Điệu Slow Trong Thang Máy

45.

Chừng bảy
giờ sáng, tôi và Tưởng Nam rời Côn Sơn. Thực ra ở Côn Sơn vẫn còn vài
việc chưa làm, nhưng Tưởng Nam bảo cứ tới Thượng Hải trước đã. Tôi biết
thừa chị sợ lại đụng phải lão khốn họ Lâm kia nên mới vội vội vàng vàng
rời khỏi đây như vậy.

Côn Sơn chỉ cách Thượng Hải có một bước
chân, đạp ga một cái là tới. Tưởng Nam không đến tổng công ty mà trực
tiếp bảo tôi lái xe thẳng về nhà chị. Đến nhà rồi, lại bảo tôi ở nhà xem ti vi, rồi một mình đi ra ngoài. Tôi không hiểu chị định làm gì, chỉ
đành rầu rầu ngồi xem ti vi, đợi chị về.

Tưởng Nam ra ngoài không bao lâu thì có một bà bác từ ngoài mở cửa bước vào, trông ăn vận có thể là người quét dọn hằng ngày Tưởng Nam từng nhắc đến. Bà bác nhìn thấy
tôi liền ngẩn người, tôi vội vàng giải thích mình là đồng nghiệp của
Tưởng Nam. Sau đó bà bắt đầu quét dọn vệ sinh, tôi cũng tắt ti vi để nói chuyện với bà về Tưởng Nam. Nhưng hình như bà ta chẳng biết gì cả, chỉ
nói cô Tưởng là người rất tốt. Tôi nhớ đến những bình phẩm về Tưởng Nam
của mọi người trong phòng, không khỏi băn khoăn thầm hỏi: Vì sao ở công
ty Tưởng Nam lại hung hăng ngang ngược thế?

Bà bác dọn vệ sinh
vừa rời khỏi không lâu, Tưởng Nam đã quay về. Nhìn mới biết hóa ra chị
đi mua đồ ăn. Tiếp đó là màn nấu nướng bận rộn khiến tôi bỗng nghĩ đến
tối Trung thu nọ, chị cũng làm cơm cho tôi thế này. Rồi chợt nhớ đến
Bạch Lâm Bạch Lộ, những ký ức tối hôm đó với cả hai chị em đều thật khó
quên!

Đang ăn bữa trưa, Tưởng Nam đột nhiên hỏi: “Tiểu Triệu! Tối qua ở Ngu Lạc Thành hình như chị nghe có tiếng người gọi chị… chị…, có
phải cậu không?”

Tôi sững người, không ngờ chị lại nhắc đến
chuyện này, mặt bất giác đỏ bừng, vội vàng ăn cơm không trả lời. “Tiểu
Triệu, cậu nói xem người đó có phải rất lo cho chị cậu ta không?” Tưởng
Nam nhìn tôi, cười mà như không cười.

Tôi ậm ừ cho qua, bỗng nhận ra tim mình đang đập điên cuồng.

Ăn xong cơm, Tưởng Nam kêu tôi cùng ra ngoài. Xuống dưới tầng, chị lái xe
chở tôi đi. Tôi hỏi chị định đi đâu, nhưng chị không trả lời, chỉ mỉm
cười thần bí. Tới nơi tôi mới biết, nơi Tưởng Nam đưa tôi đến hóa ra là
đường Nam Kinh. Tôi không khỏi có chút kinh ngạc. Lúc này Tưởng Nam mới
nói: “Tiểu Triệu, hôm qua chị nôn làm bẩn hết quần áo cậu, giờ đưa cậu
đến đây mua đền.”

Tôi vội vàng nói không cần đâu, nhưng Tưởng Nam vẫn khăng khăng muốn mua cho tôi, thực chẳng còn cách nào khác. Khó
khăn lắm mới tìm được một chỗ đỗ xe, sau đó tôi đi theo chị dạo hết cửa
hàng này đến cửa hàng khác. Mua mấy bộ quần áo, chỉ toàn đồ hiệu, quẹt
thẻ cũng phải hơn một vạn tệ. Tôi luôn mồm nói không cần, nhưng Tưởng
Nam cứ không nghe, ra sức mua cho tôi. Mỗi lần thử đồ ra, Tưởng Nam đều
ngẩn người nhìn tôi, nhìn đến mức tôi thấy phát ngượng. Mấy cô em xinh
đẹp bán quần áo cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ, xong rồi, chắc chắn
bọn họ cho rằng tôi là trai bao của Tưởng Nam! Sặc! Tôi đây quả thực
không phải trai bao mà! Giữa tôi và người phụ nữ đang mua quần áo cho
tôi kia chỉ là quan hệ trong sáng thôi…

Mua xong quần áo cũng đã
gần năm giờ, nhớ đến hôm nay là sinh nhật Bạch Lộ, tâm trạng tôi lại trở nên phức tạp. Cả ngày hôm nay Bạch Lộ không gọi cho tôi cuộc nào, tin
nhắn cũng không, không phải em vẫn đang giận chứ? Đổi lại nếu tôi là
Bạch Lộ thì tôi cũng sẽ giận. Rõ ràng đã nhận lời tổ chức sinh nhật cho
em mà cả nghe chẳng thấy động tĩnh gì. Đã nhắc khéo rồi mà đến một tin
nhắn chúc mừng sinh nhật cũng không có. Đổi là ai mà chẳng tức?

Sau khi quay về nhà Tưởng Nam, tôi đứng ngồi không yên, gần như cứ cách một phút lại xem đồng hồ một lần. Tưởng Nam thấy vậy bèn hỏi: “Sao thế,
Tiểu Triệu, cậu còn có việc gì à?” Tôi gật đầu, nói: “Chị, có thể cho em mượn xe một lát được không?”

Tưởng Nam mới đầu còn ngẩn người,
sau liền cười cười, nói: “Từ lúc nào miệng đã ngọt thế?” Ngưng một lúc
lại nói tiếng: “Mượn xe làmgì? Có phải lại muốn đi gặp cô bạn học đó
không?”

“Vâng. Hôm nay là sinh nhật cô ấy,” tôi nói.

“Thế
thì phải đi rồi,” Tưởng Nam nói. Không hiểu vì sao, hôm nay nghe Tưởng
Nam nói câu này lại có cảm giác hơi gượng gạo, dường như không giống ở
Thượng Hải lần trước. Tôi chột dạ: lẽ nào chuyện ngày hôm qua có ảnh
hưởng gì tới Tưởng Nam, khiến chị nảy sinh tình cảm với tôi? Nghĩ đến
đây bất giác thấy sợ: một mình Bạch Lộ đã đủ làm tôi đau hết cả đầu rồi, lại thêm Tưởng Nam nữa thì tôi chết chắc…

Tưởng Nam do dự giây
lát rồi đưa chìa khóa cho tôi. Tôi thẫn thờ đưa tay đón lấy, định chạy
luôn xuống tầng. Vừa ra đến cửa đã bị Tưởng Nam kéo lại. “Cậu cứ thế này mà đi hẹn hò à!” chị nói. Tôi sững người, lúc ấy mới nhận ra đến áo
khoác mình vẫn chưa mặc. Nói “Quên mất,” rồi vội quay lại mặc thêm áo.
Tưởng Nam lại nói: “Cậu mặc bộ hôm nay mới mua ấy!”

Tôi lắc đầu, chị ta nói: “Sinh nhật bạn gái, đương nhiên phải ăn mặc long trọng một chút chứ!”

Tôi nói: “Cô ấy không phải bạn gái em! Hôm nay em đi là muốn nói rõ với cô ấy một số chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Em muốn nói với cô ấy là em đã thích người khác rồi!” (Thực ra câu này của tôi cũng là để nói với Tưởng Nam, tôi đã có người trong mộng rồi…)

“Thật à?” Tưởng Nam hỏi.

“Ừm,” tôi nói. “Hôm qua em đã nghĩ cả buổi tối, thấy có một số chuyện nhất
định phải nói rõ với cô ấy thì hơn, nếu không thì thật bất công với cô
ấy!” Nói thì nói vậy, nhưng trong tôi quả thực vẫn đang hoài nghi về
quyết định này.

Cảnh tưởng tôi không ngờ tới nhất đã diễn ra.
Tưởng Nam nghe xong câu nói của tôi, hàng lông mày đang nhíu lại lập tức dãn ra, miệng nở một nụ cười, trông rất vui mừng. Nhìn biểu hiện của
chị mới đầu tôi còn ngẩn người, nhưng ngay sau đó đã lập tức hiểu ra, Oh my God! Tưởng Nam không tưởng nhầm người tôi thích là chị đấy chứ! Vừa
khéo tối qua xảy ra chuyện kia, tôi lo lắng cho Tưởng Nam như vậy, chắc
chắn chị cũng đã nhận ra. Lại thêm tôi vừa nói hôm qua nghĩ cả một buổi
tối, sặc, nhất định chị sẽ nghĩ hôm qua tôi phát hiện ra người mình
thích là chị nên hôm nay mới muốn đi nói rõ ràng với cô bạn học gì đó
kia. Sặc, Bạch Lộ còn chưa xong giờ lại thêm Tưởng Nam xen vào nữa. Trời ơi! Vì sao ông trêu chọc tôi thế này?

46.

Cuối cùng tôi
vẫn chẳng thể làm trái được Tưởng Nam, mặc bộ đồ mới rồi đi xuống tầng,
vào gara lấy xe, lái thẳng tới trường Bạch Lộ. Trên đường đi tôi suy
tính mãi không biết lát nữa gặp Bạch Lộ nên làm thế nào. Sẽ nói rõ ràng
mọi chuyện với em ư? Làm vậy liệu có quá tàn nhẫn không? Nếu không nói,
chẳng lẽ cứ để em tiếp tục yêu tôi? Nhưng cuối cùng rồi em cũng sẽ biết
thôi!

Tự nhiên nhớ đến bài hát đã thu cho Bạch Lộ, và cả con
“Trojan” ẩn giấu trong đó nữa. Nếu như tôi muốn, chỉ cần một câu nói
thôi cũng có thể khiến Bạch Lộ khăng khăng một lòng yêu tôi.

Nhớ
lại đêm kia, khi đó trong tôi quả thực kích động chẳng màng tất thảy,
chỉ muốn làm gì đó cho Bạch Lộ để em có thể vui vẻ rạng rỡ. Một mặt vì
tôi cảm thấy rất có lỗi với Bạch Lộ, mặt khác từ trong sâu thẳm trái
tim, tôi luôn coi Bạch Lộ như đội dự bị của mình. Cũng giống như tôi là
lựa chọn B trong trái tim Bạch Lâm vậy, Bạch Lộ chính là đáp án dự bị
cho trái tim tôi.

Nhưng hiện nay mục tiêu chiến lược cao nhất của tôi là Bạch Lâm dường như có thể thực hiện được rồi, về lý tôi nên từ
bỏ Bạch Lộ. Nhưng, có thật tôi muốn làm vậy trong ngày sinh nhật của em
hay không? Bỗng nhiên tôi thấy mình rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan,
dường như làm thế nào cũng không phải là lựa chọn đúng đắn.

Thoắt cái xe đã đến trước cổng đại học Sư phạm Hoa Đông. Tôi vẫn chưa quyết
tâm được, do dự hồi lâu mới móc điện thoại ra, thầm nhủ: bất kể thế nào, cứ gặp Bạch Lộ đã rồi tính tiếp. Nghĩ vậy, tôi ấn gọi số Bạch Lộ.

Tút… tút… chuông đổ một lúc lâu, nhưng Bạch Lộ vẫn không bắt máy.

Lẽ nào em vẫn đang giận? Nhưng cũng chỉ có thể trách tôi! Tôi thở dài,
tiếp tục gọi, phải đến ba bốn phút sau, Bạch Lộ ở đầu dây bên kia cuối
cùng mới bắt máy.

“A lô!” Lạnh lùng kỳ lạ, nhưng dẫu vậy, tôi vẫn nhận ra sự phấn khích giấu sâu trong giọng nói em.

“Tiểu Lộ à?” tôi nói, định thêm câu chúc mừng sinh nhật, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

“Vâng. Có chuyện gì thế ạ?” (Sặc! Còn không thèm gọi tôi là Lư lùa nữa!)

“Em…” Tôi ngập ngừng, rồi nói: “Tối nay em có rảnh không? Anh muốn gặp em có chút chuyện.”

“Sao cơ?” Bạch Lộ hỏi, giọng đã dịu đi rất nhiều, chắc đang nghĩ có lẽ tôi
muốn hẹn em mừng sinh nhật. “Anh đang ở Thượng Hải à?”

“Ừ.”

“Ha ha!” Vừa nghe tôi nói đang ở Thượng Hải, Bạch Lộ bật cười ngay lập tức, mọi phiền muộn trước đó dường như đã bị quét sạch. “Em cứ nghĩ anh quên rồi cơ!”

Sặc! Thà rằng em cứ giận tiếp còn hơn, nếu như vậy tôi
còn thấy dễ chịu hơn chút ít. Nhưng không ngờ chỉ vậy thôi đã khiến em
bật cười vui vẻ thế, thật là ngây thơ! Tôi bàng hoàng nhậna haH mình
đang có ý định làm tổn thương cô bé ngây thơ này. Lòng buồn rười rượi,
không trả lời Bạch Lộ mà chỉ hỏi lại: “Buổi tối em có rảnh không?”

“Ừm…” Bạch Lộ nói, “thực ra bạn em định tổ chức tiệc sinh nhật cho em… để em hủy hẹn với bọn họ…”

“Đừng!” tôi vội nói. “Em cứ đi với bạn đi! Bao giờ xong thì gọi điện cho anh, anh qua gặp em.”

“Nhưng thế thì muộn lắm!” Trong điện thoại, Bạch Lộ lại bật cười.

“Không sao đâu,” tôi nói. Trong lòng chỉ mong càng muộn càng tốt, giờ thực ra tôi rất sợ gặp em.

Tắt điện thoại xong, tôi lái xe tìm một tiệm bánh u, mua một chiếc bánh
sinh nhật. Sau đó bắt đầu chờ đợi. Cứ nghĩ ít nhất cũng phải đợi đến
mười, mười một giờ, không ngờ mới đến chín giờ đã có điện thoại của Bạch Lộ, em nói tiệc sinh nhật đã kết thúc rồi, đang trên đường về trường,
bảo tôi đợi em ở cổng trường.

Tôi lái xe quay lại trường em, lòng thầm nghĩ: chắc Bạch Lộ muốn sớm được gặp tôi đây, không thì tiệc sinh
nhật sao tan sớm thế được.

Tới cổng trường, đợi mấy phút đã thấy
từ xa có một nhóm người tiến lại, phần lớn đều là nữ, chỉ lẫn vào vài
cậu con trai. Đợi họ tới gần tôi, tôi nhìn qua đã thấy ngay cô bé xinh
đẹp đang được cả nhóm vây quanh kia chính là Bạch Lộ! Tôi bất giác sững
người, vốn không nghĩ nhóm bạn Bạch Lộ lại đông thế này. Do dự một lúc
cuối cùng cũng liều xuống xe.

“Bạch Lộ!” tôi gọi từ xa. Sau đó ánh mắt cả nhóm bạn kia đều đổ dồn về tôi, trong nhóm không biết có tiếng ai kêu lên: Oa! BMW!

Câu nói này khuấy động cả một trận trầm trồ, mấy cô gái đứng bên Bạch Lộ
cười khúc khuých huých em. Đám con trai thì dồn về phía tôi những ánh
mắt căm hận và ghen tức, trong đó có cả cậu nam sinh cao gầy tôi đã gặp
qua hai lần trước đây.

“Anh Lư lừa!” Bạch Lộ gọi tên tôi, có hơi
bẽn lẽn nhưng tuyệt nhiên không chút do dự. Sau đó em bước khỏi đám
người, đi về phía tôi. Tôi bất giác lùi lại một bước, chỉ muốn quay đầu
bỏ chạy. Cuối cùng tôi cũng đã hiểu vì sao Bạch Lộ lại sắp đặt cho tôi
xuất hiện trước bao người thế này. Em muốn giới thiệu với đám bạn kia
rằng, tôi chính là bạn trai em!

Mẹ kiếp, tôi cũng thật giữ thể
diện cho em quá, lại còn lái một con BMW tới nữa. Thế này thì hẳn các em gái ở đây sẽ ngưỡng mộ chết, và đám con trai sẽ đố kỵ chết mất. Bọn họ
đều không biết rằng, thực ra ngay đến một cái bánh của con xe này tôi
cũng còn không mua nổi! Và bọn họ càng không biết rằng, lần này tôi đến, thực ra là để từ chối Bạch Lộ!

47.

Bạch Lộ trong sinh
nhật tuổi 21 hiện lên vô cùng rực rỡ cuốn hút. Mái tóc dài đen nhánh,
khuôn mặt trắng như tuyết, đôi bông tai lấp lánh, áo khoác ngoài màu
tím, hoàn toàn là mẫu người tình trong mộng của bất cứ chàng trai nào.

Bước từng bước, em tiến lại phía tôi, như đang hoàn thành một nghi thức nào
đấy trong đời. Có chút cố chấp, lại vừa có chút mong ngóng. Trước phong
thái của em, tôi chợt thấy mình thô tục như một con gián. Tôi không dám
tiến lên, cũng không nỡ bỏ chạy. Đành đờ người đúng đó nhìn em tiến lại.

“Anh Lư lừa!” Bạch Lộ bước tới cách tôi chừng hai ba bước, dừng lại, nói: “Anh đến rồi à!”

“Ừ.” Tôi ấp úng, lúc sau mới nói tiếp: “Chúc mừng sinh nhật em!”

“Cảm ơn anh!” Bạch Lộ nhoẻn cười, như thể trong lòng em chưa hề chất chứa ưu phiền.

Tôi thực sự phải làm tổn thương người con gái xinh đẹp này ư? Tôi bắt đầu
dao động rồi: “Hôm nay là sinh nhật của em mà! Dù thế nào đi nữa, thì
tôi cũng nên hoàn thành ý nguyện thứ ba của em đã!”

Nghĩ đến đây, tôi vòng qua bên kia xe, mở cửa, đưa tay ra ý mời, nói: “Em lên xe đi!”

Bạch Lộ quay lại giải thích với các bạn một tiếng, rồi lên xe tôi. Tôi lái
xe đi trong tiếng cười khúc khích của đám con gái và ánh mắt phức tạp
của mấy tên con trai.

Ngồi trong xe, Bạch Lộ vô cùng vui sướng, có lẽ em cho rằng đây chính là sinh nhật lý tưởng nhất của mình!

Tay quay vô lăng mà lòng tôi chẳng có nổi một phương hướng, chiếc xe cứ vậy tiến về phía trước.

“Anh Lư lừa,” Bạch Lộ ngồi bên lên tiếng.

“Sao cơ?”

“Hôm nay, em rất vui.”

Tôi không nói gì, chân khẽ nhấn ga, chiếc xe lao đi nhanh hơn.

Bên ghế lái phụ, Bạch Lộ im lặng chừng mấy chục giây, rồi đột nhiên nói: “Em muốn đến bệnh viện hôm đó anh đưa em tới!”

Tôi bất giác sững người, quay sang nhìn Bạch Lộ, kinh ngạc hỏi: “Bệnh viện?”

Bạch Lộ gật đầu. Tôi thấy em không có vẻ như đang đùa, bèn lái xe thẳng
hướng bệnh viện. Tới bệnh viện, đỗ xe lại. Bạch Lộ xuống xe, tôi đành
bước xuống cùng em.

Lúc này đã hơn chín rưỡi tối, trong bệnh viện rất tĩnh lặng. Tòa nhà khoa nội trú đứng sừng sững trong bóng tối, bốn
bề trồng rất nhiều cây, lay động theo cơn gió đêm, một cảm giác thật kỳ
lạ và thê lương. Tôi bỗng nhớ lại tối hôm ấy, tôi từng đứng đây ôm Bạch
Lâm, khoảnh khắc đó khó quên biết bao!

“Lư lừa!” Bạch Lộ không
biết rằng người tôi đang nghĩ đến lúc này lại là chị em, cười nói: “Lần
đó nếu không có anh thì em chắc không còn sống đến bây giờ rồi!”

Tôi ngẩn người, tư duy lúc này mới dứt khỏi Bạch Lâm quay về. Nhìn Bạch Lộ, chợt nhớ tới chuyện mình bón bánh Trung thu cho em, lòng tôi chợt thấy
xao động. Tôi quay lại mở cửa xe, lấy ra chiếc bánh sinh nhật mua tặng
em vẫn đặt trên ghế sau, nói: “Đây là ý nguyện thứ ba, đã tính là hoàn
thành chưa nào?”

“Tính!” Bạch Lộ nói, giọng không giấu nổi hân hoan. Nhìn em hạnh phúc nhường ấy, tôi thật không biết nên buồn hay vui nữa.

Chúng tôi ngồi xuống một chiếc bàn đá trong vườn, mở hộp bánh sinh nhật, cắm
nến, châm lửa, đợi Bạch Lộ ước một điều, sau đó là eat. Đang ăn, Bạch Lộ đột nhiên nói: “Lư lừa, anh biết vì sao hôm nay em muốn anh đưa đến đây không?” Tôi lắc đầu, lòng cũng lấy làm lạ. (Sinh nhật lại tới bệnh
viện, kể cũng hơi biến thái!)

Bạch Lộ nói: “Bệnh viện là một nơi rất kỳ lạ! Ngày nay hầu hết mọi người đều sinh ra tại đây, và cũng chết đi ở đây!”

Tôi nghe mà ngẩn người, không hiểu vì sao tự nhiên Bạch Lộ lại nói ra mấy
câu triết lý này. Đưa mắt nhìn Bạch Lộ, trên mặt em thoáng gợn vẻ thê
lương mơ hồ. Tôi chợt nhận ra hóa ra Bạch Lộ không phải chỉ biết cười,
và nét đau buồn ở em còn mê hồn hơn so với nụ cười. Tôi cũng bất giác
thấy xót xa, định nói gì đó, nhưng chẳng tìm nổi lời nào thích hợp.

Bạch Lộ hỏi tiếp: “Lư lừa, anh nói xem liệu có kiếp sau Phật thường dạy thật không?” Tôi lắc đầu, tự nhiên lại thầm nghĩ đến bệnh của Bạch Lộ. Hôm
nay em muốn dẫn tôi đến nơi này, nói những lời kỳ lạ này, liệu có liên
quan gì đến bệnh của em hay không? Nghĩ đến đây, tôi không nhẫn nại nổi
nữa, bèn nói: “Bạch Lộ, có chuyện này anh đã muốn hỏi em từ lâu rồi.”

“Chuyện gì cơ?” Bạch Lộ nhìn tôi, trong bóng tối, hai con mắt em sáng lấp lánh, hướng về phía tôi. Tim tôi đập thình thịch, do dự hồi lâu, ngập ngừng
hỏi: “Tim của em, có phải là…”

Bạch Lộ mỉm cười, nhưng không trực tiếp trả lời tôi mà hỏi ngược lại: “Lư lừa, anh biết vừa nãy em ước điều gì không?”

Tôi nhìn em hơi nghi hoặc, thầm nghĩ: Ước điều gì? Mong khỏi bệnh? Mong trở thành người yêu tôi? Hay là mong được cùng tôi làm chuyện ấy? (Sặc!
Trước tiên loại ngay khả năng cuối cùng này đã!)

“Em chỉ mong có được một sinh nhật nữa.” Bạch Lộ thấy tôi hồi lâu không nói gì, bèn chủ động nói ra đáp án.

Tôi nghe mà ngẩn người, nhưng ngay sau đó đã lập tức hiểu được hàm ý trong
câu nói của em. Em muốn nói có lẽ mệnh mình chẳng còn được bao lâu nữa!

“Đừng có đùa.” Tôi hiểu rõ không phải em đang đùa, nhưng vẫn nói ra câu này.

Bạch Lộ nhìn tôi cười, giơ hai cánh tay ra, khoan khoái duỗi người, nói:
“Bất kể thế nào thì em cũng đã có thêm một sinh nhật rồi! Hơn nữa…” Nói
đến đây em đột ngột ngừng lại, đưa mắt nhìn tôi, ý muốn nói: Hơn nữa còn có anh cùng em đón sinh nhật này, dù em có chết ngay lúc này cũng cam
lòng…

Trước ánh mắt của Bạch Lộ, lòng tôi vô cùng xúc động, nhưng nhiều hơn cả vẫn là lo sợ. Tôi sợ Bạch Lộ sẽ thật sự “đoản mệnh” như em nói, và cũng sợ Bạch Lộ thật sự yêu tôi như tôi nghĩ.

“Đúng rồi!” Tôi căng thẳng muốn tránh ánh mắt em, bèn nói: “Còn có một thứ nữa cho em đây.”

Bạch Lộ ồ một tiếng, nhìn tôi nghi hoặc.

Tôi lấy chiếc MP3 từ trong túi ra đưa tới trước mặt Bạch Lộ.

“A605?” Bạch Lộ reo lên: “Làm sao anh biết em thích mẫu MP3 này? Lại còn là màu tím em thích nhất nữa!” Giọng em đầy bất ngờ lẫn vui thích vô hạn.

“Không phải anh!” Tôi vội vàng nói: “Đây là quà chị em mua, anh chỉ là nhân viên chuyển phát thôi!”

“Ồ.” Dường như Bạch Lộ hơi thất vọng. Tôi thầm gạt một đống mồ hôi, nghĩ:
suýt chút nữa thì mình làm mọi chuyện càng trở nên be bét… Nghĩ đoạn lại thót tim: bài hát tôi thu cho Bạch Lộ vẫn còn đang nằm trong máy MP3!
Em mà nghe ra đấy là bài tôi tự thu không biết sẽ nghĩ gì đây? Chắc sẽ
không cho rằng tôi cũng yêu em chứ?

Nghĩ đến đây tôi liền muốn
đòi chiếc MP3 lại rồi xóa ngay cái bài hát chết giẫm đó đi. Nhưng Bạch
Lộ không cho tôi cơ hội ấy, em đã đeo tai nghe lên. Mẹ kiếp, trong đó
chỉ có đúng bài tôi tự thu thôi. Bạch Lộ bật máy lên nghe, mới đầu nét
mặt có hơi kỳ lạ, về sau lại như hiểu ra điều gì. Ánh mắt em nhìn sang
tôi, sự ngọt ngào trong ánh mắt ấy quả thực có thể khiến người ta tan
chảy. Tôi thầm kêu gào thảm thương, thế là xong rồi, tôi nào phải đang
cự tuyệt em, rõ ràng là đang dụ dỗ em thì có…

“Lư lừa.” Tim tôi
đang nhảy nhót điên loạn, chợt nghe Bạch Lộ ngồi đối diện lên tiếng.
“Giọng hát này sao nghe không giống Hứa Nguy!”

“Thật à?” Tôi lấp liếm: “Chắc là bản người khác hát lại, chắc anh tải nhầm.”

“Đồ đáng ghét!” Bạch Lộ cười nói, vài giây sau lại đột nhiên nói tiếp: “Đây là món quà sinh nhật tuyệt nhất em nhận được!”

Sặc! Tôi đã bị Bạch Lộ hạ đo ván rồi. Tôi còn chưa nói bài hát đấy là quà
sinh nhật tôi tặng em mà em đã buông ngay câu này. Xem ra giữa chúng tôi đúng là có linh tính, thần giao cách cảm thật!

Giờ mọi chuyện đã phát triển thành thế này rồi, tiếp theo tôi nên làm thế nào đây? Cự
tuyệt em? Vốn tôi đến đây là để cự tuyệt Bạch Lộ, đáng tiếc tôi quá trẻ, chẳng biết nên cự tuyệt người khác thế nào, lại còn khiến cho em càng
lúc càng yêu tôi hơn. Vậy… hay là tiếp nhận tình cảm của em luôn cho
rồi? Sặc! Thế thì Bạch Lâm yêu dấu của tôi phải làm sao? Nàng quả phụ
xinh đẹp Bạch Lâm giờ đã chia tay với gã họ Hình kia rồi, giờ đang chính là lúc cá nóc ngược dòng! Làm sao tôi có thể bỏ lỡ cơ hội tốt này được?

48.

Trên đường
từ bệnh viện trở về trường học, tôi lưỡng lự do dự mãi. Bạch Lâm Bạch
Lộ, Bạch Lộ Bạch Lâm, đợi lát nữa về lại thêm cả phó giám đốc Tưởng
tuyệt đối không thể đắc tội nữa. Trước đây tôi cứ mơ tưởng nếu có vài cô cùng yêu mình thì hạnh phúc biết nhường nào! Nhưng đến khi nếm trải rồi mới biết cảm giác này đau khổ biết bao!

Bạch Lộ ngồi bên ghế lái phụ hoàn toàn không biết nỗi lòng của tôi, cười thích thú kể lại bữa
tiệc sinh nhật vừa rồi. Mấy chuyện như bạn nào tặng quà gì vân vân. Nghe em kể, đầu tôi chợt lóe lên một sáng kiến, thầm nghĩ: có lẽ nên thay
đổi cách thức cự tuyệt Bạch Lộ, làm vậy có lẽ sẽ không khiến em quá
buồn! “Cậu bạn cao cao gầy gầy kia tặng em quà gì? Chính là cái cậu lần
trước gọi em đi tập văn nghệ ấy!” Tôi lập tức tiến hành chiến thuật mới.

“Anh nói Dương Phong à?” Bạch Lộ nói. “Cậu ấy vẽ một bức tranh tặng em, cậu ấy từng học vẽ.”

“Ngoan thật,” tôi tiếp lời. “Anh nhớ em từng kể cậu ta cũng ở trong đội văn
nghệ khoa em nữa phải không? Đúng là đa tài đa nghệ nhỉ!”

“Vâng.” Bạch Lộ vẫn không hề nghe ra ý tôi, còn nói: “Cậu ấy nhiều tài lắm.”
Lúc này xe đã tiến vào trong trường, Bạch Lộ vừa nói chuyện với tôi, vừa chỉ đường.

“Cậu đó tuyệt quá nhỉ!” Tôi cố gắng nói giọng bình thường: “Nhìn cũng đẹp trai nữa.”

“Ha ha.” Bạch Lộ bật cười: “Có phải anh thích cậu ấy rồi không? Quan tâm
người ta thế.” Em nói, mắt cong cong nét cười, xem ra hôm nay tâm trạng
em vui vẻ lạ thường.

Tôi thầm thở dài, suýt chút nữa định từ bỏ
chủ đề này. Nhưng cứ gạt Bạch Lộ mãi thế này cũng không phải cách hay,
đành cắn răng, nói tiếp: “Cậu ấy hình như rất quan tâm tới em.”

Lúc này Bạch Lộ mới nghe ra chút hàm ý, ngờ vực hỏi tôi: “Lư lừa, anh nói thế là ý gì?”

“Không có gì.” Trong lòng tôi đang tự kêu gào mình dừng lại, nhưng tôi vẫn nói ra câu tiếp theo: “Anh chỉ nghĩ cậu ấy tốt hơn anh nhiều.”

Bạch
Lộ nhìn chằm chằm vào tôi hồi lâu, đột nhiên phì cười: “Lư lừa, không
phải anh đang ghen đấy chứ?” (Sặc! Anh đang cự tuyệt em đấy! Em không
nhận ra à?)

Tôi không trả lời, Bạch Lộ lại nói: “Em với cậu ấy chỉ là bạn bè rất bình thường thôi.”

“Tiểu Lộ!” Tôi nhìn khuôn mặt ngây thơ vô tội của em, chợt có cảm giác mình
tàn nhẫn như loài ác quỷ: “Thực ra em vẫn chưa hiểu con người anh đâu,
anh thực ra rất kém cỏi, mà em lại tốt đẹp như thế… anh… anh nghĩ anh
không thể xứng với em…”

Lời vừa nói ra tôi đã thấy hối hận rồi,
vì trước mắt tôi, sắc mặt Bạch Lộ đã trở nên rất khó coi. Tình cảnh này
như một bông hoa vừa bừng nở đột nhiên bị sương quất, lập tức kiệt quệ
sức sống. Em nhìn chăm chăm vào tôi, như thể muốn phán đoán ý đồ thực sự trong câu nói vừa rồi. Dưới ánh mắt bức ép của em, tôi cảm giác như tay chân mình đều thừa thãi.

Bạch Lộ nhìn tôi hồi lâu, đột nhiên lớn tiếng: “Em không cần biết người khác tốt thế nào, anh không tốt ra sao! Em cứ thích anh, cứ không thích người khác! Đó chính là tình yêu của
cung Ma kết chúng em! Thích hay không thích, đã được quyết định ngay từ
cái nhìn đầu tiên rồi, và về sau cũng sẽ không thay đổi!”

Tôi
không ngờ Bạch Lộ lại nói ra những lời này, nhất thời chết lặng. Bạch Lộ thấy tôi vẫn không nói gì, liền hét lên: “Dừng xe, dừng xe!” Tôi nghe
vậy liền đưa chân đạp phanh, chiếc xe đứng khựng lại, cả hai cùng không
tự chủ được đổ người về phía trước.

Bạch Lộ không nói gì nữa,
tháo dây an toàn, mở cửa, xuống xe rồi chạy thẳng về phía trước. Tôi
định đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn không xuống xe. Nhìn theo bóng lưng
Bạch Lộ tức tưởi, không khỏi thầm nghĩ: em kích động như vậy, sẽ không
xảy ra chuyện gì chứ! Vừa nghĩ đến đây, Bạch Lộ trước mắt tôi đột nhiên
bổ nhào về phía trước, tiếp đó cả người em sụp xuống đất.

Tôi ở
trong xe chứng kiến cảnh tưởng ấy, lập tức sợ đến hồn bay phách lạc. Bất giác nhớ lại cảnh Bạch Lộ ngất lần trước. Sặc, em bị bệnh tim mà! Tôi
lại còn kích động em nữa! Những mong em chỉ ngã thôi chứ đừng có hôn mê. Suy nghĩ trong đầu lao nhanh vun vút, người tôi cũng vun vút lao ra
khỏi xe, chạy lại bên Bạch Lộ. Em vẫn chưa ngồi dậy. Nếu chỉ là trượt
ngã thì giờ đáng lẽ phải bò dậy được rồi chứ? Tim tôi thắt lại, gào lên: “Tiểu Lộ, Tiểu Lộ!” Bạch Lộ sóng soài trên đất không trả lời. Xong rồi, xem ra Bạch Lộ bị tôi kích động đến phát bệnh thật rồi! Nghĩ đến bộ
dạng kích động của Bạch Lộ ban nãy, e là trái tim yếu ớt của em không
thể gánh vác được cơn chấn động cấp độ này rồi.

Giờ đã gần mười
một giờ, trời rất lạnh nên trên con đường này chẳng có lấy một bóng
người. Nhưng cũng may tôi còn có xe, có thể nhanh chóng đưa em tới bệnh
viện. Nghĩ vậy, tôi liền đưa tay định ôm em lên. Tay vừa đưa ra đã khựng lại. Kể từ sau khi trải qua chuyện Bạch Lộ ngất lần trước, tôi đã để ý
đọc một số tài liệu liên quan đến bệnh tim mạch, biết rằng khi người
bệnh lên cơn đau tim, cần được đặt nằm thẳng, đủ không khí hít thở, rồi
gọi 120. Nếu tự mình chuyển dịch người bệnh ngược lại rất có khả năng
gây nguy hiểm. Tôi không ôm em nữa, mà lật người em lại, để em nằm ngửa
trên mặt đất. Dưới ánh đèn mù mờ, mặt em trắng bệch, như không còn sắc
máu.

Tiếp đó là mở điện thoại. Quả thực tôi quá căng thẳng, chỉ
thấy hai tay hai chân bủn rủn, cầm điện thoại cũng không vững, mới bấm
mấy số đã làm rơi xuống đất. Nhặt lên bấm 120 tiếp, mẹ kiếp, màn hình
đen kịt rồi! Bình thường mày nhõng nhẽo thế nào chả được, giờ ông đây
đang phải cứu người cơ mà! Xin mày đấy, lóe lên chút đi, để tao còn gọi
120! Nhưng cái máy rác rưởi vẫn không sáng lên! Điên quá, tôi tức mình
ném luôn đồ đồng nát ấy sang bên đường, chỉ muốn lấy chân giẫm nát nó
luôn cho bõ tức.

Nhưng giờ không còn thời gian nữa, Bạch Lộ đang
nguy hiểm đến tính mạng, tôi phải nghĩ cách gì đó! Hay là, cứ ôm em chạy thẳng đến bệnh viện luôn cho xong, lần trước chẳng phải cũng thế ư?
Nhưng nhỡ may có chuyện gì thì tình hình sẽ càng tệ! Đang lúc cấp bách,
tôi đột nhiên nhớ ra Bạch Lộ cũng có điện thoại, đúng rồi, lấy điện
thoại của em gọi 120 là được.

Nghĩ vậy, tôi lập tức phủ phục
xuống, lần tìm điện thoại thoại trong túi áo Bạch Lộ. Túi ngoài không
có, sặc, chẳng lẽ lại ở bên trong? Thò tay vào trong áo tìm, đây là công việc đòi hỏi phải có kỹ thuật! Nhưng giờ chẳng quan tâm được đến chuyện ấy nữa, chị dâu chết đuối em rể phải cứu thôi, cô dì nhỏ này lâm nguy,
tôi có thò tay vào trong sờ mấy cái cũng là điều khó tránh. Tôi hít một
hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh, cởi áo khoác ngoài của Bạch Lộ.

Dù biết rằng mình đang cứu người, nhưng lúc cởi áo khoác cho Bạch Lộ, tim
tôi vẫn đập thình thịch. Bên trong em mặc một chiếc áo len khá ôm người, hai ngọn núi trước ngực hiện lên vô vùng… (Ôi trời! Đã là lúc nào rồi
mà còn tâm tư nghĩ chuyện đó? Mau tìm di động trước đã!)

Hai bên
cánh áo khoác đều có túi, sờ bên trái trước không có, tôi lần sang bên
phải, có gì cứng cứng hình như là điện thoại. Lập tức thò tay vào lấy
ra, cổ tay và phần dưới cánh tay vô tình khẽ chạm phải chỗ đó của Bạch
Lộ. (Thật đáng khinh bỉ!)

Khó khăn lắm mới lấy được điện thoại
ra, định bấm gọi ngay. Nhưng di động của Bạch Lộ là loại có bàn phím,
hình như đang bị khóa, tôi thử ấn phím “*”, không mở được. Lại ấn phím
“#”, bàn phím vẫn không mở. Điên quá mất, bao công sức tìm được điện
thoại, giờ lại thế này!

Từ lúc Bạch Lộ ngã đến giờ đã một lúc rồi mà tôi còn chưa gọi được cho 120, thật là vô dụng, Bạch Lộ đang nằm
dưới đất không phải đã … rồi chứ! Nghĩ đến đây tôi càng cuống, ngón tay
cái bấm điên cuồng trên bàn phím điện thoại, nhưng khóa bàn phím vẫn
không chịu mở. Tôi tức lộn ruột, suýt chút nữa ném luôn cả cái điện
thoại này đi.

Cầm điện thoại của Bạch Lộ trong tay, bỗng thấy
tuyệt vọng. Tôi nghĩ lần này Bạch Lộ coi như xong rồi, lần trước tôi
chạy đua với thời gian nên mới cứu được em, còn lần này đã lâu như vậy
rồi mà vẫn chưa gọi được 120, đây chắc cũng là ý trời! Mọi chuyện đều do một tay tôi gây ra! Bạch Lộ thích tôi như vậy, còn tôi lại hại chết em
rồi… Đúng lúc tôi đang đau thương đến cùng cực, đột nhiên bên tai vang
lên một giọng nói: “Ấn giữ phím “*”, rồi ấn phím chức năng bên trái là
mở được khóa…”

49.

Tôi bất giác sững người, nhìn về phía
có giọng nói. Chỉ thấy Bạch Lộ đang nằm dưới đất không biết từ lúc nào
đã mở mắt, đang nhìn tôi như cười như không. Tôi ngẩn ra, vẫn chưa rõ
đang xảy ra chuyện gì, thì lại nghe tiếng Bạch Lộ nói: “Lư lừa, anh định gọi 120 à? Thực ra, ha ha, thực ra điện thoại của em không mở khóa cũng gọi 120 được! Không tin anh thử xem…”

Nhìn Bạch Lộ cười thích
thú, lúc này tôi mới hơi ý thức được – hóa ra cô bé này không sao, chỉ
là giả vờ ngã cho tôi xem thôi! Tôi không khỏi vừa mừng vừa tức, mừng vì Bạch Lộ không sao, tức vì mình một lần nữa mắc bẫy Bạch Lộ! (Lần trước
là ở nhà Bạch Lâm, em lừa tôi ba ý nguyện…)

Tự chửi thầm mình
ngu, nhưng con tim căng thẳng muốn chết của tôi cuối cùng đã hồi phục
lại trạng thái bình thường. Bạch Lộ đáng ghét vẫn nằm dưới đất, có vẻ
như không muốn ngồi dậy. Tôi muốn mắng em mấy câu nhưng lại không đành
lòng. Tuy nói là em giả vờ ngã, nhưng đang chạy đột nhiên ngã vậy chắc
cũng rất đau. Em đâu phải tay ngã ăn vạ chuyên nghiệp như Filippo[1] .
Đối với con gái thì đây là một động tác khá nguy hiểm!

[1]. Filippo Inzaghi, cầu thủ sinh năm 1973, đang giữ kỷ lục người ghi nhiều bàn thắng nhất tại các cúp châu Âu với 70 bàn.

Nghĩ vậy, tôi bắt đầu lo liệu Bạch Lộ ngã có sao không. Nhưng nhìn em cười
híp mắt thế kia, chắc là không sao. Tôi đang bận nghĩ ngợi thì Bạch Lộ
nằm dưới đất mãi không chịu nổi rồi. “Lư lừa!” em gọi to. “Mau kéo em
dậy!”

Bạch Lộ nhìn thẳng vào tôi, mắt em ánh lên chút tinh
nghịch, xấu hổ, và cả mong chờ. Ánh mắt em khiến tôi nhớ đến bao điều
tốt em đã dành cho tôi. Tôi là cái thứ gì, một tên con trai hèn hạ háo
sắc nhát gan, một phần tử dao động lập trường không kiên định, một tên
khốn khiếp nhược giả dối, tôi có tư cách gì có được tình yêu của một
người con gái như Bạch Lộ? Nhưng em yêu tôi, hơn nữa còn rất kiên định.
Giờ tôi vẫn muốn làm tổn thương em, thì thật chẳng còn ra cái giống gì
nữa!

Nghĩ vậy tôi lại mềm lòng, vội vàng cúi xuống đưa tay ra,
Bạch Lộ cũng giơ tay lên. Tôi nắm lấy tay em, nhẹ nhàng kéo lên. Em
thuận theo lực kéo của tôi, đứng lên. Đứng dậy rồi, Bạch Lộ đưa mắt nhìn tôi, mặt ửng đỏ. Tôi thấy em đỏ mặt, bất giác xao động, lại nhớ tới ban nãy vừa lần tìm điện thoại của em. Cảm giác cổ tay chạm nhẹ vào chỗ ấy, quả là đầy dư vị! Nghĩ vậy, mặt tôi cũng nóng bừng.

Lúc này
chúng tôi đang đứng rất gần nhau, chỉ cách chưa đầy một gang tay. Tôi hồ như có thể cảm nhận nguồn nhiệt lượng đang tỏa ra trên mặt em, và hẳn
em cũng có thể nhận ra mặt tôi đang nóng bừng thế nào! Nhất thời cả hai
đều như bị điểm huyệt, không ai có bất kỳ cử động gì. Bốn bề lặng thinh, chỉ thỉnh thoảng lướt qua một cơn gió đêm, xào xạc trên các vòm lá. Cứ
vậy chừng hai phút, Bạch Lộ bất ngờ nghiêng đầu, thơm nhẹ lên má tôi.

Tôi không kịp né tránh, chỉ biết đờ đẫn đứng một chỗ. Cảm giác ấy có chút
lạnh lẽo, nhưng cũng rất ấm áp; hơi tê dại, nhưng lại dễ chịu làm sao.
Quả thật tôi không hiểu nổi Bạch Lộ nữa, vừa rồi tôi đã nói những lời
phũ phàng như thế mà em vẫn còn lòng dạ trêu đùa tôi, lại còn lén đánh
úp tôi nữa, rốt cuộc em đang trong trạng thái tâm lý nào đây?

Bạch Lộ thơm tôi xong mặt càng đỏ ửng. Trong bóng đêm càng trở nên mờ ám.
Nhìn em thế này, tôi không biết nên nói gì nữa. Bạch Lộ thấy tôi im
lặng, bèn hỏi: “Lư lừa, anh không giận đấy chứ? Thực ra, em chỉ muốn
biết lần trước lúc em ngất đi anh đã cứu em thế nào…”

Em nói như vậy thì tôi càng chẳng thể trách em được. Nhớ lại vừa nãy em ngã giống y như thật, bèn hỏi: “Em ngã có đau không?”

“Không đau!” Bạch Lộ đáp, giọng khấp khởi. Em ngừng một lúc rồi nói: “Em biết là anh Lư lừa rất quan tâm đến em!”

Tôi thấy em vui như vậy, lòng lại áy náy, khẽ khàng nói: “Vừa rồi… những lời anh nói…”

“Em biết!” Bạch Lộ nhanh nhẹn cướp lời: “Đó đều là anh lừa em! Nếu thật sự
không thích em anh đã không thu bài “Lam liên hoa” cho em!” Giọng em
chắc chắn lạ thường, tới tận lúc này tôi mới biết vấn đề nảy sinh từ
đâu. Quả thực, khi tôi thu bài hát ấy, trong lòng chỉ nghĩ đến một mình
Bạch Lộ. Từng từ tôi hát, từng nhịp đàn tôi đánh, đều là vì Bạch Lộ!
Không hề có một chút tạp niệm nào!

“Lư lừa.” Giọng Bạch Lộ đột
nhiên thay đổi, trở nên rất đau lòng: “Thực ra em… thực ra từ khi mới
sinh ra tim em đã không khỏe… Có thể nói, từng ngày em sống đều là may
mắn mà có… Ngày nào em cũng tự nói với mình, em nên vui vẻ, nên cười
nhiều hơn… Vì vậy em mới có thể học thổi sáo, mới có thể tới đây học đại học, em chỉ muốn cuộc đời mình có thể trọn vẹn một chút…” Nói tới đây,
em lặng người nhìn tôi, trong ánh mắt là những đợt sóng dịu dàng: “Em đã nói rồi, em là con gái cung Ma kết, em tìm kiếm tình yêu dựa theo cảm
giác, em đã tìm được anh… Em muốn… Có được tình yêu, cuộc đời mới coi
như trọn vẹn mà…”

Tôi lặng đi nghe em nói, không chen ngang nửa
câu. Em nói tiếp: “Lúc nào em cũng có thể ngã xuống, có thể là ngay giây sau, cũng có thể là ngày mai. Vì vậy em không muốn mà cũng chẳng có
thời gian quan tâm những chuyện khác, em đã tìm được người em yêu rồi,
vậy thì những gì em có thể làm, ngoài việc yêu người đó, vẫn chỉ là yêu
người đó…”

Em nói ra những lời này, giọng rất kiên định, nhưng
nghe lại vô cùng rung động dịu dàng. Từ trước tới nay tôi vẫn luôn biết
Bạch Lộ thích mình, nhưng hoàn toàn không biết em thích tôi tới nhường
này. Tôi đột nhiên hiểu ra tâm trạng Bạch Lộ khi nãy. Thực ra những lời
tôi nói quả thật đã giáng trúng em, nhưng cũng như em vừa nói, em không
muốn mà cũng chẳng có thời gian quan tâm đến những chuyện đó, những gì
em có thể làm chỉ là yêu tôi, yêu tôi, và yêu mãi tôi! Vì vậy em mới giả vờ ngã, ngã để thăm dò tôi. Lại thêm cả bài hát của tôi nữa, bài hát
tôi đã hát chỉ vì em, chỉ dành cho em, em đương nhiên nghe ra những cảm
xúc trong đó, vì vậy em mới nói đó là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất
em được nhận.

Bạch Lộ nói xong, thấy tôi vẫn đần người lặng thinh thì tôi nghiêng đầu cười khúc khích, hỏi: “Lư lừa, nếu như có kiếp
khác, nếu như có luân hồi, thì anh nghĩ có phải kiếp trước chúng ta từng quen biết nhau không? Và liệu kiếp sau có còn gặp lại không?” Nghe em
hỏi, tôi bất giác nhớ lại những lời em nói về sự sống và cái chết lúc
trong bệnh viện. Sặc, sống và chết rốt cuộc là thuộc phạm trù sinh học,
tôn giáo hay triết học đây, tôi không sao biết được. Tôi chỉ biết rằng,
sinh mệnh của cô gái đang đứng trước mặt rất ngắn, em chỉ muốn có được
một tình yêu, lẽ nào tôi không thể cho em? Ngay lúc này tôi thực sự muốn ôm chầm lấy em, nói rằng tôi yêu em, nhưng còn Bạch Lâm, một lần nữa
Bạch Lâm xuất hiện ngăn tôi lại.

Bạch Lộ thấy tôi không trả lời,
im lặng nhìn tôi, rồi em quay người đi, từng bước, từng bước rời xa tôi. Tôi nhìn theo bóng em, lòng dạ ngổn ngang rối bời, cảm giác kích động
chẳng màng tất cả tối hôm đó (chính là tối quyết định thu bài hát cho
Bạch Lộ) quay trở lại, mẹ kiếp, mặc xác Bạch Lâm, mặc xác tất cả những
thứ gì gì đấy, trong tim tôi giờ chỉ có một mình Bạch Lộ!

“Tiểu Lộ!” Tôi gọi với theo bóng lưng em.

“Sao cơ?” Bạch Lộ dừng bước, nhưng không quay lại.

“Bài ‘Lam liên hoa’ ấy anh thu theo bản hát live!”

“Ừ.”

“Nhịp đánh bằng guitar thùng.”

“Ừ.”

“Phần solo đánh bằng guitar điện.”

“Ừ.”

“Tiếng trống tạo bằng hoa quả.”

“Ừ.”

“Em có biết vì sao anh muốn thu bản hát live không?”

“Vì sao?”

“Bởi vì, trong bản hát live, đầu bài hát có một đoạn sáo.”

“…”

“Đoạn sáo đó anh không làm được, nên bài hát này vẫn chưa trọn vẹn.”

“…”

“Phần còn thiếu ấy… em có thể dùng tiếng sáo của em hoàn thiện được không?”

Bạch Lộ nghe tôi nói, chậm rãi quay người lại. Chúng tôi đứng nhìn nhau từ
xa. Trong màn đêm, tôi hồ như thấy được cả nụ cười và những giọt nước
mắt trên khuôn mặt em. Thế rồi tôi nghe em hét lớn: “Được!”

Cuối
cùng tôi cũng khởi động con Trojan cất giấu trong bài hát. Cô bé Bạch Lộ lanh lợi bị tôi tấn công, đang cười vì tôi, khóc vì tôi. Tôi đứng đấy
lòng dạ rối bời, con gió đêm táp nhẹ lên mặt, tôi không hề hối hận vì đã khởi động con Trojan ấy. Ít nhất là trong giờ phút này. Phía trước,
Bạch Lộ nói xong câu “được” liền đứng lặng người, rồi em chạy như bay về phía tôi. “Em yêu anh!” Tôi cảm thấy vòng tay em ôm chầm lấy mình: “Lư
lừa! Em yêu anh…"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui