Điều Kiện Để Yêu


Trải qua một hành trình xóc nảy, Lâm Huyền Nguyên rốt cục cũng về tới nhà.

Lần này trở về cô cùng người trong nhà nói trước, cho nên lúc Lâm Huyền Nguyên về đến nhà, cha mẹ cô dùng tư thái nhàn nhã thoải mái nhìn con gái.
"Đã trở về?" Ba Lâm Huyền Nguyền bày ra tư thế lãnh đạo nói, "Thi nghiên cứu sinh có thuận lợi không? Không đủ tiền cứ nói với chúng ta, chúng ta không có thiếu tiền."
Lâm Huyền Nguyên vì lời này mà thiếu chút nữa rơi nước mắt, thế nhưng cô nhịn xuống lấy ra một cái thẻ ngân hàng đưa cho mẹ, "Con muốn nói, con không thi nghiên cứu sinh nữa."
"Cái gì?" Ba mẹ Lâm Huyền Nguyên đồng thanh, "Sao lại không thi nữa?"
"Đúng vậy!" Lâm Huyền Nguyên kiên định nói, "Con đi làm lương tháng năm ngàn, không có mấy sinh viên vừa tốt nghiệp liền tìm được công việc lương cao như vậy." Lâm Huyền Nguyên kéo vỏ bọc tăng gấp đôi tiền thực tế của mình, "Cho nên nếu đã có cơ hội này con muốn năm bắt chặt."
Ba mẹ Lâm Huyền Nguyên ngây ngẩn cả người.
Lâm Huyền Nguyên vội vàng chỉ vào thẻ ngân hàng, tiếp tục nói: "Tiền này là lúc thi Nghiên cứu sinh hai người cho con, giờ con không thi nữa liền trả về, sau này mỗi tháng con bắn hai ngàn vào trong này coi như hiếu kính cha mẹ."
"Ôi!" Mẹ của Lâm Huyền Nguyên vội vàng đem thẻ ngân hàng nhét lại cho Lâm Huyền Nguyên, "Chúng ta cũng không cần tiền của con, ta cùng ba con làm việc.." Mẹ Lâm Huyền Nguyên nói đến đây dừng mọt chút, nhìn thoáng qua ba Lâm Huyền Nguyên, tiếp tục nói, "Ta cùng ba con mỗi tháng có không ít tiền, đủ tiêu xài."
"Vậy cũng phải cho." Lâm Huyền nguyên kiên quyết nói, "Công việc của hai người có thể nghỉ đi, không làm, từ giờ hai người an tâm dưỡng già cho con, cái gì cũng không cần làm."
Ba mẹ Lâm Huyền Nguyên không cách nào phản ứng kịp.
Lâm Huyền Nguyên thành tâm đem mẹ cô đẩy lên giường, ngay cả baba cũng cùng đỡ nhau bên giường, "Con muốn rửa chân cho hai người!"
"Rửa chân?" Ba mẹ Lâm Huyền Nguyên hai mặt nhìn nhau, ba Lâm Huyền Nguyên cẩn thận hỏi: "Con à, con không uống nhầm thuốc chư? Không thi nghiên cứu sinh chúng ta sẽ không ép, tự con quyết định nên không cần phải vậy..

ta, chúng ta không tức giận.."
"Biết biết." Lâm Huyền Nguyên cởi áo ngoài, không kiên nhẫn nói, "Mau mau ngồi xuống, con đi lấy nước."
Mẹ Lâm Huyền Nguyên luống cuống tay chân nhìn bóng lưng Lâm Huyền Nguyên, "Con bé này làm sao vậy? Thật lạ."
"Không có việc gì đâu." Ba Lâm đặt tay lên tay mẹ Lâm vỗ vỗ an ủi, "Nguyên Nguyên đây là đã lớn."
Lâm Huyền Nguyên bưng chậu nước lắc lư tiến vào, không nói hai lời cởi vớ của ba mẹ, chân ba mẹ so với cô tưởng tưởng còn hơi tốt một chút làm cô cảm thấy vui mừng.
Mẹ Lâm Huyền Nguyên đột nhiên phát ra tiếng khóc nức nở, ba Lâm vội vàng ôm lấy bả vai bà, cũng ôm lấy cô vào lòng: "Em làm sao vậy, để nó rửa chân, đem Nguyên Nguyên trực tiếp trở thành nhân viên mát xa cho em."
"Ấy." Lâm Huyền Nguyên không vui nhìn ba mình bĩu môi, "Baba đây là nói kiểu gì vậy, an ủi bà xã liền không không cần con gái, ôi ôi, chua chết con."
Mẹ Lâm sau đó lập tức nín khóc mà bật cười, quan tâm hỏi cô, "Nguyên nguyên con có bạn trai chưa?"
Lâm Huyền Nguyên ngẩng đầu, im lặng không lên tiếng.
"Có rồi." Mẹ Lâm Huyền Nguyên nhìn thái độ này của cô trong nháy mắt quên đi cảm động, tiếp theo đó hưng phấn mà truy vấn, "Hắn làm nghề gì?"
Lâm Huyền Nguyên ấp úng: "Cái kia, không phải như mẹ nghĩ đâu.." Sau đó cúi đầu tiếp tục rửa chân cho ba mẹ.
Mẹ Lâm Huyền Nguyên tiếp tục thăm dò: "Là bạn đại học sao?"
Lâm Huyền Nguyên lại ngẩng đầu lên im lặng.
"Vậy là đúng rồi!" Mẹ Lâm lần nữa khẳng định, "Các con ở đại học liền thành đôi, hay sau tốt nghiệp mới tốt lên?"
"Ai da, mẹ!" Lâm Huyền Nguyên kéo dài âm thanh, "Mẹ đừng đoán nữa được không, ba, ba quản bà xã của ba đi."
"À" Ba của Lâm Huyền Nguyên gật gật đầu huých khuỷu tay mẹ Lâm, "Em cũng đừng truy hỏi tận gốc, để cho con trực tiếp mang về ra mắt không phải là được sao?"
Nói xong ánh mắt mong chờ nhìn chằm Lâm Huyền Nguyên, làm cô trong lòng trở nên sợ hãi.
Nhân Tri rốt cục có tính là bạn trai của cô không, cô cũng không biết, chuyện khi say rượu ai có thể nói rõ được đây!
Lâm Huyền Nguyên nằm trên giường nhỏ của mình lăn lộn qua lại không ngủ được, đã rất khuya nhưng cô vẫn còn nghe tiếng ba mẹ còn chuyện trò ở phòng kế bên, nghe không rõ ràng nhưng khẳng định tâm tình của họ rất vui vẻ và thoải mái.
Nhưng khổ nỗi Lâm Huyền Nguyên, cầm điện thoại do dự không biết nên gọi cho Nhân Tri hay không, suy nghĩ hơn một giờ đồng hồ, cách vách cũng không có động tĩnh nữa, Lâm Huyền Nguyên căn răng một cái gửi một tin nhắn qua cho Nhân Tri: Nhân Tri, ba mẹ tôi hỏi tôi có bạn trai hay không, phải làm sao bây giờ?

Chỉ chốc lát sau, bên kia đã trả lời, chỉ một chữ: Có.
Lâm Huyền Nguyên liền trả lời cũng chỉ một chữ: Ai?
Tôi.
Nhân Tri trả lời như vậy, Lâm Huyền Nguyên trong nháy mắt cảm giác cả người như muốn bay lên, cô hưng phấn nhảy vọt tới cách vách, một phen đây cửa phòng ba mẹ ra dọa hai người đã ngủ tới ngây người.
"Con tuyên bố!" Lâm Huyền Nguyên hưng phấn nói, "Lần sau về nhà sẽ dẫn theo bạn trai con!"
Nói xong liền đóng cửa lại trở về phòng, để lại cho cha mẹ cô ngơ ngác hai mặt nhìn nhau không hiểu gì.
Ở trung tâm thương mại ồn ào, Thành Tây mỉm cười tiếp đãi khách, tựa như cô đã nói, cô sinh ra chính là tư liệu buôn bán, đồng dạng là quầy bán quần áo nữ nhưng chỉ quầy của cô là khách tới tấp nập hấp dẫn khách hàng, nguyên nhân chủ yếu nhất đại khái là khuôn mặt tươi cười của cô cùng với thái độ nhiệt tình kể cả khi khách không mua sau khi thử mặc!
Bây giờ trung tâm mua sắm có quá nhiều người vì khách hỏi giá cả mà không mua liền cất tiếng mắng, loại người này làm ăn sẽ không được lâu dài, bọn họ chỉ thấy được lợi ích trước mắt mà không thấy được phía sau.
Thứ vượt qua lợi ích này bọn họ vĩnh viễn không nhìn thấy.
Lâm Dũng xách hộp cơm chạy tới đưa cho Thành Tây, sau đó mang ghế ngồi bên cạnh cô, mở hộp cơm ra: "Hôm nay mẹ tôi làm trứng gà chiên sốt cà chua, mau ăn đi."
"Được." Thành Tây lau lau tay, nhận lấy hộp cơm ăn từng miếng, "Đói chết tôi rồi, sáng nay ăn không ngon, đúng rồi, cám ơn anh mỗi ngày đem cơm cho tôi, nêu không tôi đưa anh chút tiền coi như tiền đặt cơm!"
"Không cần!" Lâm Dũng khoát tay, "Coi như tôi bồi thường chuyện tôi đã tố cáo cô."
"Sao anh nhắc đến chuyện đó làm gì." Thành Tây cười lắc đầu, "Tôi cũng đã quên rồi."
Lúc này hai người trong ánh mắt người khác nghiễm nhiên là mối quan hệ bạn trai bạn gái, nhưng Thành Tây chỉ cho rằng tình bạn của hai người ngày càng kiên định!
Ngay buổi chiều hôm đó có một cụ bà tới quầy của Thành Tây ánh mắt quái dị nghi ngờ thần kinh có vấn đề.

Cụ bà kia đi theo Thành Tây qua trái qua phải, tựa như..

ừm, nam tử đi dạo thanh lâu lựa chọn cô nương hợp ý mình, ánh mắt như sói nhìn mồi, hận không thể lập tức đem Thành Tây ăn..
"Ngài, ngài có chuyện gì không? Thành Tây sợ hãi hỏi cụ bà," Ngài muốn chọn quần áo sao? "
" Cô gái.

"Cụ bà kia cười ha hả mở miệng," Bà già tôi đi dạo có chút khát, có thể xin ở chỗ cô chút nước được không? "
" Được rồi.

"Thành Tây nói xong liền mang cho bác gái một cái ghế lại rót chút nước," Cho ngài, ngồi đi kẻo ngã.

"
Cụ bà tiếp nhận nước của Thành Tây, uống một ngụm lại không vui nói:" Cô gái, nước này quá lạnh, bà già tôi uống không được, cô có thể chịu mệt làm tôi chút nước nóng được không? "
Bà lão này thật kì lạ! Bà ấy hẳn không phải ăn cắp, phải không? Thành Tây nghĩ vậy muốn cự tuyệt, nhưng nghĩ lại nêu thật là một lão nhân vô tội, hành động này của cô sẽ làm bà cụ thất vọng về xã hội, nhưng cô vẫn để lại một cái tâm nhãn, kéo người ở quầy bên cạnh nói," Giúp tôi trông quầy hàng, tôi đi rót nước liền về.

"
Cụ bà kia hài lòng gật đầu, miệng lẩm bẩm:" Không tệ, thật không tệ.

"
Thành Tây cầm ly tìm Lâm Dũng, Lâm Dũng tuy rằng là bảo vệ, nhưng tốt xấu gì cũng là bảo vệ, lời này có chút không biết, vậy thì đổi hình dung, làm quan dù nhỏ đến đâu thì đó cũng là quan nha! Vì thế Thành Tây thần thần bí bí kéo Lâm Dũng," ở chỗ tôi có bà lão, hình như tinh thần có chút không tốt, anh đi xem có phải là bị lạc không.


"
Lâm Dũng nghe xong vội vàng gật đầu," Được.

"
Thành Tây kéo anh ta đến quầy hàng của mình chỉ vào cụ bà đang chờ nước nóng," Chính là bà ấy.

"Lâm Dũng lập tức sụp đổ gãi gãi đầu, giống như thấy thứ gì không nên thấy.
Thành Tây đem nước nóng đưa cho cụ bà kia, cụ bà lại thấy Lâm Dũng, hưng phấn vẫy tay chào anh ta:" Lâm Dũng! Thôi nào, bà nội ở đây! "
" Bà nội? "Thành Tây kinh ngạc há to miệng," Ngài đây..

"
Lâm Dũng bi thương đi tới," Ôi bà nội, bà tới đây làm gì? "
Vừa nói như vậy, bà nội Lâm lập tức chiêu mộ cái gì đó, nghiêm mặt hướng Lâm Dũng nói:" Như thế nào, ta đên xem cô gái con thích như thào cũng không được sao? "
" Hả? "Lần này Thành Tây sửng sốt, Lâm dũng, thích? Cô?
" Bà nội, bà nói bậy cái gì đây! "Lâm Dũng đỏ mặt, hoảng hốt kéo bà nội của anh ra muốn chạy, bà nội anh quả nhiên không quan tâm đến Lâm Dũng, cố ý lớn tiếng hô:" Ài, đứa nhỏ này, cô gái tốt nhưu vậy không mau chủ động liền bị người khác cướp mất, ta nói cho con biết là ta thích cô gái này rồi..

"Nói xong quay đầu nhìn Thành tây," Cô gái, con tên gì? "
" Thành, Thành Tây.

"Chỉ hai chữ, Thành Tây nói không suôn.
" Đúng, Thành Tây, ôi ta luôn không nhớ cái tên này.

"Bà cụ vỗ vỗ đầu, cười hì hì tiếp tục tung tin với Thành Tây," Lâm Dũng nhà chúng luôn nhắc đến con, ta phải đến xem sao! "Sau đó quay đầu nhìn Lâm Dũng một lòng muốn kéo bà đi," Thành Tây nhà người ta không giống con, con bé vừa tốt bụng lại có tâm nhãn, không giống con luôn hảo tâm đi làm chuyện xấu! "
Lời này Thành Tây đồng ý, Lâm dũng quả thật luôn làm chuyện xấu, nhưng có hảo tam hay không cô không biết.
" Ai da, bà nội, đi thôi! Được chứ..

"Lâm Dũng chỉ mấy người ở quầy hàng xung quanh," Nhìn xem, người ta đều chê cười..

"
" Tiểu Tử thối còn thẹn thùng.

"Bà nội Lâm không có ý tốt nói Lâm Dũng, lúc bị anh kéo đi không quên quay đầu nói với Thành Tây:" Thành Tây, có thời gian nhớ tới nhà ta ăn tối, bà sẽ nấu cho con ăn! "

Cô siết chặt! Lâm Dũng lại có ý tứ với cô, điều này làm sao cô chịu nổi chứ!
Lâm Dũng tiễn bà nội của mình đi sau đó vội vội vàng vàng chạy qua chỗ Thành Tây xấu hổ xin lỗi:" Thực xin lỗi, bà tôi, bà tôi, cô đừng nghe bà ấy, cái kia bà ấy..

"
"...!"
Người xung quanh phát ra một trận thổn thức, Thành Tây cùng Lâm dũng không tự chủ cúi đầu đỏ mặt không biết nói gì.
" Cái kia..

"Lâm Dũng đột nhiên mở miệng," tôi, bà nội của tôi, bà ấy muốn mời mời cô đến nhà ăn cơm tối, coi như vì tôi ở nhà vệ sinh nam tố cáo cô.

"
" Sao anh lại đề cập đến chuyện này? "Giọng điệu Thành Tây rõ ràng yếu đi, nhưng cô vẫn gật đầu," được, khi nào đi, anh cùng tôi tới chào hỏi một tiếng là được.

"
" Được, được! "Lâm Dũng gật đầu như đánh trống, sau khi nhận được sự đồng ý của Thành Tây, hưng phấn chạy đi, cách một hồi lại hưng phấn chạy trở lại," Cái kia, buổi tối, tôi đưa..

đưa cô về nhà đi, coi như vì tôi ở nhà vệ sinh nam tố cáo cô.

"
" Sao anh cứ đề cập chuyện này mãi? "Thành Tây vừa nói xong Lâm Dũng chạy như bay đi.

Người phụ nữ ở sạp hàng bên cạnh đi tới bên cạnh cô," Thành Tây, cậu ấy muốn theo đuổi cô nha~~ "
" Theo đuổi? "Thành Tây buông tay," Đám người các cô tư tưởng quá không tốt, hắn chỉ là muốn đưa tôi về nhà thôi.

"
Người phụ nữ kia nghe Thành Tây nói, ngẩng đầu đánh giá cô từ trên xuống dưới một phen, sau đó dùng ngữ khí khẳng định nói:" Khẳng định cô chưa từng yêu đương.

"
" Hả? Ý cô là sao? "Thành Tây đang hỏi, người phụ nữ kia nghênh ngang mà đi, Thành Tây suy nghĩ một hồi quyết định lên baidu tra một chút, cuối cùng baidu cũng không biết.
Điều tra nửa ngày, sau khi tìm được câu trả lời, Thành Tây cảm thán đứng dậy nói một cậu mà mọi người đều biết:" Hắn thật sự là muốn theo đuổi tôi! "Trước kia cô thật sự chưa từng yêu đương đàng hoàng, duy nhất có tình cảm với Lục Minh Chí, vẫn là cô theo đuổi.
Lần này có người chủ động theo đuổi cô, cô như thế nào cũng phải giả bộ làm giá chứu!
Nghĩ như vậy, lúc Lâm Dũng đưa Thành Tây về nà, cô thật sự giả bộ làm giá, bước đầu tiên: Lông mày dựng thẳng.
Thành Tây nhìn Lâm Dũng cao ngạo nói:" Cái đó, tôi kì thật không phải muốn đến nhà anh ăn cơm.

"
Lời này nói ra liền dập tắt ngọn lựa nhiệt tình của Lâm Dũng.
Thành Tây ngay lập tức bắt đầu bước thứ hai: Giả vờ nổi tiếng.
Cô bĩu môi, lấy điện thoại ra lục lọi danh bạ:" Ai da, tôi mai cùng ai ra ngoài ăn cơm, chậc, chậc, chậc, thật sự là..

"
Nhưng Thành Tây còn chưa kịp sử dụng phần thứ ba của cô, Lâm Dũng đã tỏ vẻ bỏ cuộc, anh dừng bước lộ vẻ khó xử:" Thực xin lỗi, tôi biết mình không xứng với em, tôi, tôi, tôi không quấy rầy em "Nói xong liền muốn đi.

" Ấy ấy! "Thành Tây nóng nảy, một tay bắt lấy hắn, tức giận hô," Anh có ý gì đây! Anh bị ngốc à! "
" Đúng vậy.

"Lâm Dũng thế nhưng thừ nhận," Người nhà tôi cũng luôn nói tôi ngu ngốc.

"
" Anh đúng là đồ ngốc! "Thành Tây do dự một chút, lại đánh giá Lâm Dũng, tuy đầu óc không được tốt lắm nhưng bộ dáng cũng không tệ, hơn nữa còn tốt nghiệp đại học, biết ăn đồ tây, hơn nữa còn có thẻ tín dụng! Ngay cả Lục Minh Chí cô cũng thích, vì sao không thử ở chung với Lâm Dũng?
Lâm Dũng ấp úng, vừa buồn vừa thất vọng, nhưng vẫn còn ôm một tia hi vọng," Vậy, em có đi nhà tôi ăn cơm nữa không? "
" Đi ah! "Thành Tây không chút do dự mở miệng," Tôi còn phải trực tiếp cảm ơn dì mỗi buổi trưa đều làm cơm cho tôi! "
Lâm Dũng nghe xong lời này lập tức vui vẻ:" Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi.

"
" Tốt cái em gái anh! "Thành Tây không dịu dàng vỗ vai Lâm Dũng một cái, rốt cục bày bài," Tôi hỏi anh có phải anh thích tôi không? "
" Hả? "Lâm Dũng khiếp sợ lùi về phía sau, trên mặt bắt đầu phiếm hồng, miệng lại lắp bắp," Tôi tôi tôi tôi, em em đừng hiểu lầm..

"
" Chối đi! "Thành Tây chắc chắn nói," Baidu đã thừa nhận rồi, anh nên thừa nhận đi.

"
Lâm Dũng nuốt nước bọt, tay không biết đặt ở đâu," Tôi tôi chỉ cảm thấy, rất thưởng thức em..

lúc em bán quần áo, rất nhiệt tình..

nhiệt tình, không giống mấy người khác động chút liền mắng người, ở sau lưng người ta nói xấu, cho nên tôi cảm thấy cảm thấy..

"Lâm Dũng nửa ngày cũng không nói tiếp ra được.
Kì thật đến đây Thành Tây sao có thể không thẹn thùng, nhưng cô đắc ý nhiều hơn một chút, đổi lại ai có thể nghĩ tới, kẻ đã tố cáo cô trước kia lại trở thành người theo đuổi cô đây!
" Được rồi, đừng nói nữa.

"Thành Tây cắt ngang lời Lâm Dũng, làm bộ lỡ đãng," Đi thôi, trước tiên mời tôi ăn chút gì đó rồi đưa tôi về nhà đi.

"
" Được được."Lâm Dũng lại nói lặp.
Thành Tây như vậy cùng Lâm Dũng đi dạo vòng vòng, đột nhiên, một thân ảnh quen thuộc rơi vào tầm mắt của cô.
Người phụ nữ đi giày cao gót, mặc quần short gợi cảm và áo dây, tóc xoăn gợn sóng xõa ngang vai.
Là Lý Mạn Ni
Cô ấy quả nhiên càng ngày càng trở nên giống người phụ nữ hư hỏng.
Thành Tây đứng sững tại chỗ, suy nghĩ có nên đi qua đó chào hỏi hay không, nhưng Lý Mạn Ni lại không cho Thành Tây cơ hội này, cô ấy trực tiếp đi vào một chiếc xe màu bạc không rõ thương hiệu, phóng khoáng rời đi.
Mạn Ni ơi Mạn Ni, cậu vẫn sống loại cuộc sống như thế này sao?
Xem ra người bạn này thực sự đã hoàn toàn biến mất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận