Điều Kỳ Diệu Ở Phòng Giam Số 7


Dù Min Hwan không phải là người bắt Yong Goo, nhưng những lời Ye Seung nói như đang cầu xin Min Hwan sẽ thả Yong Goo ra khỏi tù. Cô bé làm sao đã hiểu được những thứ như xét xử hay pháp luật, chỉ biết nhìn Min Hwan vừa khóc như van nài. Rồi cô bé cầm lấy tay Min Hwan liên tục nói. “Cháu xin lỗi, cháu sai rồi.” Nhìn cô bé lúc này, Min Hwan cảm thấy lòng đau như ai xé nát và chẳng biết làm sao để vỗ về.
“Chú ơi… vì cháu đã mắc lỗi… cháu sai rồi ạ. Thế nên… chú cứ bắt cháu vào nhà giam đi. Bắt cháu vào đó cùng bố không được sao ạ?”
Min Hwan thực sự thấy mình bất lực, liền gạt tay Ye Seung và bước ra ngoài. Anh không có đủ dũng cảm để ở đó nghe Ye Sung khóc và nói thêm một câu nào nữa. Cô bé đột ngột bị bỏ lại, thẫn thờ nhìn theo cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại. Ye Seung nhắm mắt nhưng những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má.
Trên đường quay về trại giam, trong lòng Min Hwan chứa đầy những điều phức tạp và không biết phải giải quyết thế nào. Ngồi trong xe, anh lại nhìn không rời mắt tấm hình cậu con trai Jin Uk. Jin Uk trong hình cũng cười tươi như Ye Seung khi được gặp Yong Goo. Anh bất giác thở dài khiến quản giáo Kim đang lái xe phải ngoái lại nhìn. Min Hwan hỏi quản giáo Kim mà như đang tự nói một mình.
“Nếu Jin Uk còn sống thì lớn bằng từng nào rồi nhỉ?”
Quản giáo Kim nghe Min Hwan nói nhưng mãi sau mới qua sang nhỏ nhẹ. “Đứa bé khi nãy… có phải đã khiến anh nghĩ đến Jin Uk không? Anh đã đưa thằng bé đến đây một lần rồi nhỉ? Hôm ấy là ngày Tết thiếu nhi…”
“Thật à? Sao tôi không nhớ nhỉ…?”
“Tôi đã mua kẹo cho nó mà… Thế rồi nó lại đòi mua thêm một chiếc nữa, nói là đem cho bố…” Quản giáo Kim nhớ lại và bật cười. “Đáng yêu thật!”
Nói đến đó quản giáo Kim bỗng câm bặt, nhận ra mình đang nhắc đến cậu con trai đã mất trước mặt người bố của nó. Min Hwan bề ngoài vẫn tỏ ra bình thường nhưng lòng đau đớn như có ai chạm vào vết thương còn chưa lành miệng. Min Kwan không nói gì, chỉ ngồi lặng lẽ suy nghĩ đến một chuyện hoàn toàn khác.
Ye Seung cần có bố. Và Yong Goo cũng cần có Ye Seung. Trong đầu vị sở trưởng đang hiện ra hình ảnh Ye Seung yếu ớt nắm trong phòng bệnh, khuôn mặt xanh xao đẫm nước mắt đòi vào tù với bố, và hình ảnh khuôn mặt vô hồn, cuộc sống không chút ý niệm của Yong Goo. Đột nhiên Min Hwan cất giọng.
“Giám đốc đi công tác từ hôm nay à?”
“Sao ạ?” Quản giáo Kim nghe hỏi liền ngạc nhiên quay lại. Min Hwan không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn xa xăm ra ngoài cửa kính xe.
***
Trại giam là nơi mọi thứ đều miễn phí. Điều đó đã được mặc định như thế, cho nên ở đây, dẫu câu chuyện có tẻ nhạt cũng vẫn được nghe, dẫu trò chơi không hấp dẫn mọi người vẫn hào hứng tham gia. Và phòng giam số 7 cũng không nằm ngoại lệ.
Ngày hôm đó trò chơi đã đến hồi kết thúc. Ngoại trừ lão tù già và Yong Goo thì mọi người đều tham gia chơi vui vẻ. Đó là trò nối từ, người kế tiếp phải tìm được từ bắt đầu bằng chữ cái vừa kết thức của người nói trước. Cứ chơi mãi như thế cũng nhàm chán, Man Bom đề nghị mỗi người khi đến lượt mình nói phải bỏ ra một điếu thuốc cho đến khi nào hết thì thôi.
Mỗi khi gặp phải những từ có kết thúc khó, Đại ca lại ngồi vừa rung đùi, vừa nhìn ra chỗ Yong Goo. Yong Goo nằm bên cạnh chỉ chăm chú nhìn ngắm bức vẽ thủy thủ mặt trăng mà lần trước Ye Seung để lại.
“Thật là…”
Thấy Yong Goo cứ nằm nhìn mãi bức vẽ mà không chán, Đại ca buộc phải dựng Yong Goo ngồi dậy. Không thích cũng phải chơi cùng nếu không muốn bị Đại ca hăm dọa, vậy là Yong Goo chẳng còn cách nào khác, đành ngồi dậy nhích đến gần Đại ca.
Man Bom khéo tay đã nhanh chóng làm một chiếc vương miện bằng báo cũ và đội vào đầu Yong Goo. Đó là chiếc vương miện của trọng tài – người phán xét thắng thua trong trò chơi đố chữ. Tất cả mọi người đều nhìn vào tay Yong Goo.
“Bắt… đầu…!”
Trên đời chắc chẳng có câu khẩu lệnh nào mệt mỏi và yếu ớt như thế!
“Hi-ro-bong!”[1]
[1] Chất gây nghiện.
Đại ca đọc từ đầu tiên và ném vào giữa vòng tròn một điếu thuốc. Tiếp theo là lượt của Chun Ho. Chun Ho nghĩ ngợi một lát rồi nói.
“Bong… bu-ra!”[2]
[2] Đệm ngực.
Bong Sik liền nhanh nhảu. “Ra-oa-ba-ri!”[3]
[3] Khu vực.
Man Bom liếc nhìn gườm gườm. “Này! Ra-oa-ba-ri là cái gì hả?”
“Quy luật biến âm, không biết à?”
Chun Ho ra vẻ hiểu biết bênh vực câu trả lời của Bong Sik, liền bị Man Bom quạt lại. “À… ra vẻ có học đấy hả?” Rồi nhíu mày suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng tìm ra một từ. “Ri-bal-sa!”[4]
[4] Nhét vào.
“Thái độ họi hỏi cũng tốt lên rồi đấy!”
Chun Ho đập tay vào đùi rồi nói. “Sa… sa… sa… si-mi!”[5]
[5] Thợ cắt tóc.
Giờ lại quay lại từ đầu, nhưng Đại ca vẫn chưa nghĩ ra được từ nào. Chợt có tiếng gậy sắt gõ bên ngoài cửa sổ. Là quản giáo Kim. Không phải giờ tuần tra nên cả phòng ai cũng hết sức ngạc nhiên và hoảng hốt. Bong Sik vội vàng vơ đám thuốc lá vứt trên sàn rồi nằm xuống lấy người che lại.
“Chà, ta cũng muốn chơi trò đố chữ quá!”
Quản giáo Kim thản nhiên nói như không. Cả phòng ai cũng thận trọng đưa mắt nhìn nhau. Duy có Man Bom là dám lên tiếng hỏi lại.
“Không biết mùa đông này ngài có gì viện trợ cho chúng tôi chăng?”
“Viện trợ à? Cái đó… À… ừm… Cái này thì sao?”
Quản giáo Kim ngập ngừng một lát rồi cũng ọi người xem thứ mà mình bất ngờ đem đến.
Ye Seung.
Cả phòng ai cũng ngạc nhiên đến mức không thốt lên được lời nào. Người đầu tiên nhìn thấy Ye Seung không ai khác chính là Yong Goo. Yong Goo vốn chẳng quan tâm gì đến trò chơi đó chữ, chỉ chăm chăm nhìn ra ngoài song sắt cửa sổ. Ye Seung đang được quản giáo Kim bế trên tay, nhìn Yong Goo cười rạng rỡ. Yong Goo bất ngờ và sung sướng ngỡ như đang mơ, đứng bật dậy chạy ra cửa. Yong Goo kêu lên mừng rỡ, nhưng Ye Seung vội đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng.
“Suỵt!”
Không phải mơ nữa rồi. Rõ ràng là Ye Seung, là Ye Seung bằng xương bằng thịt trước mắt Yong Goo thật rồi. Yong Goo dang cả hai tay ra chờ ôm lấy con, nghẹn ngào không nói nên lời. Quản giáo Kim cũng vui lấy, liền vội vàng mở cửa phòng và chỉ chờ có thế, Ye Seung chạy ào vào ôm lấy bố. Yong Goo kéo Ye Seung vào lòng, hôn con gái rồi nhảy lên sung sướng. Cô bé cũng áp mặt vào lòng bố vui mừng khôn xiết.
Cả phòng giam số 7 vẫn không khỏi bàng hoàng, hết nhìn hai bố con Ye Seung lại nhìn quản giáo Kim.
“Bí mật nhé! Là quà của đội trưởng. Đội trưởng đi tập huấn rồi… À anh Yang Ho…” Quản giáo Kim chợt quay sang nhìn Đại ca và nháy mắt.
Đại ca nãy giờ vẫn ngồi há hốc mồm, nghe quản giáo Kim nói vậy, chợt hiểu ý và gật đầu. “Tôi biết rồi. Tôi sẽ giữ kín với đám tù nhân phòng khác…”
Đến giờ mọi người mới thực sự yên tâm nở nụ cười nhẹ nhõm. Những người khác trong phòng giam số 7 không ai nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn hai bố con Yong Goo đang mừng eo74 vì được gặp nhau. Chợt quản giáo Kim nhìn thấy những điếu thuốc lá nằm lăn lóc trên sàn.
“Cái gì đây? Phải tích thu mới được!”
Nhưng đến cả Đại ca lúc ấy cũng chẳng buồn quan tâm đến mấy điếu thuốc vì còn đang bận đập tay với Ye Seung. “Yê…”
Mọi người ai cũng lôi Ye Seung lại để ôm một cái, ai cũng chung một niềm vui rất lớn với bố con Yong Goo. Cho dù không được phát ra âm thanh lớn nhưng như vậy cũng đủ lắm rồi. Nhìn cảnh sum vậy đó, quản giáo Kim cũng không giấu được vẻ vui mừng trên nét mặt.
Đêm hôm ấy, Yong Goo đặc biệt nhờ quản giáo Kim mua ít bánh kẹo ngon và lặng lẽ rời phòng. Khuôn mặt gầy gò xanh xao của Yong Goo vừa được gặp Ye Seung đã trở nên tươi tắn khác thường. Yong Goo vừa đi vừa cười tủm tỉm một mình.
Yong Goo đang đi đến phòng của đội trưởng Min Hwan. Quản giáo Kim nói rằng việc mang Ye Seung đến phòng giam số 7 là chủ ý của đội trường, chính đội trưởng đã cho phép nên ông ấy mới có thể làm được như vậy. Vậy nên Yong Goo muốn làm gì đó để bày tỏ lòng cảm ơn với ngài đội trưởng, mà trong nhà tù này ngoài những thứ ăn nhẹ như bánh kẹo ra thì chẳng còn gì khác có thể đem làm quà.
Quản giáo Kim mở cửa dẫn Yong Goo đi, nhìn bộ dạng đó liến cười và nói. “Đội trưởng không thích mấy thứ này đâu, anh ấy chỉ thích rượu thôi. Đáng ra phải mua rượu mới đúng chứ?”
Nghe nói vậy mặt Yong Goo bỗng biến sắc, cúi xuống nhìn chỗ bánh kẹo trên tay rồi lại nhìn quản giáo Kim với vẻ mặt như sắp khóc.
“Vậy thì tôi sẽ… nhờ Đại ca mua giúp rượu…”
“Thôi thôi, đùa đấy, đùa thôi mà…” Quản giáo Kim cười lớn rồi chỉ cho Yong Goo phòng làm việc của đội trưởng.
Quản giáo Kim gõ cửa nhưng không thấy bên trong trả lời. Mở cửa phòng thấy không có ai, ông quay sang bảo với Yong Goo.
“Chắc ông ấy đến phòng quản lý. Anh ngồi đây chờ chút nhé!”
Nói rồi quản giáo Kim đi ra ngoài, để Yong Goo lại một mình trong phòng đội trưởng. Yong Goo để bánh kẹo lên bàn, đi đi lại lại và chợt thấy bức ảnh để trên bàn làm việc. Yong Goo lén nhìn qua và đoán người trong ảnh là vợ và con trai đội trưởng. Cậu con trai đang cười rất tươi. Yong Goo thấy những dấu vân tay và bụi bám trên khung ảnh liền cầm lên và dùng tay áo lau sạch.
Chợt đội trưởng Min Hwan bước vào phòng và thấy Yong Goo đang lau bức ảnh. Đội trưởng lớn tiếng hỏi. “Anh đang làm gì ở đây?”
“Chào anh ạ!” Yong Goo cúi gập người và chào một cách kính cẩn nhưng Min Hwan vẫn đứng nhìn lạnh lùng.
“Còn chưa để bức ảnh đó xuống?”
Yong Goo sợ hãi run run đặt bức ảnh lại chỗ cũ trên bàn làm việc. “Bánh kẹo… tôi muốn cảm ơn bằng một chút bánh kẹo… nên…”
“Tôi đem Ye Seung đến không phải vì anh. Đi ra!”
Yong Goo lúc này không biết phải nói gì, chỉ đứng ngây ra nhìn đội trưởng. Min Hwan lại lớn tiếng nhắc lại. “Tôi nói đi ra!”
“À… Vâng, tôi về ạ… Chào anh ạ!”
Yong Goo không làm được gì khác ngoài việc cúi chào tạm biệt và đi ra ngoài. Trong khi Yong Goo khẽ đóng cửa thì nghe thấy tiếng đội trưởng ngã mình trên ghế dựa, tiếp đó là tiếng bàn làm việc khẽ xê dịch, tiếng chạm vào gói bánh kẹo của Yong Goo.
Min Hwan đang nằm trên ghế và đưa mắt nhìn gói bánh kẹo ấy.
***
Trong lúc Yong Goo vắng mặt, ở phòng giam số 7 đã xảy ra một chuyện. Mọi người trong phòng đặt Ye Seung vào giữa và ngồi xung quanh trò chuyện. Ai cũng bị cuốn theo sự vui vẻ của cô bé.
“Trật tự đi nào! Ye Seung của chúng ta, khi vào đây điều gì cháu thấy đặc biệt nhất?”
Đại ca đang ngồi dựa vào chân giá sách và hỏi Ye Seung về ấn tượng khi vào trại giam, và câu hỏi ấy đã mở ra một sự kiện khó tin trong phòng. Ye Seung suy nghĩ một lát nhưng không trả lời mà lôi trong cặp sách ra một cuốn truyện tranh rồi đưa cho Đại ca.
“Chú ơi, đọc truyện cho cháu nghe đi!”
Đại ca bàng hoàng. “Gì cơ?”
“Trong phòng giọng của chú là hay nhất. Chú đọc cho cháu nghe đi!”
Ye Seung vừa nói vừa mở cuốn truyện ra trước mặt Đại ca. Đại ca chẳng có cách nào khác lóng ngóng cầm lấy cuốn truyện, nhưng vừa mở đến trang đầu tiên đã vã mồ hôi lấm tấm. Đại ca hết đưa mắt nhìn Ye Seung rồi lại nhìn những người khác, mãi mới cất giọng một cách đầy khó khăn.
“À… Cháu có thể thấy… ở đây… ừm…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui