Điệu nhạc Blue trên chuyến tàu điện ngầm

Chương 13:
Sự thật muộn màng
Tôi bê thùng giấy bước vào xe, Hinh Văn nhíu mày hỏi, “Anh có chuyện gì vậy?”. Tôi không trả lời câu hỏi của cô ấy, “Tại sao em biết mà đến công ty anh?”. Hinh Văn trả lời, “Hôm nay em không đi làm nên đến trước nửa tiếng để chờ anh tan ca, anh vẫn chưa trả lời em, rút cuộc là có chuyện gì vậy?”. Tôi quay đầu ra nhìn những tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ, thở dài nói, “Anh không làm việc nữa!”
Có lẽ Hinh Văn không biết Lý Tử Lô đã vào công ty tôi, mà tôi cũng không muốn nói cho cô ấy biết, còn về nguyên nhân tại sao thì tôi cũng không biết. Hinh Văn cũng không hỏi nhiều, cô khởi động cho xe chạy đồng thời đưa tay nắm lấy tay tôi. Đây là sự an ủi sao? Hay là một sự khích lệ? Tôi cảm nhận được hơi thở trong cái nắm tay của cô ấy, nên nhẹ nhàng hỏi, “Qua một đêm, em đã suy nghĩ kỹ chưa?”. Hinh Văn lặng lẽ thu bàn tay của mình lại, đôi mắt chăm chú nhìn về phía trước. Tôi thở dài, nhìn vào đôi vai gầy của Hinh Văn, một nỗi thương xót dâng trào trong lòng tôi, ông trời đã ưu ái ban tặng cho cô ấy điều kiện tốt như vậy, nhưng lại trói cô ấy vào cái xiềng xích tình cảm thế này, như vậy có công bằng không?
Chiếc xe cứ thế chạy chậm rãi không có đích tới trong thành phố, không biết là bao nhiêu lâu, cuối cùng Hinh Văn cũng hỏi, “Sau này anh định đi đâu?”. Tôi cười nói, “Anh cũng chưa biết. Nhưng bây giờ anh đang muốn nghỉ ngơi, anh thực sự rất mệt mỏi”. Tuy tổng giám đốc và Cố Đại Nhân nói sẽ rời công ty sau tôi, nhưng tôi cũng biết rằng, từ cấp giám đốc trở lên, nếu muốn xin nghỉ việc thì cũng phải báo trước ít nhất một tháng hoặc lâu hơn, cho nên kế hoạch của tôi là nghỉ ngơi trước đã, sau đó mới xem xét tình hình của hai người đó. Hinh Văn nói, “Em cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian, anh có muốn đi cùng em không?”. Tôi bật cười, “Lúc nào anh chẳng bên em!”. Hinh Văn nói một cách mơ màng, “Tuy anh ở bên em, nhưng lại không thể xóa đi trong đầu em sự trùng lặp của anh và anh ấy”. Hinh Văn nói xong thì chiếc xe cũng dừng lại, tôi quay đầu nhìn ra cửa, trước mặt tôi là một bãi biển.
Bãi biển về đêm đẹp vô cùng. Hai chúng tôi đứng trên con đường quốc lộ chạy dọc bờ biển, tất cả đèn xe đều được bật sáng, chiếu vào bãi biển vốn đang chìm trong màu đen, trong nháy mắt, khu vực mà ánh đèn bao phủ và bóng tối bên cạnh được vạch ra làm hai thế giới rõ ràng, một sáng rực rỡ, một yên ắng âm u. Nghe tiếng sóng vỗ vào bãi cát, tôi cảm nhận được hơi lạnh có mùi tanh tanh của gió biển. Phía xa xa, mấy ngọn hải đăng đang chiếu sáng. Trên bầu trời, những ánh sao và vầng trăng đáng yêu đang chơi đùa vui vẻ giữa những tầng mây. Tất cả đều làm cho người ta rất cảm động. Tôi quay đầu nhìn Hinh Văn đang đứng bên cạnh, cơn gió biển thổi vào chiếc áo khoác của cô ấy, mái tóc cũng bị làn gió thổi bay, đôi mắt của cô ấy và quang cảnh của biển hòa lẫn vào nhau. Hinh Văn đang đứng bên cạnh, nhưng khi nhắm mắt lại, tôi không thể nào cảm nhận thấy hơi thở của cô ấy, có lẽ tâm hồn của Hinh Văn đã bay ra khỏi thể xác và bước vào mặt biển rộng lớn kia.
Khi tôi mở mắt ra, Hinh Văn đã đứng trên bãi cát đang bị sóng biển vỗ vào tận phía xa, sau lưng cô ấy là những vết chân do chính mình để lại. Tôi biết, Hinh Văn của lúc này đang chìm sâu vào ký ức, giống như bức ảnh cô ấy đứng cùng người yêu trước kia. Đáng tiếc là cảnh còn đây mà người không thấy đâu nữa, người con trai trong tấm ảnh đã thay bằng tôi.
Hinh Văn vuốt lại mái tóc, cho hai tay vào túi, cúi đầu nghĩ điều gì đó. Một cơn sóng lớn xô đến, như muốn nuốt chửng lấy thân hình mảnh dẻ của cô ấy. Tôi bước nhanh đến, khẽ hỏi, “Em có lạnh không?”. Hinh Văn lắc đầu cười, “Em không lạnh, à, anh lấy điện thoại ra đi”. Tôi ngẩn người hỏi, “Để làm gì? Em định gọi điện à?”. Hinh Văn nói, “Anh cứ lấy ra đi”. Trong giọng nói của cô ấy ẩn chứa một chút nũng nịu. Tôi lấy điện thoại ra, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô ấy, cảm thấy có điều gì đó rất khác lạ trong ánh mắt đó. Hinh Văn cũng lấy điện thoại ra, nhẹ nhàng nói, “Anh mở Bluetooth ra đi, sau đó anh đi về phía đầu bãi biển”. Tôi ngạc nhiên, “Đi đến đó làm gì?”. Hinh Văn cười không nói, tôi gượng cười vài tiếng rồi bước ra khỏi ánh sáng đèn, bước vào nơi tối tăm. Đi khoảng hai mươi mét, quay người lại nhìn Hinh Văn, tôi bỗng lạnh hết cả người, đầu như có một luồng điện chạy qua, cảnh tượng đang diễn ra trước mặt tôi kia, có lẽ cả đời này tôi khó mà quên được.
Cả ánh đèn xe đang bao trùm lấy Hinh Văn, càng làm cô ấy đẹp đến lạ thường, cô ấy đang chăm chú nhìn tôi. Mái tóc dài đen của cô ấy bị gió biển thổi, rối tung lên, đuôi áo khoác tím cũng bị gió thổi, đang tung bay trong gió. Ánh đèn màu vàng chiếu trên bãi cát, những bọt sóng trắng xóa bắn lên bao phủ cả màn sương mù, rồi chầm chậm bay trong ánh đèn, giống như một quầng sáng bao quanh lấy Hinh Văn. Nhìn từ xa, cô ấy giống như một tiên nữ, cưỡi đám mây đầy màu sắc đáp xuống trước mặt tôi, trong khi tôi giống như một kẻ phàm phu tục tử, đang đứng trong bóng đêm trên bãi cát để ngắm cảnh tượng kỳ vĩ đó.
Hai chúng tôi cứ thế nhìn nhau rất lâu, Hinh Văn cúi đầu viết gì đó trên điện thoại, vài giây sau, tôi nhận được một tin nhắn bằng Bluetooth của cô ấy, “Vô Y, em xin lỗi, qua một đêm suy nghĩ em vẫn không thể nào đối diện được.”
Tôi thở dài, trả lời, “Tại sao lại không thể đối diện, con người mà cứ sống trong hồi ức là một việc thật xót xa”.
Hinh Văn trả lời, “Em phải làm thế nào đây?”
Tôi trả lời, “Ông trời đã sắp xếp cho chúng ta gặp nhau bằng Bluetooth, cũng là có dụng ý của ông ấy. Nếu có thể, lần này chúng ta hãy sắp xếp thời gian, anh sẽ cùng em đi tìm anh ấy, để trái tim em được rộng mở”.
Bỗng nhiên Hinh Văn dùng tay phải che mặt, còn tay trái nhắn tin, đôi vai cô ấy run lên, những sợi tóc dài rối tung che lấy đôi mắt của cô ấy. Lúc đó tôi không biết có phải cô ấy đang khóc không. Vài giây sau, tin nhắn của cô ấy được truyền tới điện thoại của tôi, chỉ với vẻn vẹn mấy chữ, “Anh ấy chết rồi!”
Đọc xong mấy chữ đó, chiếc điện thoại của tôi tuột khỏi tay một cách vô thức. Hinh Văn ngồi rũ xuống, dùng hết sức vùi điện thoại xuống bãi cát. Một cơn gió thổi đến, mang theo cả tiếng khóc thút thít của Hinh Văn. Vậy là Hinh Văn đã khóc, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy khóc. Tôi không lập tức chạy ngay đến bên cô ấy, mà cứ đứng ngẩn người ra nhìn. Lúc đó, đã không thấy ánh trăng trên bầu trời đêm nữa.
Không biết tự lúc nào tôi đã yên vị bên Hinh Văn. Rất lâu sau, Hinh Văn ngẩng mặt lên nhìn tôi, nước mắt đầm đìa, nói, “Thanh Đài, là anh sao?”. Nghe vậy, tôi chỉ biết thở dài, quỳ một đầu gối xuống, “Đã muộn lắm rồi, chúng ta về thôi”. Hinh Văn lắc đầu, nhẹ nhàng ngả vào ngực tôi, tôi không thể biết được thân phận của mình bây giờ là ai. Điều tôi sợ hãi nhất cuối cùng cũng đã xảy ra, sau vài tháng quen biết tôi, Hinh Văn của ngày nay vẫn hoàn toàn không thể khống chế được những ý niệm của bản thân, vẫn trở về với hồi ức của cô ấy. Đối mặt với tình cảnh này, những lời nói của Chu Hoàn lại hiện lên trong đầu tôi. Hinh Văn nhẹ nhàng nói, “Em cứ cho rằng mãi mãi không bao giờ gặp lại anh nữa, anh có biết không? Trong giấc ngủ, lúc nào em cũng mơ thấy hình ảnh chúng ta bên nhau trên bãi biển, vì anh đã từng hứa với em, chúng ta sẽ viết lên tình yêu vĩnh hằng bằng dấu chân của chính mình trên bãi cát màu bạc…”
Tôi không nói gì, vì có nói gì vào lúc này cũng vô nghĩa. Tôi chỉ có thể diễn một vai là lắng nghe và mong Hinh Văn có thể sớm tỉnh lại. Hinh Văn lại nói, “Thanh Đài, trong những ngày không có anh, em đã quen một người có tên là Tống Vô Y. Anh ấy cũng bướng bỉnh ngang ngạch giống như anh ngày trước, nụ cười thẹn thùng của anh ấy làm em cứ tưởng là anh, nhưng em vẫn cho rằng nhất định sẽ có ngày anh quay lại. Bây giờ, cuối cùng em đã có thể ôm anh, cùng nghe tiếng sóng biển, cùng chờ để ngắm mặt trời mọc… Anh đồng ý với em, được không? Sau này không được xa em nữa!”. Nói xong, cô ấy vòng tay ôm lấy cổ tôi, những hạt cát còn dính trên bàn tay cô ấy rơi vào trong áo tôi, lạnh giá đến thấu xương, nhưng không bao giờ có thể sánh được những lời mà Hinh Văn vừa nói ra.
Có lẽ hai nụ hôn ban đầu là đến từ những ảo giác, tôi thấy rất xót xa, nhưng lại không thấy hối hận, vì cuối cùng tôi đã bước được vào thế giới nội tâm của cô ấy, tuy quá trình đến với tôi có chút tàn nhẫn. Hinh Văn đẩy nhẹ vào ngực tôi, nũng nịu nói, “Đồng ý với em đi, được không?”
Cổ họng tôi bật ra được vài câu ừ ừ, và nụ hôn cũng được bắt đầu. Hinh Văn hôn rất mãnh liệt, tôi biết mình không nên thả theo sự phóng túng của cô ấy, để đưa chính mình kéo dài vào ký ức. Mê man trong trời đất quay cuồng, tôi đã đáp lại nụ hôn nồng cháy của Hinh Văn, bàn tay vốn đặt trên vai trượt dần vào ngực cô ấy. Tôi ý thức được bản thân mình chỉ là người thừa, nhưng tên đã trên dây cung, không thể không bắn.
Cuối cùng, hình như Hinh Văn cảm nhận thấy tôi đang mạo phạm cô ấy, cô ấy rên lên một tiếng và kết thúc nụ hôn. Ánh mắt mơ màng trước đó bỗng nhiên trở lại bình thường trong khi tay tôi vẫn trong ngực của cô ấy, không kịp rút ra. Hinh Văn đẩy mạnh làm tôi ngã nhào xuống bãi cát rồi đứng phắt dậy và đi thẳng về phía bãi biển đen ngòm. Tôi vừa thấy may mắn, vừa thấy ngại ngùng, may mắn vì có thể kìm ngựa trước vực thẳm, ngại vì hành động đen tối của mình bị phát hiện.
Tôi lại thở dài, đứng dậy và đi đến sau lưng cô ấy, nhẹ nhàng gọi, “Hinh Văn…”. Lời vừa dứt thì thấy Hinh Văn quay phắt lại, một cái tát đau điếng hạ xuống mặt tôi, tôi đờ đẫn quay lại nhìn vào ánh mắt đang rất tức giận của cô ấy. Hinh Văn lạnh lùng nói, “Đồ bỉ ổi!”. Chưa kịp nghe tôi giải thích, Hinh Văn nhanh chóng nhặt chiếc điện thoại và đi về phía xe ô tô. Tôi nhìn theo dáng cô ấy cho đến tận khi cô ấy mở cửa xe định bước lên, mới gào to, “Hinh Văn!”. Hinh Văn hơi khựng người lại, nhưng ngay sau đó vẫn bước vào xe. Cô ấy khởi động xe, xem chừng cô ấy vứt tôi ở lại đây rồi. Đó là sự hiểu nhầm sao? Tôi lại thở dài, tia sáng xung quanh dần dần mờ mịt theo chiếc xe của Hinh Văn. Bãi biển với ánh sáng rực, chỉ trong nháy mắt đã trở nên lạnh lẽo u ám. Tôi cười gượng với hành động đen tối vừa rồi của mình, trong lòng cảm thấy thật khó tả, tuy bản thân mình ôm cách nghĩ hy sinh vì nghĩa lớn để cứu lấy Hinh Văn, nhưng lại quên mất rằng bản thân mình cũng là con người, đều có dục vọng trong đó. Hơn nữa gương mặt vô tình vừa rồi của Hinh Văn, có lẽ là hình dáng thường ngày của cô ấy. Trong khi dáng vẻ trước kia đối với tôi chỉ là sự phơi bày lặp lại trong ký ức của cô ấy mà thôi. Sau khi Hinh Văn đã phân biệt rõ ràng tôi với người tên Thanh Đài, và còn tặng cho tôi một cái tát, điều ấy chứng tỏ cô ấy càng lún sâu hơn vào ký ức hay đã hoàn toàn khỏi bệnh?
Sau rất nhiều phán đoán, tôi mới phát hiện ra mình đã ngồi ở bãi biển rất lâu. Tôi nên đi đâu đây? Ngày mai tôi sẽ đi đâu đây? Cuộc đời tôi nên theo hướng nào? Tôi cứ đi dọc theo bờ biển, bước trên đường quốc lộ về phía thành phố. Phía trước hiện lên thấp thoáng vài ánh đèn đường. Nghĩ lại phản ứng vừa xong của Hinh Văn, đó là dục vọng ẩn chứa trong lòng tôi, hay đó là tư tưởng bất an mơ màng của cô ấy? Quen biết Hinh Văn cho đến bây giờ, đã ba lần hôn cô ấy, nhưng đã được nhận trả hai cái tát tai. Chẳng lẽ đây là cái giá phải trả cho tình yêu, cho sự cứu giúp sao? Đi bộ khoảng một tiếng, cảm thấy hai chân mình nặng trĩu, mỏi nhừ, tôi ngẩng đầu nhìn biển báo đường, rồi cười gượng. Cứ theo tốc độ đi bộ của tôi bây giờ thì khoảng vài tiếng nữa sẽ về đến nhà. Tôi lại bắt đầu tức giận vì sự tuyệt tình của Hinh Văn. Nghĩ lại, giờ tôi mới nhớ ra cái thùng đựng đồ của mình vẫn trong xe cô ấy. Cả đoạn đường quốc lộ ven biển này, xem ra chẳng có chiếc xe nào, nếu có cũng là xe tải chở hàng. Tôi thở dài, lúc này bảo ai đến đây đón tôi được đây? Cố Đại Nhân à? Chu Hoàn? Nghĩ một lúc, cuối cùng tôi vẫn chọn Chu Hoàn, dù sao cũng không muốn Cố Đại Nhân nhìn thấy tình cảnh thê thảm của tôi lúc này, trong khi Chu Hoàn có thể hiểu khi tôi giải thích rằng đã bị Hinh Văn bỏ rơi.
Tôi gọi điện cho Chu Hoàn, nhưng anh ta nói bây giờ không tiện đi, kể cả nói chuyện thế này cũng phải rất cẩn thận, chắc là có người rất quan trọng đang ở bên cạnh anh ta. Nhưng Chu Hoàn vẫn hỏi rõ địa điểm của tôi, và nói sẽ bảo Tô Tẩm đến đón tôi. Đầu tôi nghĩ ngay đến cô tiếp viên lẳng lơ kia, và cả anh chàng béo Đại Dũng nữa. Có lẽ chuyện bạn trai của Hinh Văn, Tô Tẩm sẽ biết ít nhiều. Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc xe đỗ trước mặt, tôi cúi đầu nhìn người trong xe, đó là Tô Tẩm, không phải là anh chàng béo kia. Tô Tẩm hạ cửa kính xuống rồi nói, “Tội nghiệp quá, ai lại bỏ rơi anh thế này?”. Tôi dửng dưng trả lời, “Vì tôi nhớ cô quá, nên phải chạy xa như thế này để chờ cô”. Thấy giọng nói đứng đắn, không có một chút cười đùa của tôi như vậy, Tô Tẩm nhẹ giọng, “Thế sao? Vậy tôi hạnh phúc quá!”
Bước vào xe, sau khi thắt dây an toàn, tôi thở dài, “Thực ra là vì Hinh Văn”. Tô Tẩm nghe xong, chỉ vào mặt tôi và cười, “Vẫn còn dấu năm ngón tay này! Anh đã làm việc không nên làm à?”. Tôi gượng cười, “Cô ấy hôn tôi, tôi sờ soạng vào cô ấy, chỉ có vậy thôi”. Tô Tẩm bật cười ngạc nhiên, “Cái gì cơ?”. Tôi cười, “Được rồi, lái xe đi, về đến nơi tôi sẽ kể cho cô nghe”. Tô Tẩm hỏi, “Đi đâu bây giờ?”. Tôi nhìn về phía trước, nói một cách bình tĩnh, “Về nhà tôi”.
Sau khi rót mời Tô Tẩm một cốc nước, tôi xoa mặt trầm tư nói, “Hãy kể cho tôi nghe mọi chuyện của Hinh Văn đi, tất cả!”. Tô Tẩm nhướn đôi lông mày thanh tú của mình lên, rồi nhìn vào cốc nước nghiêm giọng nói, “Anh muốn biết chuyện gì?”. Tôi cảm thấy rất tức giận, Lý Tử Lô, Chu Hoàn, kể cả Hinh Văn, cứ che giấu điều gì vậy? Tôi cao giọng, “Cô là bạn của cô ấy, tại sao mọi người lại mặc kệ cô ấy vậy?”. Tô Tẩm cười khẩy, “Bạn bè? Ai là bạn của cô ấy?”. Tôi ngẩn người, Tô Tẩm nói tiếp, “Trong lòng cô ấy đã không có bạn bè rồi, lần trước anh nhìn thấy tôi ở nhà cô ấy, là do cô ấy mời chúng tôi đến, chỉ có một nguyên nhân, đó là sự xuất hiện của anh, chỉ là cô ấy muốn chia sẻ với chúng tôi niềm vui trong sự ảo tưởng của mình mà thôi”. Tôi kiên trì nói, “Bất kể là thế nào! Cô hãy kể chuyện của cô ấy cho tôi biết trước đi”.
Tô Tẩm thở dài, đứng dậy đi ra phía cửa, đồng thời quay lại nói, “Nếu sắp tới anh có thời gian, tôi sẽ đưa anh đến một nơi, đến lúc đó sẽ kể cho anh sau. Tôi phải về đây”.
Tôi gật đầu, “Tôi lúc nào cũng có thời gian, vì bây giờ tôi đã thất nghiệp rồi”. Tô Tẩm cười nói, “Có muốn đến chỗ tôi làm thêm làm không?” Đại Dũng có thể sắp xếp cho anh”. Tôi cười, “Để tôi suy nghĩ đã, cô đi đường cẩn thận, tôi không tiễn nhé, thế mà cứ cho rằng cô sẽ ở bên tôi một đêm cơ đấy”. Tô Tẩm lườm tôi mỉm cười rồi bước ra khỏi cửa.
Giống như rất nhiều người khác, sau khi nghỉ việc, mấy ngày liền tôi chỉ ngủ. Tôi nằm trên giường, để mặc cho ánh nắng chiếu vào người, thật khó nói ra được sự mãn nguyện và ấm áp vào lúc này, tôi giơ ngón tay lên đếm ngày mà Cố Đại Nhân và tổng giám đốc rời công ty, vẫn còn nửa tháng nữa. Nghĩ đến đây, tôi cầm điện thoại lên và gọi theo số mà tối đó Tô Tẩm cho. Nhưng nghe máy lại không phải là Tô Tẩm mà là giọng ồm ồm của một người đàn ông, tôi hơi bối rối hỏi, “Đây có phải là điện thoại của Tô Tẩm không?”. Người đàn ông đó hỏi, “Cậu là ai?”. Tôi ngồi phắt dậy, “Tôi là Tống Vô Y”. Người đó bật cười lớn nói, “Vô Y à? Tôi là Đại Dũng! Nghe Tô Tẩm nói cậu đã xin nghỉ không làm nữa, sau đó còn nói cậu có ý muốn đến hộp đêm làm thêm. Mức giá của cậu ấm ở chỗ chúng tôi không thấp đâu, cứ theo dáng vẻ của cậu thì tôi có thể đóng gói thành một cậu ấm vàng đấy…”. Tôi dở khóc dở cười với sự tiến cử của tên béo đáng chết đó, trong lòng rủa thầm sự chơi xấu của Tô Tẩm, nên vội vàng nói, “Không phải tôi muốn làm cậu ấm, mà tôi…”. Đại Dũng ngạc nhiên cắt lời, “Chẳng lẽ cậu muốn làm tướng công? Xin lỗi, nhưng chúng tôi là hộp đêm chính quy, không cung cấp loại hình dịch vụ này!”
Tôi nghe xong giật mình, càng ngày sự hiểu nhầm càng kéo ra xa, tôi nghiến răng nói, “Tôi tìm Tô Tẩm là có chuyện liên quan đến Hinh Văn”. Nghe xong, giọng của Đại Dũng có vẻ hơi thất vọng, “Thì ra là vậy, tối nay cô ấy đến chỗ tôi, cậu qua đây đi, Vô Y, những gì tôi vừa nói cậu có thể suy nghĩ!”
Tôi im lặng. Thật may, trước khi tôi nổi điên lên thì tên béo đáng chết đó đã tắt máy.
Trong ánh đèn rực rỡ chói sáng, tôi bước vào hộp đêm. Cô gái tiếp tân xinh đẹp bước đến, tôi dửng dưng nói, “Tôi tìm anh Đại Dũng”. Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng cười của tên béo đáng ghét đó, tôi quay lại nhìn anh ta nghĩ thầm, nếu anh ta còn nhắc đến chuyện cậu ấm ra đây, tôi chắc chắn sẽ chẳng kiêng nể gì nữa. Thấy sắc mặt của tôi không lương thiện lắm, Đại Dũng cười híp mắt nói, “Tô Tẩm chờ cậu lâu lắm rồi đấy, đi theo lối này”. Đi theo sau anh ta, tôi lại nghe thấy anh ta nói, “Vô Y, đây là lần đầu tiên cậu đến đây à?”. Tôi trả lời, “Lần thứ ba, hai lần trước đều đến cùng đồng nghiệp”. Đại Dũng gật đầu, “Ừ, Tô Tẩm hình như đang ở chỗ mấy đồng nghiệp trước kia của cậu”. Tôi ngạc nhiên hỏi, “Dáng người thế nào?”
Đại Dũng trả lời, “Mấy người đàn ông ấy, hay bây giờ qua đó xem thế nào?”. Tôi nói một cách dứt khoát, “Chờ chút, gặp Tô Tẩm trước rồi nói”. Chúng tôi đi qua mấy hành lang, hai lần trước đến đây tôi chưa để ý kĩ hộp đêm này, hôm nay mới thực sự kinh ngạc trước quy mô của nó. Tôi thở dài nói, “Hộp đêm này lớn thật, phải có vài chục cô gái ấy nhỉ?”. Nghe xong câu hỏi của tôi, tên béo quay cái thân hình béo ú của mình nhanh như gió lốc lại, “Mấy chục người? Đó chỉ là một bộ phận thôi! Ở đây chúng tôi kết hợp một cách có hiệu quả ưu thế của các khu vực với nhau, khi cần phối hợp giúp đỡ, tối thiểu cũng phải vài trăm người!”. Nghe xong câu trả lời của anh ta, tôi thầm nghĩ sẽ không nói những điều linh tinh với anh ta nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui