sushi, từng ăn qua chưa? "Lâm Dũng không nói gì tiếp tục ăn cơm của mình, Thành Tây nghiến răng nghiến lợi nhét một miệng sushi vào miệng mình, cái này đã có chút chua, bình thường mà nói cô sẽ nôn ra.

Tại thời điểm này cô đã có một hành động tâm lý phức tạp, nôn hay không nôn là một vấn đề.
Cô nuốt nó, rất đau đớn nhưng miệng lại nói:" Ngon! "đồng thời lại nhét thêm một miếng vào miệng, khi ăn hết cô không thể cảm giác được chua hay không nữa.
Lâm Dũng ăn xong đóng hộp cơm lại nói với Thành Tây:" Ăn xong liền trở về làm việc đi." "Ừ?" Thành Tây tiện tay ném hộp sushi, vội vàng đi theo phía sau Lâm Dũng, cô còn chờ tìm cơ hội khiến anh ta nhục nhã chút! Hai người cứ như vậy đi vào thang máy, thành tây sờ bụng, "sushi thật ngon nha!"
Vừa dứt lời, thang máy bị hỏng, rầm một tiếng liền dừng lại, trong nháy mắt toàn bộ tối đen, còn rung chuyển một chút.

"Nắm lấy tay vin!" Lâm Dũng trước tiên hô to, Thành Tây vội vàng nghe lệnh nắm lấy tay vịn của thang máy, chờ xác định thang máy có xu hướng rơi tự do, cô ngơ ngác nói, "Mẹ ơi! Đây không phải là trục trặc thang máy trong truyền thuyết chứ."
"Đúng vậy." Lâm Dũng lấy điện thoại ra, rốt cục cũng có chút hi vọng, "May rồi, vẫn có tín hiệu." Nói xong gọi một số, "Này thang máy số 4 bị hỏng, giờ chúng tôi đang bị kẹt trong thang máy, xin nhanh chóng sửa chữa." Số 4? Thành Tây vừa nghe con số không may mắn này liền trợn tròn mắt: "Bốn hả? Chết à?"
"Không sao, thang máy này thường xuyên như vậy." Lâm Dũng thản nhiên nói, "Cần phải tu sửa lại."
"Biết thường xuyên như vậy anh còn vào thang máy này! Tôi gặp anh liền chả có chuyền tốt gì! Anh là sao chổi à? Ách!" cái kia Thành Tây đã ăn hết mấy miếng sushi có hơi chua kia, bây giờ bụng bắt đầu quặn lại còn xì hơi muốn ra ngoài nha.


Thành Tây đây là tự làm tự chịu, đáng đời!
May mà nơi này không có anh đèn, bằng không Thành Tây đỏ mặt thành như vậy làm thế nào mà gặp người? Hơn nữa còn trước mặt kẻ thù truyền kiếp này!
"Cái kia.." Thành Tây kiên trì nói chuyện.
"Hắt xì" Lâm Dũng hắt hơi một cái cắt ngang lời Thành Tây, "Xin lỗi, gần đây tôi bị cảm, đừng lây nhiễm cho cô." xoa xoa mũi, "Mũi không thông thật khó chịu."
Thành Tây thở phào nhẹ nhõm, lần này xem như thoát được một kiếp.

Nhưng bụng cô thật sự rất khó chịu!
"Thực xin lỗi." Lâm Dũng đột nhiên nói, "Lần trước hại cô bị phạt, thật sự rất xin lỗi, tôi tưởng cô chỉ là muốn kiếm chút tiền tiêu vặt nên mới làm việc bất hợp pháp như vậy, muốn cho cô biết như vậy là không đúng, tôi thật sự không biết cô là dựa vào cái này kiếm cơm." Lâm Dũng nói rất chân thành, ngược lại làm cho Thành Tây cảm thấy mình quá nhỏ bé.
"Quên đi." Thành Tây đem đầu ngoảnh sang một bên, che bụng khom lưng, "Nhờ phúc của anh tôi cũng có quầy hàng này, xem như trong họa có phúc đi, mặc dù nợ mười ngàn tệ." Đây rõ ràng không phải thái độ quên đi nha!
Không phải có câu nói rắm là khí nhân sinh mà, cho nên lại có khí nhân sinh từ Thành Tây đi ra, "ai da" Thành Tây thống khổ ôm bụng, may mà tên kia bị cảm bằng không cô sẽ gặp người như thế nào đây!
Lúc này bên ngoài truyền đến âm thanh: "Có ai trong đó không?"
Lâm Dũng vội vàng vỗ vào cửa Thang máy, "Có! Chúng tôi đang ở bên trong!"
Sau đó thang máy được mở ra, nhân viên cứu hộ trước tiên vọt vào, anh ta bịt mũi: "Mùi này, ôi, các người.."
Tiêu rồi! Đây là suy nghĩ đầu tiên của Thành Tây, thật là mất mặt mà..
"Thực xin lỗi." Lâm Dũng đột nhiên ôm bụng cười nói, "Buổi trưa bụng tôi không tốt, xin lỗi xin lỗi."

Thành Tây sửng sốt, anh ta đây là ý gì? Anh ta biết chuyện gì đã xảy ra? Anh ta không bị cảm lạnh?
Nhân viên cứu hộ cười cười kéo Thành Tây ra: "Tiểu tử cậu thật là, đem cô gái nhỏ nhà người ta hun hỏng rồi!"
Lâm Dũng từ đầu tới cuối bảo trì nụ cười, không ngừng ngây ngô.
Thành Tây trở lại quầy hàng ngây ngẩn cả người, cô đi cười nhạo anh ta sao tự nhiên thành nợ anh ta một nhân tình rồi.
Thất bại thảm hại! Nhân tình này làm thế nào mà trả đây? Mời ăn tối? Quá tục đi, ừm nghĩ thế nào cũng thấy không được.
Nhà hàng Frist Star nổi tiếng.
Thành Tây mặc áo sơ mi và váy chữ a ngồi trong nhà hàng, đây là trang phục cô tự nhận là chỉnh chu, sở dĩ cô mặc đồ chỉnh chu như vậy là vì cô cuối cùng vẫn mời Lâm Dũng ăn cơm.
Lâm Dũng vẫn mặc áo thun quần jean đơn giản như cũ, Thành Tây bất mãn lắc đầu, nghĩ thầm tên đàn ông này thật sự không lên sân khấu.
Nhân viên phục vụ cung kính lấy thực đơn ra, Thành Tây nào có thể nhìn thứ này a, cô chỉ nhìn giá, thấp nhất là được rồi! Dù sao nhìn Lâm dũng như vậy khẳng định chưa từng tới địa phương này, nói không chừng bây giờ cảm tạ chết cô!
"Salad ức vịt ở đây không tệ." Lâm Dũng cũng không có xem thực đơn, Thành Tây liền khiếp sợ!
Làm thế nào anh ta lại biết, mẹ nó một bảo vệ nhỏ như anh ta thực sự đã tới đây! Cô còn chưa đến bao giờ.
Lâm Dũng như nhìn ra nghi hoặc của Thành Tây, cười cười "Trước kia còn học đại học đã từng tới vài lần."
Đại học? Anh ta từng là sinh viên đại học?
Biểu tình của Thành Tây ngày càng quái lạ, Lâm dũng càng không thể nghĩ sai, vì thế xấu hổ nói: "Cái kia nếu cô không đủ tiền tôi có thể mời, tôi quẹt thẻ là được."
Quẹt thẻ? Anh ta còn có thẻ tín dụng để quẹt thẻ, cô không có thẻ tín dụng nha mẹ nó.
Thật không thể khinh thường anh ta chỉ là một bảo vệ nhỏ được, không thể lường được nước biển nha!
Thành Tây bình tĩnh lại, giả vờ trấn định nói: "Không cần, tôi mời." Sau đó quay đầy nhìn nhân viên phục vụ, cực kì ôn nhu nói, "Tôi muốn đặc sản nơi này của các anh."
Im lặng một lúc, Thành Tây thở dài nói với Lâm Dũng: "Cái kia, thang máy, cảm ơn."

"Hả?" Lâm Dũng hình như cũng quên chuyện kia, "à, không sao, ngược lại tôi có lỗi với cô lần trước."
Thành Tây bình tĩnh nhìn lâm Dũng một hồi lâu, yếu đuối hỏi: "Tôi nói sao anh đã học đại học rồi lại còn đến đây làm bảo vệ?"
"Thử một chút, luôn tốt." Lâm Dũng nói một cách tự nhiên, "Tôi học quản lý nhân lực, vì vậy trước tiên phải bắt đầu từ cơ sở sau này có thể phát huy tốt chuyên môn."
"À.." Thành Tây lúc này có thể dùng hai chữ "kính trọng" để miêu tả cảm xúc chính mình lúc này, "Này? Trưa nào anh cũng tự nấu cơm tự ăn?"
"Là mẹ tôi làm." Lâm Dũng nói, "mỗi ngày đều ăn mì gói không tốt, bằng không tôi liền nói mẹ tôi nấu thêm một phần cho cô."
Chúa tốt bụng à!
Nếu lúc này cô có wechat của Lâm Dũng nhất định cô sẽ đánh giá anh ta thành bạn tốt.
Thành Tây thật sự ngày càng tin tưởng vào câu nói tái ông thất mã*, tuy rằng cô tổn thất không ít tiền nhưng bây giờ lại kết giao được một người bạn tốt, không chừng sau này có thể cùng Lâm Dũng trở thành bạn bè! Giống như Lục Minh Chí.
Ahhhhhhhhh! Sao tự nhiên lại nghĩ tới anh ta, kẻ không có mắt đó vẫn còn đang nợ cô tiền bán đĩa chưa trả đâu!
Tái ông thất mã là câu thành ngữ rút ra từ câu chuyện ngụ ngôn nói về ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.
Bài học: Việc đời, hết may tới rủi, hết rủi tới may, nên bắt chước tái ông mà giữ sự thản nhiên trước những biến đổi thăng trầm trong cuộc sống.

Ta không bao giờ thực sự biết được những điều còn ở phía phía trước sẽ xảy ra như thế nào.

Cuộc sống không phải lúc nào cũng như chúng ta mong đợi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận