Chương 8
Cuộc hẹn ăn tối
Vài ngày sau, công ty mở cuộc họp chủ quản các bộ phận, khác với những cuộc họp chủ quản khác là các trưởng phòng cũng tham gia. Trước tiên tổng giám đốc giảng giải một chút về hình thái phát triển trước mắt của công ty, trong đó bao gồm cả quyết sách mua một nhà xưởng của công ty. Tất cả các chủ quản đều hiểu rõ từ nay công ty sẽ chuyển sang mô hình là công ty sản xuất, chứ không phải là công ty thương mại, hai điều này hoàn toàn khác nhau. Điều làm cho các chủ quản vui hơn nữa là quy mô công ty sẽ rộng hơn gấp hai lần, điều đó đồng nghĩa với việc quyền lực trách nhiệm cũng lớn hơn, chi trả nhiều hơn và tất nhiên tiền lương cũng cao hơn.
Tôi ngồi ở phía xa nhất ngáp dài, nhìn tổng giám đốc đang nói về giang sơn mà nước bọt bắn tung tóe, hào hứng như đêm hát karaoke ở hộp đêm. Cũng rất lâu rồi mới nhìn thấy Đàm Kỳ Vĩ và Cố Đại Nhân ngồi hai bên, cạnh tổng giám đốc. Thực ra những nội dung mà tổng giám đốc nói thì Cố Đại Nhân đã nói cho tôi và Tiểu Du trước rồi, nên bây giờ tôi nghe lại thấy nhạt nhẽo, trong khi những trưởng phòng đang ngồi bên cạnh tôi lại rất chú ý lắng nghe với vẻ mặt đầy hưng phấn.
Đúng lúc nào thì điện thoại của tôi lại rung lên, vẫn may là trước khi vào phòng họp Cố Đại Nhân đã nhắc nhở tôi phải để điện thoại ở chế độ rung, đặc biệt là ở các công ty nước ngoài thì đây là một vấn đề rất nghiêm trọng, nhẹ thì cảnh cáo miệng, nặng thì phạt tiền. Tôi nhẹ nhàng mở điện thoại ra xem, là của Hinh Văn gọi? Song, trong đầu tôi bỗng nhiên hiện ra hình ảnh của Hinh Văn, tự nhiên tôi cảm thấy đau lòng, có phải mình quá tuyệt tình không nhỉ? Đang nghĩ thì đột nhiên đồng nghiệp ngồi bên cạnh huých tay, tôi vội vàng trở về thực tại, ngẩng lên thì thấy tất cả mọi người đang quay ra nhìn tôi, tôi đưa mắt nhìn Cố Đại Nhân, anh ấy đang ra hiệu cho tôi là tổng giám đốc gọi tên tôi. Tôi lạnh hết cả người, vội vàng đứng dậy, tổng giám đốc cười nói, “Đây là trưởng phòng Tống, trưởng phòng mới của phòng kế hoạch, sau này khi giám đốc Cố đến công xưởng kiểm tra công việc thì công việc ở phòng kế hoạch do trưởng phòng Tống đại diện”. Tôi ngẩn người nhìn Cố Đại Nhân, khuôn mặt anh ấy đang rất khó xử. Theo ý của tổng giám đốc thì Cố Đại Nhân sẽ thường xuống nhà xưởng. Chẳng lẽ Cố Đại Nhân bị Đàm Kỳ Vĩ ngầm hại? Chẳng lẽ đưa tôi lên thăng chức trước mặt mọi người rồi sau đó mượn tôi để đè nén Cố Đại Nhân sao?
Sau khi cuộc họp kết thúc, tôi và Cố Đại Nhân về phòng làm việc, vừa bước vào phòng tôi nói với giọng trách móc, “Đại Nhân, chẳng lẽ anh bị lật đổ?”. Cố Đại Nhân cười lớn nói, “Vô Y, xem ra cậu phải học hỏi nhiều hơn đấy, thực ra ý của tổng giám đốc là sau này tôi thường xuyên phải đến nhà xưởng để tìm hiểu nhiều hơn về mô hình vận hành của nó, có thể còn để tôi làm giám đốc của bộ phận thu mua”. Tôi nghĩ kỹ lại, nhà xưởng muốn sản xuất được thì phải có nguyên vật liệu, trong khi sự cạnh tranh của công ty và đối thủ trước tiên là ở chất lượng sản phẩm, sau đó là phục vụ, nhưng điều cơ bản là để thu hút khách hàng vẫn là giá cả, cùng một loại sản phẩm do hai nhà cung ứng sản xuất, công nghệ và quy trình như nhau, nhưng thành phẩm lại không thể giống nhau. Lấy một ví dụ, có hai nhà xưởng, một nhà xưởng cả tháng không kịp sản xuất cho đơn đặt hàng, nhưng không có nghĩa là kiếm được tiền; trong khi nhà xưởng khác lại chỉ sản xuất một nửa khả năng, nhưng lại kiếm được rất nhiều lợi nhuận. Khi phân tích ra thì nguyên nhân kiếm được nhiều tiền của nhà xưởng thứ hai có vài điểm sau: Thứ nhất là thành phần nguyên vật liệu, thứ hai là giá thành của đơn đặt hàng, thứ ba là sự quản lý, sắp xếp công việc hợp lý, thông thường mà nói, chỉ cần làm được ba điều trên thì nhà xưởng nào cũng sẽ kiếm được nhiều tiền.
Tổng giám đốc sắp xếp cho Cố Đại Nhân làm quen với mô hình công việc là vì coi trọng năng lực điều tiết công việc trong phòng kế hoạch của anh ấy, sau đó bồi dưỡng khả năng nắm bắt của anh ấy đối với việc thu mua nguyên liệu. Tôi nghĩ vậy nên gật đầu nói, “Thì ra trọng điểm là để đào tạo anh, vậy mà tôi cứ cho rằng là đưa anh đi đấy!”. Cố Đại Nhân thở dài nói, “Vô Y, cậu phải nhớ dù là chuyện gì để người khác nhắc đến là điều không tốt cho bản thân đâu. Cậu phải học cách nhắc chính bản thân mình, như vậy mới trưởng thành được”. Mũi tôi cay cay, “Tôi biết rồi, anh cứ yên tâm mà đi!”. Cố Đại Nhân và tôi cùng cười, tuy hai chúng tôi là sếp và nhân viên nhưng giữa chúng tôi lại còn tồn tại tình cảm anh em. Nói như Cố Đại Nhân nói, anh ấy chăm sóc cho tôi là vì tôi cũng đẹp trai và đầy tiềm năng như anh ấy trước kia vậy.
Vì phòng kế hoạch vẫn chưa đủ nhân viên, nên buổi chiều tôi đi cùng với một đồng nghiệp phòng nhân sự tới khu chợ lao động để tuyển người. Đây cũng là công việc đầu tiên mà Cố Đại Nhân giao cho tôi mấy hôm trước với cương vị là trưởng phòng. Ngồi trên xe công vụ của công ty, tôi sắp xếp tư liệu nhân sự, thấy kì lạ vì mãi không thấy xe chạy, tôi liền quay sang hỏi cô bạn đồng nghiệp ở phòng nhân sự, “Sao xe vẫn chưa chạy?”. Cô ấy trả lời, “Còn chờ người ở một phòng nữa cùng đi.” Tôi ừ một tiếng rồi đặt tập tư liệu lên đầu gối, nhắm mắt lại định ngủ một lát thì cảm thấy hình như có người bước vào xe, nhưng tại sao lại có mùi nước hoa Lancôme? Tôi mở mắt ra nhìn thì thấy Lý Nhược đang quay ra nhìn phong cảnh bên ngoài, nhẹ nhàng nói, “Đi được rồi”. Cô gái phòng nhân sự bỗng phá lên cười rồi nhìn chúng tôi một cách kỳ lạ, tôi hỏi, “Cô cười gì?”. Cô gái đó lắc đầu rồi lại nhìn tôi và Lý Nhược cười, lần này thì Lý Nhược cũng thấy ngạc nhiên hỏi, “Chị cười gì vậy?”
Cô gái phòng nhân sự nhăn cái mũi có vết sẹo lại cười nói, “Tôi đã xem phim hai lần ở quảng trường, lần thứ nhất anh và cô ấy cùng ngồi ở quảng trường, lần thứ hai lại thấy anh cùng một cô gái khác bước ra từ rạp chiếu phim”. Cô gái này thật vô duyên, càng làm cho người ta ghét hơn là thiếu nhạy cảm. Câu nói cũng nói ra rồi! Tôi và Lý Nhược đều quay ra ngoài cửa sổ, không khí sao mà lạnh thế không biết.
Khu chợ lao động đông quá, chỉ thấy toàn đầu người là đầu người, bất kể là nam hay nữ đều mồ hôi nhễ nhại, trông rất mệt mỏi. Nhưng khi nhìn kỹ lại thì sẽ thấy trong mắt của mỗi người đều đang rất kỳ vọng và đầy mơ ước về tương lai, thậm chí giống như ánh mắt của dã thú đang tìm cách kiếm sống. Tôi thở dài cùng với Lý Nhược bước vào đám đông.
Một người đàn ông trung tuổi bên cạnh đang cầm tờ báo lựa chọn, có lẽ đằng sau lưng ông ta là đứa con thơ và bà mẹ già nua, tất cả hy vọng đều đổ lên hết đôi vai của ông. Còn một đôi nam nữ trẻ tuổi, cô gái đang nhướn mắt nhìn chàng trai, khích lệ chàng trai hãy đi phỏng vấn. Đối với người con trai này mà nói thì không có công việc, có nghĩa là mất đi quyền lợi có trong tình yêu. Một cô gái có dung mạo tương đối xinh đẹp đang vung vẩy bộ hồ sơ của mình, cố gắng chen lên một người thanh niên nho nhã để đưa cho ban phỏng vấn. Người thanh niên nho nhã đó quay lại nhìn cô ta rồi chặn ngang lại một cách không khách khí, sau đó quay lại nở nụ cười rất tươi với ban phỏng vấn, cô gái đứng đằng sau lườm cậu thanh niên với ánh mắt hận thù. Nếu đưa hai người này đặt trên một chuyến xe công cộng hoặc ngoài đường, tôi tin rằng chắc chắn sẽ có cuộc đối thoại rất đẹp, nhưng thật đáng tiếc, vận may lại trêu đùa con người. Ở nơi này, trong ánh mắt của mọi người không tồn tại tình yêu lãng mạn hay tình bạn thuần khiết, chỉ có sự cạnh tranh khốc liệt, người ta sẵn sàng đạp lên bộ hồ sơ nát nhừ của người khác để tìm được bát cơm phù hợp ình.
Thấy quang cảnh như vậy, Lý Nhược lắc đầu, tôi nói, “Con người là động vật kỳ lạ, khi nghèo khó đường cùng thì bản tính mới thể hiện rõ ràng”. Lý Nhược nhẹ nhàng nói, “Bản tính gì?”. Tôi cười, “Đó chính là tư lợi!”. Lý Nhược hừm một tiếng, nhìn có vẻ như không đồng ý với quan điểm của tôi, tôi lại nói, “Chúng ta đã từng cùng cạnh tranh từ trong lòng mẹ, tại sao anh và em, kể cả là những người xung quanh có thể đứng được trong cái thế giới này?”. Dừng một lát, tôi nói tiếp, “Đó là vì chúng ra là người đầu tiên chạy đến buồng trứng, tất cả còn lại đều bị diệt vong, cho nên bản tính tư lợi của con người là thiên bẩm!”. Lý Nhược ngẩn người, trong giây lát không biết phải nói gì, tôi lắc đầu bật cười rồi vỗ vai cô ấy, sau đó vội vàng cùng với cô gái phòng nhân sự đi thẳng tới phòng tuyển dụng của công ty.
Nhìn nhưng tư liệu nhân sự trên tay, lần này số người mà phòng kế hoạch cần chỉ có ba người, phòng nghiệp vụ của Lý Nhược cần một người, nhưng đứng trước mặt chúng tôi phải đến mười mấy người, trong đó có cả người thanh niên nho nhã và cô gái khá xinh đẹp lúc nãy. Tôi và Lý Nhược nhìn nhau tỏ vẻ buồn cười, tôi chỉ vào người thanh niên nho nhã, bảo anh ta đưa hồ sơ cho tôi, nhưng vì cô gái khá xinh đẹp kia đứng cùng anh ta nên cho rằng tôi chỉ cô ấy, bởi vậy mà cả hai người cùng đưa hồ sơ cho tôi, sau đó lại quay sang nhìn nhau một cách bực dọc. Lý Nhược tủm tỉm cười, cầm hồ sơ của hai người rồi đưa cho tôi một bộ. Bộ hồ sơ trên tay tôi là của cậu thanh niên nho nhã kia, trong đó có viết là tốt nghiệp một trường đại học trọng điểm trong nước, chuyên ngành marketing, tôi quay sang Lý Nhược nháy mắt, ý nói là chuyên ngành của anh ra phù hợp với yêu cầu của phòng cô ấy. Lý Nhược nhận bộ hồ sơ, gật đầu, bảo hai người vào một phòng khác. Tôi nghĩ thầm, sao mà vài năm lại đây những người tìm việc đều là nghiệp vụ hay kế toán, chẳng lẽ không có nhân tài mà phòng kế hoạch cần sao?
Thực ra điều này cũng khó tránh, tỷ lệ cao nhất để lựa chọn của xã hội ngày nay là hai ngành nghề trên, trong mấy tiếng đồng hồ tôi đọc biết bao bộ hồ sơ nhưng có người không có kinh nghiệm, có người yêu cầu lương cao hơn cả tôi. Phỏng vấn khoảng 7, 8 người cuối cùng tôi cũng chọn ra ba người ưng ý, nhưng vẫn bảo họ về chờ tin. Khi tôi quay đầu lại tìm Lý Nhược thì cô ấy đang uống trà, còn cô gái ở phòng nhân sự thở dài nói, “Cô ấy... cô ấy chỉ phỏng vấn có hai người, sau đó đều nhận cả hai, mà rõ ràng phòng cô ấy chỉ cần tuyển một người”. Tôi cười nói, “Hai người nào? Vậy sau này không phải sẽ đánh nhau sao?”. Lý Nhược cười, “Đó là vì em muốn chứng minh bản tính con người không phải là tư lợi”. Tôi nhún vai, đâu phải cô ấy đang tuyển dụng mà rõ ràng là đang tranh hơn thua. Chỉ vì một câu nói của tôi mà thay đổi số người, có lẽ cũng thay đổi vận mệnh của hai con người. Cô gái phòng nhân sự nhăn nhó, “Cô quay về nhớ viết thêm một tờ yêu cầu xin nhân viên, nếu không tôi sẽ bị cấp trên khiển trách đấy!”.
Trên đường quay về công ty, gương mặt của đồng nghiệp phòng nhân sự tỏ ra buồn rầu. Tôi và Lý Nhược ngồi ở phía sau, đều cảm thấy xe chạy rất chậm. Giao thông của thành phố này luôn khiến người ta thấy phiền não. Lý Nhược thở dài, vài sợi tóc chạm vào vai tôi, tôi không kìm được nhẹ nhàng nói, "Sao vậy, không thoải mái à?". Lý Nhược im lặng một lúc rồi đột nhiên nói với lái xe, "Tôi sẽ ngồi tàu điện ngầm về công ty!". Nói xong là mở cửa xe bước ra ngoài. Cô gái phòng nhân sự quay sang nhìn chúng tôi với ánh mắt ngạc nhiên, tôi thở dài rồi bước xuống xe cùng Lý Nhược. Khi đóng cửa xe, tôi lạnh nhạt với cô đồng nghiệp phòng nhân sự. "Nếu cô cần đơn yêu cầu xin nhân viên thì việc ngày hôm nay coi như không nhìn thấy". Cô ấy gật đầu, dáng vẻ thẫn thờ của cô ấy làm người khác thấy buồn cười. Tôi quay người đuổi theo Lý Nhược, nhìn dáng vẻ uyển chuyển dịu dàng của cô ấy, tôi lại nghĩ đến tư thế nằm ngủ của cô vào buổi sáng sớm ngày hôm đó, thế là trong lòng lại nảy sinh một chút cảm giác phạm tội. Chúng tôi cùng đi trên đường, Lý Nhược dường như không thấy kỳ lạ việc tôi xuống xe, mà lại hỏi, "Tại sao anh lại xuống xe?". Tôi nói, "Một mình em là con gái, anh sợ không an toàn". Bỗng nhiên Lý Nhược hỏi, "Anh quan tâm đến em sao? Anh nên đi quan tâm Hinh Văn của anh ấy!". Tôi không để ý câu nói của cô ấy, chỉ cười lắc đầu. Lúc này, giữ im lặng là phương án tốt nhất.
Lần trước nói tàu điện với Lý Nhược, bên cạnh còn có Hinh Văn và Tiểu Du. Nghĩ đến đây, tôi thầm thở dài, trên con đường tình ái, tôi nên đi về đâu? Tàu điện cũng bắt đầu chuyển bánh, hai chúng tôi đều lấy điện thoại ra nghịch, có lẽ cả hai đều đang nghĩ đến việc khi lần đầu dùng Bluetooth để tìm thấy Hinh Văn trên tàu điện, cứ thể mỗi lúc một lâu chúng tôi không nói chuyện với nhau. Thấy tôi không nói gì, Lý Nhược hỏi, "Anh và cô ấy thế nào rồi?". Trai tim tôi như bị bóp nghẹt khi nhắc đến Hinh Văn, tôi quay lại gượng cười. "Không sao cả!". Lý Nhược cười rồi nhìn đồng hồ, bây giờ đã là năm giờ ba mươi rồi, về công ty rồi tan ca là vừa, tôi mở lời mời Lý Nhược, "Tan ca đi ăn cơm với anh nhé, cũng lâu lắm rồi không ăn cơm cùng em".
Lý Nhược đang định trả lời thì điện thoại của tôi đổ chuông, tôi ngại ngùng nói, "Chắc chắn là Cố Đại Nhân gọi". Tôi mở điện thoại ra, đó là của Hinh Văn, thấy sắc mặt của tôi, Lý Nhược liền hừ một tiếng. Tôi do dự không biết có nên nghe điện thoại không, lúc đó điện thoại của Lý Nhược cũng đổ chuông, tôi liếc sang nhìn, thì ra là của Đàm Kỳ Vĩ, tôi cũng hừ một tiếng, rồi nghe điện thoại của Hinh Văn. Trong điện thoại, tôi không thấy Hinh Văn nói gì, chỉ nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của cô ấy, tôi không biết là nên hỏi thăm hay nói cái gì khác.
Cuối cùng Hinh Văn cũng mở miệng, "Sao lúc trưa anh không nghe điện thoại của em? Có phải anh không muốn nghe?". Cùng lúc đó Lý Nhược cũng nghe điện thoại, tôi thở dài nói, "Buổi sáng anh họp". Hinh Văn lại hỏi, "Rút cuộc là anh có vấn đề gì vậy?". Tôi cười gượng đáp, "Em cảm thấy anh chúng ta có thể tiếp tục không?". Hinh Văn đáp, "Vô Y, em thấy chúng mình nên nói chuyện thẳng thắn với nhau một lần". Ngữ khí của cô thay đổi, "Em thấy chúng mình còn có điều gì phải nói sao? Em và Tử Lô cùng đi dạo, cùng mua sắm quần áo, lại còn ngồi xe của anh ta để đi tắm suối nước nóng nữa... còn nữa, em coi anh là gì? Một cái bóng sao? Hay một người thay thế? Khi muốn lãng mạn thì tìm anh, khi vui vẻ thì lại tìm anh ấy?". Nghe thấy những lời chất vấn sắc nhọn của tôi, Hinh Văn không hề giải thích, lạnh nhạt nói, "Sáu rưỡi em chờ anh ở tầng dưới của công ty anh, không gặp không về!". Nói xong cô ấy tắt luôn máy, tôi cười khẩy một tiếng, tiếc là không thể cầm điện thoại mà đập vỡ ra. Cô ấy cho rằng tôi còn muốn gặp cô ấy sao?
Tôi quay đầu lại nhìn Lý Nhược, ánh mắt của cô ấy tỏ vẻ kinh ngạc, chắc không nghĩ rằng quan hệ giữa tôi và Hinh Văn lại tồi tệ đến vậy. Lý Nhược hơi cúi đầu xuống hỏi tôi, "Sao thế? Cô ấy đến tìm anh à? Vậy tối nay thôi vậy, để khi khác đi". Tôi hừ một tiếng rồi nói, "Sao phải để lần khác, tan ca anh chờ em ở tầng dưới". Thấy tôi cương quyết như vậy, biết là không thay đổi được, Lý Nhược đành gật đầu.
Sau khi về công ty, Cố Đại Nhân hỏi tôi về việc tuyển dụng, tôi cũng nói lại một cách đại khái cho anh ấy nghe. Hiện tại những người đã tuyển được đều là những người có kinh nghiệm trong nhà xưởng, hơn nữa lại rất linh hoạt, nhìn dáng vẻ đều đâu ra đấy cả. Cố Đại Nhân hài lòng gật đầu, cuối cùng đã giải quyết được vấn đề nan giải của phòng kế hoạch rồi.
Sau khi tan ca, tôi xuống tầng dưới của công ty rất sớm, Hinh Văn nói sáu giờ ba mươi đến, trong khi tôi và Lý Nhược rất có thể sẽ rời khỏi đây trước đó, tôi cứ thế hút vài điếu thuốc, trong lòng cay đắng nghĩ. Chẳng lẽ tôi thực sự không muốn gặp cô ấy sao? Thực sự trong lòng tôi hiểu rất rõ cứ cho đó là sai lầm, đó là nỗi khổ tâm, cũng đã làm cho trái tim tôi bị tổn thương, nhưng sự tổn thương càng sâu thì chứng tỏ tình yêu càng đậm, nghĩ đến đây đột nhiên trong tôi lại nảy sinh một chút chờ đợi. Nếu ngay lúc nay Hinh Văn đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, tôi có nên rời đi cùng cô ấy, để lại con chim bồ câu là Lý Nhược không? Tôi lắc đầu thật mạnh xua đi suy nghĩ này, tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những vầng mây đang bao trùm mọi nơi, dưới sự phản xạ của ánh đèn thành phố, làm con người có cảm giác nghẹt thở.
Kim đồng hồ đã chỉ sáu giờ hai lăm phút, Lý Nhược đúng hẹn xuất hiện trước mặt tôi. Nhưng điều đáng giận là tôi lại vì Hinh Văn không đến sớm hơn mà thấy một chút thất vọng. Tôi thầm rủa bản thân mình, không biết rút cuộc thì bản thân thế nào nữa? Gương mặt Lý Nhược lộ vẻ hạnh phúc chưa từng thấy, giống như một đứa trẻ được đi sở thú chơi, như người lâu ngày mới nhìn thấy ánh sáng vậy, mà nhưng điều này đều là quà tặng cho tôi đấy. Tôi nhìn mà thấy xót xa trong lòng, nên nhẹ nhàng nói, "Xin lỗi". Nghe vậy, khuôn mặt Lý Nhược đầy ngạc nhiên, vôi vàng quay đầu nhìn xung quanh, nhưng không hề thấy có đồng nghiệp nào của công ty gần đó, chỉ có anh bảo vệ tay đang cầm cây dùi cui và nhìn chúng tôi, đó là người bảo vệ đã mỉm cười hỏi thăm tôi ngày trước. Tôi cúi đầu làm vẻ mặt ma mãnh với anh ta, anh ta cố gắng nở một nụ cười. Tôi quay nguời rồi đi cùng Lý Nhược. Trong tôi bỗng thấy nhớ vô cùng những buổi tối tăng ca ngày trước, khi một mình vừa đói vừa mệt, thì nguời bảo vệ kia luôn khích lệ tôi bằng một nụ cuời, làm tôi phải lẩm bẩm, "Sao mà có người đáng yêu thế nhỉ". Lý Nhược cho là tôi nói gì với cô ấy nên nũng nịu, "Tống Vô Y, sao anh có thể nói với người ta những câu nịnh bợ ở ngay trên đường thế?". Tôi bật cuời, "Thực ra là em rất đáng yêu". Lý Nhược lại hừm một tiếng rồi nhanh chân bước lên trước, tôi cười lớn, "Đừng bỏ rơi anh chứ?". Lý Nhược không nói gì mà cứ bước nhanh lên trước, tôi càng buồn cười hơn, gọi to, "Này, em đánh rơi cái gì rồi này!". Nghe vậy Lý Nhược quay đầu lại nhìn xuống mặt đất rồi hỏi, "Đánh rơi cái gì ạ?". Tôi vội vàng bước nhanh tới gần cô ấy, nháy mắt nói, "Đánh rơi anh!".
Lý Nhược phá lên cười, cầm cái túi đánh vào người tôi, tôi ôm đầu và bỏ chạy, hai chúng tôi vừa đuổi nhau vừa cười như vậy, mọi nguời đi đường đều quay sang nhìn, nhưng chúng tôi lại chẳng để ý đến điều đó, chạy qua hết các vỉa hè, cửa hàng, bãi đỗ xe. Thành phố đêm nay sao lại đáng yêu và đẹp đến lạ thường vậy. Tôi dừng lại, quay đầu nhìn Lý Nhược, cô ấy đang cách tôi khoảng mười mấy mét, thấy tôi dừng lại, liền cuời nói, "Xem em sẽ xử lý anh thế nào nhé!".