Diệu Thủ Đan Tâm


Edit + Beta: Vịt
Xét công bằng, tay nghề của Lãnh Tấn thật không tệ, sắc hương vị đều đủ.

Ớt xanh xào khoai tây sợi Hà Vũ Bạch ăn ở nhà ăn bệnh viện vạn năm không ngán được hắn đổi thành ớt xanh xào nấm sợi, sợi nấm cắt giống như dùng máy bào sợi bào ra kích cỡ bằng nhau.

Sát Mục không ở lại làm bóng đèn, hầm móng heo liền đi.

Trước khi đi giao chìa khóa cho Lãnh Tấn, dặn dò hắn thu dọn xong tắt đèn khóa cửa, sau đó đè chìa khóa dưới chậu hoa thứ 3 bên phải là được.

"Ngon không?" Lãnh Tấn giơ đũa mong đợi hỏi.

Hà Vũ Bạch gật gật đầu, ấp úng bới miếng cơm.

Vừa nói chuyện với cha nuôi xong, giờ ở cùng Lãnh Tấn cậu cảm giác kỳ quặc.

Lúc trước nhận được video Lãnh Tấn cho cậu cực kỳ vui vẻ, vẫn luôn muốn trả lại đối phương một món quà để biểu đạt lòng cảm kích của mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, hình như cũng chỉ có khuy măng sét cha tặng có đủ ý nghĩa.

Nhưng có phải dẫn tới hiểu lầm của Lãnh Tấn không? Cậu không xác định.

Mặc dù chưa từng nghiêm túc yêu đương, nhưng cậu cảm giác được, mấy ngày gần đây thái độ của Lãnh Tấn đối với mình......!Nên nói thế nào nhỉ? Ân cần quá mức?
Đương nhiên, Hà Vũ Bạch cũng không cảm thấy ghét với nịnh nọt của Lãnh Tấn.

Hắn là người có sức hấp dẫn, không ai có thể phủ nhận.

Hắn đủ anh tuấn, nội tâm cường đại có trách nhiệm, gặp phải chuyện bình tĩnh quyết đoán, kỹ thuật chuyên ngành vượt trội, lại có lòng từ bi của bác sĩ, càng là một người cha tốt săn sóc.

Ngoài tính tình hơi tệ.

Nuốt đồ trong miệng xuống, Hà Vũ Bạch giương mắt, phát hiện Lãnh Tấn đang không ngừng lựa hoa tiêu trong thức ăn lên giấy ăn, bèn hỏi: "Chủ nhiệm Lãnh, anh không ăn sao?"
"Không vội, tôi thấy cậu dùng đũa vất vả, trước lựa sạch hoa tiêu giúp cậu."
Lãnh Tấn nói, kéo tờ khăn giấy lau đũa, tiếp tục dùng vẻ nghiêm túc phân chia bộ phận thân thể con người để lựa hoa tiêu.

Gò má hắn được ánh sáng ấm từ giá nến hương hoa cỏ tản ra, đường cong ngày thường nhìn góc cạnh rõ ràng lúc này dịu đi không ít.

Rời khỏi môi trường làm việc, hắn quả thật giống như thay đổi con người.

Trong lòng chậm rãi lan tràn ấm áp, Hà Vũ Bạch cũng học bộ dạng Lãnh Tấn rút tờ giấy ăn lau đũa, ngốc nghếch gắp một ít nấm sợi bỏ vào bát đối phương.

"Anh cũng ăn, chỉ mình tôi ăn, ngại lắm."
Lãnh Tấn câu khóe miệng, bưng bát lên chọc đũa, nói: "Tôi thật ra, rất có thiên phú nấu cơm, nếu không phải thi đỗ lâm sàng có lẽ sẽ đi làm đầu bếp.

Hà Vũ Bạch treo vẻ mặt đáng tiếc: "Như vậy quá lãng phí."
"Nghiên cứu mỹ thực cũng cần tinh thần người thợ, tôi cảm thấy không có gì lãng phí."
Lãnh Tấn ăn cơm nhanh, đảo mắt đã nửa bát xuống bụng, Hà Vũ Bạch ăn cơm đang đếm hạt cơm.

"Đúng thật." Hà Vũ Bạch cắn đũa gật gật đầu, "Đầu bếp chính nhà hàng Michelin, xử lý nguyên liệu nấu ăn tỉ mỉ giống y như bác sĩ ngoại khoa làm giải phẫu."
"Cậu từng ăn cơm ở nơi cao cấp đó rồi à?" Lãnh Tấn bĩu môi, "Vậy tôi hôm nay coi như lòi cái dốt ra rồi."
"Không không không, rất ngon, ngon hơn cha tôi nấu." Hà Vũ Bạch nói, trong lòng cảm giác hơi có lỗi với Trịnh Chí Khanh.

Công việc bận rộn như vậy còn có thể rút ra thời gian thỉnh thoảng nấu bữa cơm cho ba anh em bọn cậu, ăn ngon hay không dù sao cũng là tâm ý.

Hà Quyền thì khỏi phải nói, từ lúc y ghi chép thì không thấy ba cậu nấu cơm nữa, dù sao đối phương ngay cả thời gian ngủ cũng phải bóp nặn.

Lãnh Tấn hào phóng đón nhận khích lệ, nói: "Tiểu Nghị sinh non, chức năng dạ dày ruột không tốt, không dám để nó ăn linh tinh bên ngoài.

Vốn là không biết nấu nhiều món, đây cũng là vì nó tập luyện ra được."
"Anh là người cha tốt."
Nghe thấy câu này, Lãnh Tấn dừng đũa, phiền muộn thở dài: "Không phải ruột thịt của mình, cũng sợ nó tủi thân.

Vẫn tốt, không phí công nuôi, thân thiết với tôi hơn với ba nó."
Hà Vũ Bạch hé miệng cười cười: "Đúng vậy, Trình Nghị rất lo lắng cho anh, luôn sợ anh cô độc sống quãng đời còn lại."
"Bận tâm linh tinh, tôi chỉ là không có thời gian tìm, muốn tìm, đã —" Nói một nửa Lãnh Tấn đột nhiên chuyển lời, "Ăn nhanh đi, ăn xong dẫn cậu đi xem phim."
"Hả? Còn xem phim à?" Hà Vũ Bạch thật ra rất nhớ nhung gối và giường của mình.

Lãnh Tấn khiêu mi: "Thư giãn một chút, suốt ngày thần kinh căng thẳng như vậy, nếu không cậu dùng cách gì để giải tỏa?"
"Tôi......!đọc sách......!nghe nhạc......"
"Bác sĩ Hà, không nghĩ tới cậu còn lạc hậu hơn cả tôi."
"......"
Hà Vũ Bạch cau cau mày, cuối cùng tiếp tục đếm hạt cơm.

Lãnh Tấn dẫn Hà Vũ Bạch đi chính là một rạp chiếu trên ô tô lộ thiên, một chiếc xe hai trăm, 3 màn hình lớn tự chọn.

Hà Vũ Bạch đã khoảng hơn 10 năm không xem phim qua màn hình lớn rồi, bình thường đều là xem cùng với Âu Dương Diễn Vũ hoặc là bọn Trịnh Vũ Hoàng ở nhà, còn thường xuyên xem opening titles đã ngủ mất.

Ăn cơm xong đường máu lên càng dễ mệt mỏi, huống chi cậu vừa trực ca đêm.

Kết quả không xem được 5 phút cậu đã tựa vào ghế phụ ngủ mất, đối thoại truyền đến trong radio hoàn toàn biến thành nhạc ru ngủ.

Thú vui lớn nhất của xem phim là chia sẻ cảm nhận với người bên cạnh, Lãnh Tấn nói mắt nữ chính đã làm phẫu thuật mí nghiêng đầu lại phát hiện Hà Vũ Bạch đã ngủ, trong lòng lập tức hơi áy náy.

Hắn tư lợi muốn ở lâu với đối phương một lúc, nhưng quên mất chuyện Hà Vũ Bạch trực đêm.

Hạ ghế phụ xuống lại cầm áo khoác từ ghế sau qua đắp lên, hắn tắt âm lượng radio thu đối thoại đi, chỉ dựa vào xem phụ đề hiểu nội dung phim.

Âm thanh trong xe chỉ còn lại tiếng hít thở nhẹ nhàng của Hà Vũ Bạch, mỗi một cái đều trêu ghẹo thần kinh khắc chế nhẫn nại của Lãnh Tấn.

Lãnh Tấn nghiêng đầu, nương đèn xe mờ mờ trong xe đưa mắt nhìn thụy nhan của Hà Vũ Bạch.

Lông mi run rẩy biểu lộ cậu đang nằm mơ, Lãnh Tấn thầm hi vọng mình có thể có một chỗ ngồi trong giấc mơ đó.

Suy nghĩ đè nén không ngừng bành trướng, hắn dần cúi người, tới gần nhìn khuôn mặt lúc ngủ không chút phòng bị.

"Tỉnh nào, nhóc con, nếu không tôi hôn cậu đó." Hắn dùng âm lượng cực thấp nhắc tới mình không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.

Điện thoại cắm sạc nhanh bỗng rung lên, dọa Lãnh Tấn cụng đầu vào mui xe, đau đến chửi "Đệch".

Hà Vũ Bạch bị đánh thức, mơ mơ màng màng nghe Lãnh Tấn ở đó nói chuyện điện thoại.

"Thật à? Tốt quá! Em lập tức sắp xếp!" Nhận được tin tức tốt, Lãnh Tấn chẳng quan tâm da đầu đau, lập tức gọi điện thoại cho Quý Hiền Lễ, "Lão Quý! Có tim và phổi rồi! Gọi lão Từ và chủ nhiệm Cầu nhanh về viện làm chuẩn bị trước phẫu thuật và nói chuyện với người nhà! Cháu giờ đến bệnh viện Trung Tâm lấy 'hàng'!"
"Phải làm cấy ghép tim?" Hà Vũ Bạch xoa mắt ngồi dậy, chú ý tới áo khoác của Lãnh Tấn đang đắp trên người.

"Vừa nãy sư ca gọi điện thoại cho tôi, nói bên bệnh viện Trung Tâm có một bệnh nhân chết não muốn hiến tạng, nhóm máu giống với bệnh nhân suy tim do tăng huyết áp vô căn của khu bệnh 1!" Lãnh Tấn lùi xe ra khỏi vị trí đỗ xe, trong giọng nói là hưng phấn không che giấu được, "Trở về tôi lại quay lại cho cậu."
Hà Vũ Bạch chỉ hưng phấn phút chốc, nhưng lập tức lại ôm áo khoác của Lãnh Tấn u buồn nhìn màn đên ngoài cửa xe.

"Một mạng cứu một mạng, một nhà vui một nhà buồn."
Ánh mắt Lãnh Tấn cũng theo đó ảm đạm xuống, đưa tay xoa tóc xoăn của Hà Vũ Bạch để bày tỏ an ủi.

"Đây là di tặng sinh mạng."
Hắn nói.

Trong phòng giải phẫu bệnh viện Trung Tâm, tập thể nhân viên y tế cúi người với di thể bệnh nhân hiến tạng.

Tần Phong từ trong phòng giải phẫu đi ra, ngồi vào ghế hành lang, ôm người yêu chưa lau khô nước mắt vào ngực.

"Em tưởng thầy An chỉ là đau đầu bình thường......!Liền để An Hưng lấy miếng aspirin cho thầy ấy......" Trong giọng Tiền Việt lộ ra tiếc nuối sâu đậm, "Không nghĩ đến là não xuất huyết......"
Tần Phong nghiêng đầu hôn trán y, an ủi: "Thầy An đi quá nhanh, không có đau đớn."
Chúc mừng sinh nhật tập thể cho bọn nhỏ xong, Tiền Việt phát hiện thầy An ngủ trên sofa liền ôm thảm đắp lên cho ông.

Sau đó sắc mặt đói phương tái xanh môi tím đen, hô hấp cũng không có liền lập tức tiến hành hồi phục tim phổi, đồng thời bảo con trai gọi điện thoại gọi xe cứu thương.

Nhịp tim được đè lại, nhưng sau khi đưa đến điều trị khẩn cấp của bệnh viện Trung Tâm qua CT xác nhận là máu xuất huyết diện tích lớn, hơn nữa sóng điện não đã mất, xác nhận chết não.

Thầy An hồi còn sống có tâm nguyện hiến tạng, qua kiểm tra phù hợp tiêu chuẩn hiến tặng.

Nhưng ông từ nhỏ bị vứt bỏ, lại cả đời không kết hôn không có con, đành phải do Tiền Việt ký tên thư đồng ý hiến tặng thay.

Tim, hai phổi, gan, hai thận cùng với giác mạc của ông trong 4 tiếng tiếp theo dùng để cứu chữa người khác, Tần Phong ở trong hệ thống tra được nhóm máu của bệnh nhân của Lãnh Tấn phù hợp liền gọi điện thoại cho hắn.

Một bác sĩ xách hòm lưu trữ nhiệt độ thấp từ phòng giải phẫu đi ra, nói với Tần Phong: "Phó viện trưởng Tần, máy bay trực thăng của bệnh viện nhân dân tỉnh đã đến, em đưa thận lên trước."
"Vất vả rồi." Tần Phong cúi đầu nhìn đồng hồ, cau mày nhìn về phía cửa thang máy, "Tên Lãnh Tấn này, sao vẫn chưa đến?"
Hắn đang oán trách, Lãnh Tấn vội vàng từ sau cửa thang máy chậm chạp mở ra chen ra ngoài, vọt tới trước mặt hắn thở hồng hộc hỏi: "Sư ca, 'hàng' đâu?"
Năm đó Lãnh Tấn và Triệu Nghị sau khi vào bệnh viện Trung Tâm tòng sư chuyên gia phẫu thuật lồng ngực Tần Lục Không, người này là cha của Tần Phong, cho nên bọn họ đều gọi Tần Phong là "sư ca".

"Trong phòng giải phẫu, anh còn ôm chờ chú à?" Tần Phong nghiêng đầu sang bên cạnh, "Nhanh đi lấy, anh lát nữa theo chú về Tổng hợp Đại Chính, liên hợp cấy ghép tim phổi, giải phẫu cấp bốn, chú cần đến anh."
"Đương nhiên, sư ca, giải phẫu thế này ngoài anh ra bác sĩ gây mê khác cũng không dám vào đâu!"
Lãnh Tấn nói, chân đã nhảy vào cửa khu giải phẫu.

Lúc thế này tranh thủ thời gian, hắn không chút nghi ngờ ngày mai lại nhận được giấy phạt vượt tốc độ.

Lúc này Tần Phong mới chú ý tới trong thang máy còn có người đi ra, kinh ngạc hỏi: "Tiểu Bạch? Sao cháu cũng đến?"
"Đúng lúc ở cùng với chủ nhiệm Lãnh......!Thuận đường tới đây......" Hà Vũ Bạch không thể không biết xấu hổ nói hai người là đi ăn cơm xem phim, "Chú Tần, cháu lúc nãy ở dưới tầng gặp Nguyên Bảo và An Hưng, nghe bọn họ nói đại khái rồi."
Cậu ngồi xổm xuống, vịn đầu gối Tiền Việt, an ủi, "Chú Tiền, bớt đau buồn."
Tiền Việt gật gật đầu, nước mắt ở khóe mắt lăn qua nốt ruồi lặng lẽ rơi xuống.

Lãnh Tấn không có đầu óc tìm kiếm nguyên nhân Hà Vũ Bạch mở miệng gọi sư ca của mình là "chú Tần", tất cả tâm tư của hắn đều đặt trên giải phẫu cấy ghép.

Chủ nhiệm Cầu khu 3 cũng xuất thân phẫu thuật lồng ngực, giải phẫu cùng với hắn.

Chủ nhiệm Từ khu 2 là xuất thân ngoại khoa chấn thương, trình độ khâu mạch máu số 1.

Tuần hoàn ngoài có Tần Phong phụ trách, ngoài ra đồng chí lão Quý cũng tới, trấn giữ chỉ huy.

Ca giải phẫu này có thể nói là đội hình mạnh nhất trong lịch sử xây viện của Đại Chính.

Mặc dù tim hiến tặng là lấy từ người già đã hơn 60 tuổi, nhưng trạng thái sinh lý cũng không tệ lắm, ít nhất khỏe hơn cái người đợi cấy ghép kia.

Tim bệnh nhân bởi vì tăng huyết áp động mạch phổi dẫn đến suy kiệt, phình to giống như bị tiêm hoóc-môn.

Từ Kiến Hưng trừ độc xong vào phòng giải phẫu, đang quấn áo giải phẫu đột nhiên chú ý tới máy móc dôi ra trong phòng: "Ê? Cái camera này ở đây là sao? Chủ nhiệm Lãnh, cậu làm?"
"Quay để làm hình ảnh dạy học." Lãnh Tấn cầm lấy bút vẽ vị trí hạ dao trên người bệnh nhân, không nâng mí mắt.

Không đợi Từ Kiến Hưng xoi mói nữa, Quý Hiền Lễ đỡ lời: "Tôi đồng ý, ca giải phẫu này bao nhiêu người cả đời cũng khó gặp được, lưu hình ảnh làm tư liệu."
Viện trưởng đã lên tiếng, Từ Kiến Hưng cũng chỉ đành ngậm miệng.

Chủ nhiệm Cầu khu 3 nhìn bộ dạng chịu thua của hắn, dùng cùi chỏ huých nhẹ Lãnh Tấn, nhìn nhau cười với đối phương.

Nhắc tới Từ Kiến Hưng trình độ nghiệp vụ không có gì xoi mói, chỉ là hơi nhỏ mọn, còn thích bới móc.

Nhưng hắn luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy định điều lệ, quản lý khu bệnh ngăn nắp, miệng lưỡi cũng lưu loát, người kinh doanh thì thích chọn người như vậy làm quản lý.

"Được rồi, ai về chỗ nấy đi." Quý Hiền Lễ chào hỏi mọi người, "Thời gian giải phẫu dự tính 7 tiếng, bây giờ 10h15 phút, các vị, lên tinh thần, cố gắng làm suốt đêm!"
Khởi động tuần hoàn ngoài, Tần Phong gật đầu với Lãnh Tấn, ra hiệu hắn có thể bắt đầu.

Trong thời gian kế tiếp, tất cả đều có trình tự không rối loạn.

Thời gian dần trôi qua, trong tay nhân viên y tế không dám có chút bất kỳ do dự nào.

Sau 9 tiếng, sinh mạng đã chết, trái tim lại ở trong một thân thể ấm áp khác một lần nữa đập lên.

Về phòng làm việc, Lãnh Tấn thấy Hà Vũ Bạch ngủ trên sofa, đi tới xoa tóc xoăn của đối phương: "Tỉnh dậy nào, sao không về nhà ngủ?"
"Lười chạy qua chạy lại, đến chỗ Diễn Vũ tắm thì buồn ngủ không mở mắt được nữa." Hà Vũ Bạch ngồi dậy, vừa ngáp vừa hỏi: "Giải phẫu thành công?"
"Có thể không thành công sao? Cũng không xem là ai mổ chính." Lãnh Tấn ngồi xuống đẩy cậu sang bên cạnh, "Này, nhường chỗ cái, mệt chết tôi rồi."
"Đúng lúc tôi nên đi kiểm tra phòng." Hà Vũ Bạch cuốn chăn đơn lên ném cho Lãnh Tấn, "Mấy giờ gọi anh?"
"Mười giờ." Lãnh Tấn nằm xuống, đột nhiên đưa tay kéo vạt áo Hà Vũ Bạch, "Này, bác sĩ Hà, nhờ cậy cậu chuyện này."
"Nói."
"Nếu tôi một ngày nào đó đột tử bên bàn giải phẫu, giúp một việc, ký lên đơn hiến tạng giúp tôi." Lãnh Tấn nháy mắt với cậu, "Cha nuôi tôi gần 80 rồi, chưa chắc có thể sống đến lúc đó."
Đột nhiên "Trời giáng nhiệm vụ lớn", Hà Vũ Bạch ngẩn người, hỏi: "Không phải còn có Trình Nghị sao?"
"Không có quan hệ máu mủ, sau khi ly hôn với ba nó, ngay cả quan hệ nuôi dưỡng trên pháp luật cũng bị mất."
"Tôi cũng không có mà." Hà Vũ Bạch mím môi, nhìn ra ngoài phòng làm việc, "Còn có bọn Diêu Tân Vũ, Từ Diễm và Nguyễn Tư Bình, ngoài ra, anh đừng nghĩ lung tung."
"Aiz, đầu năm nay, nhờ người khác làm việc thật khó." Lãnh Tấn giũ chăn đơn, trùm lấy đầu.

Thấy người lớn như vậy giở tính trẻ con, Hà Vũ Bạch bất đắc dĩ nghiêng đầu cười cười, ngồi xổm xuống vén chăn đơn lên, nói: "Được, tôi đồng ý với anh."
Tầm mắt ngang bằng, nhìn chăm chú đôi mắt khúc xạ ra linh hồn tốt đẹp kia, Lãnh Tấn không tự chủ được giơ tay lên, nhẹ nhàng giữ lấy gáy Hà Vũ Bạch.

"Bác sĩ Hà, tôi —"
"Chủ nhiệm Lãnh mau đến xem! Video anh làm phẫu thuật châm cứu lồng ngực ở hiện trường tai nạn được đăng lên mạng rồi!" Âm thanh hưng phấn của Nguyễn Tư Bình cứng rắn cắt ngang lời Lãnh Tấn.

"Biến!"
Thuận tay quơ lấy thứ gì đó đập lên cửa kính mờ, Lãnh Tấn lập tức lại hối hận — Mẹ sư, đập gì không đập lại đập điện thoại!?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui