Diệu Nhật Lam Thiên

Đồ ăn dọn lên được một nữa, hai người nắm tay, vòng ra phía sau lẻn đi.

Địa điểm vẫn là nhà Vương Diệu, nhưng lúc này Vương Cốc không có nhà, nên đỡ phải xấu hổ, lên lầu hai vừa đóng cửa lại, hai người liền gắt gao giao triền, môi lưỡi giao hòa, củi khô lửa bốc.

Hai người tựa như đang bốc lửa, còn đứng trước cửa đã cởi sạch quần áo của đối phương.

Đã khá lâu không gặp nhau, Vương Diệu thấy Lam Úc Kiệt càng thêm đẹp mắt, tiếng rên rĩ mị nhân phát ra từ miệng anh, làm nơi đó của Vương Diệu cương cứng.

Trong hoan ái, Lam Úc Kiệt phát hiện ngay cả động tác âu yếm của Vương Diệu cũng rất trúc trắc, vì thế anh kiên nhẫn chỉ dẫn trên người Vương Diệu, sau đó phát hiện Vương Diệu là một học trò vô cùng giỏi, cậu rất nhanh nắm giữ được kỹ xảo, tiếp theo khiến anh cực kỳ hưởng thụ.

Mút hai đóa anh đào xinh đẹp trước ngực Lam Úc Kiệt, Vương Diệu học theo phương thức của Lam Úc Kiệt, lúc thì vuốt ve, lúc thì hôn môi, hai tay di chuyển trên làn da trắng như tuyết, đôi môi nhấm nháp vùng cổ non mịn và vành tai.

Làm tiền diễn một hồi lâu, Vương Diệu thấy mình sắp không chịu nổi, cậu để Lam Úc Kiệt tựa vào tường, lấy tay nâng một chân anh lên bắt đầu tiến công.

Lam Úc Kiệt ha ha cười, khẽ đẩy Vương Diệu một cái, Vương Diệu lập tức buồn bực dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn anh.

Một chân bị Vương Diệu nắm lấy, một chân lại chấm đất, vì tư thế này mà nơi tư mật của Lam Úc Kiệt lộ rõ ra ngoài.

Lam Úc Kiệt vươn ngón trỏ cùng ngón áp út, muôn vàn mị thái bỏ vào miệng dùng nước bọt liếm ướt, sau đó dưới ánh mắt nóng bỏng của Vương Diệu chậm rãi vươn tới huyệt khẩu ẩn nấp giữa hai cánh mông.


Vương Diệu thấy mà miệng khô lưỡi khô.

Ngón tay như ngọc ngà của Lam Úc Kiệt ngay trước mắt cậu ra vào ma xát cái miệng nhỏ nhắn đó, Vương Diệu thấy thị giác bị một kích thích thật lớn, hơi thở dần hổn hển.

“Phải làm thế này...... Trước...... làm nơi này mềm mại...... Như vậy...... khi tiến vào sẽ thoải mái hơn...... Cũng...... Không dễ dàng bị thương......” Lam Úc Kiệt thở dốc, một mặt chuyên chú dạy, một mặt hưởng thụ khoái cảm được ngắm nhìn.

“Nó thật ẩm......” Vương Diệu cũng vươn tay ngón tay ra, bắt chước phương thức của anh, nhẹ nhàng vươn vào bên trong.

“Ưm..... ha......” Lam Úc Kiệt bị cậu làm cho thoải mái,vừa thở dốc vừa rên rĩ.

“Liếm được không?” Còn chưa dứt lời, Vương Diệu đã ngồi xỗm xuống, giơ cao một chân anh lên, vươn đầu lưỡi liếm lộng huyệt khẩu ướt át kia.

“A...... đừng như vậy......” Cúc huyệt cùng lúc bị ngón tay và đầu lười của Vương Diệu xâm nhập, Lam Úc Kiệt thấy vô cùng sảng khoái, thiếu chút nữa đã bắn ra.

“Nơi này thật đẹp...... còn có nước chảy ra nữa......” Vương Diệu như nghiện, qua qua lại lại không ngừng liếm lộng.

“Đừng đùa nữa...... Vương Diệu...... vào đi......” Lam Úc Kiệt toàn thân đỏ ửng, chịu không nổi kích thích như vậy, giữ lấy phân thân sắp bùng nổ của mình không để nó tiết ra quá sớm, sau đó vừa thở dốc vừa giục Vương Diệu.


“Được, vậy sẽ vào, như anh mong muốn.” Còn chưa thỏa mãn đứng lên, hôn đôi môi xinh đẹp của Lam Úc Kiệt, đỡ lấy cái chân trắng nõn phấn nộn của anh, Vương Diệu thẳng tiến, mãnh mẽ đẩy hết cả phân thân vừa nóng vừa cứng của mình vào huyệt khẩu mất hồn thực cốt kia.

“Ưm......” Lam Úc Kiệt thoải mái vặn vẹo, chịu không nổi cắn lên vai Vương Diệu, chưa di chuyển được vài lần, phân thân ngẩng cao đầu của anh đã bắn ra một lần, dịch thể màu trắng sền sệt bắn hết lên vùng bụng rắn chắc của Vương Diệu.

“Nhanh quá......” Tinh dịnh dính khắp bụng Vương Diệu, cảm xúc âm ấm làm cậu cúi đầu nhìn cảnh *** mĩ bên dưới, lại lên tục luật động hạ thân khiến Lam Úc Kiệt không ngừng rên rĩ, một tay bắt lấy phân thân vừa tiết ra một lần giờ đã mềm xuống của Lam Úc Kiệt, ôn nhu đặt trong lòng tay vuốt ve, sau đó trêu đùa.

“Cậu hay nhỉ...... cậu kéo dài...... tôi thật muốn xem...... cậu có thể nhịn được bao lâu......” ửng hồng trải khắp toàn thân, Lam Úc Kiệt cười đến thiên kiều bá mị, hai tay anh đặt lên vai Vương Diệu, chuyển hết sức nặng của mình lên người cậu, mông nâng lên, hai chân vòng lấy eo Vương Diệu, sau đó cười gian kẹp chặt mông lại.

Nhưng, vì cả người đều tựa vào Vương Diệu, cúc huyệt lại ngồi trên phân thân cậu, trọng lực khiến thứ rắn chắn bên trong vào sâu hơn, làm Lam Úc Kiệt sáng khoái không ngừng rên rỉ thở dốc.

“A......” Vương Diệu cao lớn hơn Lam Úc Kiệt, dáng người cũng cường tráng hơn anh, tư thế này với cậu không có gì khó khăn, chẳng qua mỗi lần ra vào lại làm dục vọng cậu càng thêm sảng khoái, đâm sâu vào thật sâu, hơn nữa Lam Úc Kiệt cố ý kẹp chặt, làm Vương Diệu cơ hồ chịu không nổi. “Anh tên...... yêu tinh này...... Đừng kẹp chặt như vậy......”

“Không được...... Ai bảo cậu...... Vừa rồi...... Cười tôi......” Lam Úc Kiệt bị đâm đến toàn thân đều vô cùng sáng khoái, cả khuôn mặt phủ đầy mị thái thái tình triều.

“Rồi...... tôi nhận lỗi...... Được chưa......?” Vương Diệu chảy mồ hôi, hai tay vòng ra sau nắm lấy hai cánh mông trắng trắng non mịn, bị cái miệng ôn nhuận kia kẹp quá chặt, cậu không khỏi lấy tay vỗ vỗ vài cái.


“Ưm...... ha ha..... Vương Diệu......” Lam Úc Kiệt cực kỳ vui sướng, lúc bị Vương Diệu vỗ mông anh bất giác thả lỏng nơi đang chứa phân thân của Vương Diệu ra, huyệt khẩu co rút, không chặt nóng như ban đầu, lại có *** thủy phân bố làm trơn mà có một tư vị khác hẳn.

“Tiểu Kiệt...... anh giỏi quá...... làm tôi thích...... lên trời......” Chất dịch ẩm ướt bôi trơn làm Vương Diệu ra vào thông thuận hơn, tiểu mông cũng co rút kẹp lấy thứ mình đang hàm chứa, so với vừa rồi còn mất hồn hơn vài phần, Vương Diệu di chuyển thêm mấy chục lần, sau đó không còn chịu nổi bắn ra lần đầu tiên.

“Cậu cũng...... không tệ.....” Huyệt khẩu Lam Úc Kiệt sau vài lần mãnh lực tiến vào của Vương Diệu ướt đẫm, tuy phía trước không bắn, nhưng phía sau lại tới, sảng khoái tới mức đùi anh không ngừng run lên.

Cao trào phía sau rất khó tới, Lam Úc Kiệt nghĩ, Vương Diệu quả thật có chút bản lĩnh.

Vương Diệu cười, giữ nguyên tư thế ôm anh vào phòng, mở điều hòa, sau đó nằm trên giường thở dốc một lát rồi tiếp tục hiệp hai.

Còn hơn cả lần trước, lần này hai người làm trọn một đêm, gần tới hừng đông Vương Diệu mới thấy thoả mãn ôm Lam Úc Kiệt vào phòng tắm hầu hạ anh vô cùng thư thích, nhìn anh hệt như đại lão gia, làm xong rồi liền say sưa ngủ, Vương Diệu vừa giúp hai người tẩy rửa vừa thấy buồn cười, người này, sao lại đáng yêu vậy chứ?

Đặt Lam Úc Kiệt lên giường, sau đó dọn dẹp sạch mớ chất lỏng nhiễu ra không quá trình hoan ái, Vương Diệu mới leo lên giường ngủ thẳng tới trưa.

Lam Úc Kiệt thấy vô cùng thỏa mãn, vì thế nghĩ, Vương Diệu là ai cũng tốt, anh mặc kệ, mỹ thực trước mặt, cứ suy nghĩ quá nhiều thì sẽ rất mệt.

Cho dù Vương Diệu là tổ ong vò vẽ, anh cũng sẽ chọc trước rồi nói sau.

Sau lần này, Vương Diệu được xếp vào danh sách bạn tình của Lam Úc Kiệt.

Vốn Vương Diệu sinh hoạt cá nhân rất có chừng mực, trừ phi tất yếu, nếu không cậu rất ít quan hệ với cả trai lẫn gái, ngoại trừ công việc quá nhiều làm cậu không có thời gian nghĩ đến mấy thừ này, thì còn là do từ nhỏ cậu đã lớn lên trong hoàn cảnh tam giáo cửu lưu (tập trung đủ mọi thứ, hỗn tạp), chỉ khi tới mức không chịu nổi nữa mới đi làm một lần.


Sau khi có quan hệ với Lam Úc Kiệt, Vương Diệu liền không còn đi tìm người khác nữa.

Không phải vì Lam Úc Kiệt thủ thân, mà là do cậu thấy không cần ….

Còn với Lam Úc Kiệt thì, có một bạn tình tốt như vậy rồi, anh làm gì còn tâm tư đi ứng phó những người khác?

Thời gian làm việc của Lam Úc Kiệt không phải cố định, quản lý một bệnh viện không phải chỉ cần đến lúc 9h về lúc 5h, tùy tiện chỉ tay là làm tốt được, tuy cha anh vẫn còn đang làm việc trong bệnh viện, nhưng Lam Úc Kiệt tính săn sóc, hầu hết mọi chuyện đều do anh xử lý, có đôi khi bận tới mức mất ngủ một hai ngày cũng không phải chuyện lạ.

Thời gian làm việc của Vương Diệu cũng không cố định.

Dưới thời cha cậu, bát đại sự nghiệp đã chiếm hết mấy khu, tới tay Vương Diệu, cậu phối hợp kế hoạch di dời đô thị dọn vài địa bàn cũ, chỉ chừa vài nơi buôn bán không tồi giao cho thủ hạ quản lý.

Vương Diệu vẫn thấy làm bát đại sự nghiệp hơi quá sức lại không thu được kết quả cao, cho nên chủ yếu lấy súng ống đạn dược làm trọng, buôn bán súng ống đan dược tương đối thoải mái tiết kiệm không ít nhân lực vật lực, chỉ cần vài cái máy tính là nắm giữ được toàn bộ động thái và biến hóa của quốc tế.

Trừ những điều này ra, thì chuyện lớn chuyện nhỏ mà một đại bang phái phải xử lý cũng không tính ít.

Vương Cốc cho Vương Diệu tiêu dao nhiều năm như vậy, Vương Diệu cam nguyện tiếp nhận, trọng trách này từ lâu đã nên do cậu gánh vác, cho nên Vương Diệu rất hăng hái, không làm Vương Cốc thất vọng.

Trừ bỏ thân thể phù hợp, cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của hai người tương đối giống nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận