Diệu Thủ Đan Tâm


Edit + Beta: Vịt
Nghe nói Vương Hân giải phẫu, Hà Quyền tan việc vội vàng đến bệnh viện thăm.

9h sáng mổ, xâm lấn tối thiểu, gây tê toàn bộ, vào người khác phải lơ mơ 2-3 ngày, nhưng Vương Hân chỉ ngủ một giấc đã tỉnh táo.

Hồi trẻ bà từng làm culi ở châu Phi, làm việc còn khỏe hơn đám đàn ông, thân thể thật sự khỏe không tầm thường.

Bên Hàn Tuấn bởi vì thời tiết chuyến bay delay, lúc này vẫn bay ở bầu trời Thái Bình Dương, không thể kịp ca giải phẫu của mẹ, đành phải Tang Đào xin nghỉ tới chăm sóc.

Mở mắt không nhìn thấy con trai, cộng thêm thuốc mê chưa lui hết người vẫn còn lơ mơ, Vương Hân không nể mũi không nể mặt mắng Tang Đào một trận.

Ngay trước mặt người cả phòng, ngay cả câu "Cưới vợ quên mẹ" cũng chửi, khiến Tang Đào vô cùng mất mặt.

Cao thấp là chủ nhiệm khu bệnh, bị mẹ chồng kéo mặt mũi trước một đống người không quen, y vốn tính cách hướng nội cực kỳ luống cuống, thật sự hận không thể vung tay rời đi.

Thấy Hà Quyền vào phòng, Tang Đào thở phào, lên tiếng chào hỏi đối phương: "Chủ nhiệm Hà, mau khuyên mẹ em đi, cứ muốn rút ống thông dạ dày."
Ống thông dạ dày đi từ xoang mũi, qua cổng họng đi vào dạ dày, cảm giác dị vật cực kỳ rõ ràng, nuốt nước miếng cũng khó khăn.

Hà Quyền biết bà khó chịu, dùng oán giận dông dài để tiếp cận, cầm tay bà cụ nhẹ giọng khuyên nhủ: "Dì Vương, dì đừng làm khó chủ nhiệm Tang nữa, cậu ấy lại không biết rút ống thông dạ dày."
Nhưng Tang Đào đâu chỉ biết rút, cổ họng to bằng nửa ngón út của trẻ sơ sinh non tháng y chưa từng cắm sai, việc tỉ mỉ còn giỏi hơn Hàn Tuấn.

Nhưng lời này cũng chỉ Hà Quyền nói, nếu y nói, Vương Hân chắc sẽ mắng y.

"Quyền Quyền......!mau rút cho dì đi......!dì khó chịu......"
Vương Hân tủi thân làm nũng với Hà Quyền, vẻ mảnh mai kia so với trước đây tưởng như 2 người.

Vừa tỉnh lại đã phát hiện mình ở trần, bà cụ la hét làm Lãnh Tấn chạy ra khỏi phòng làm việc.

Bà lắc lư rung trời lên án mình đánh mất hết mặt mũi, làm Lãnh Tấn nghe cau chặt lông mày lại, nói thầm mẹ viện trưởng Hàn cũng quá khó chăm sóc, ai giải phẫu mà không cởi quần áo chứ, quấn từ đầu đến chân là xác ướp!
Chịu thôi, trước tiên dẹp yên, đừng kích động quá mức lại nhồi máu cơ tim.

"Dì chỉ dựa vào cái này hồi phục thôi, không thể rút ra." Hà Quyền rút ngón tay vén tóc rối của bà ra sau gáy.

Bà cụ thích đẹp, quay đầu soi gương thấy mình đầu bù tóc rối tiều tụy không chịu nổi, nhất định lại mắng Tang Đào.

Khuyên mãi bà mới ngủ, Hà Quyền ngoắc tay, ra hiệu Tang Đào ra ngoài nghỉ với mình một lát.

Đến phòng làm việc bác sĩ kéo hai cái ghế ra ngồi xuống đối diện, Hà Quyền kêu Hà Vũ Bạch rót hai cốc nước nóng, bưng cốc hỏi Tang Đào: "Hàn Tuấn vẫn chưa xuống máy bay?"
"Phải hơn 10h." Tang Đào thở dài, "Chủ nhiệm Hà, em coi như phục bà cụ này rồi, em với Hàn Tuấn nói gì bà ấy cũng không nghe, anh xem anh vừa đến, bà ấy đã như gái đôi mươi."
"Haiz, tính dì Vương thẳng, tính cách con gái của bà ấy, dỗ dành là được rồi."
Hà Quyền cười khan.

Tang Đào nói chuyện chua loét, y đương nhiên nghe ra.

Hơn 20 năm qua, Vương Hân vẫn nghĩ đến để Hà Quyền làm con dâu bà, cũng khó trách trong lòng Tang Đào khó chịu.

Nhưng với tính cách của Tang Đào, tủi thân cũng 1 mình chịu đựng, không tranh chấp với người ta.

Ngược lại có một lần, chuyện hơn mười năm trước.

Hà Quyền đi tìm Hàn Tuấn nói chuyện, đúng lúc gặp phải Tang Đào nổi cáu với Hàn Tuấn, suýt nữa lật bàn làm việc.

Sau đó y lặng lẽ hỏi Hàn Tuấn rốt cuộc bởi vì sao, Hàn Tuấn nói Vương Hân muốn bọn họ có thêm đứa nữa.

Nhưng Hàn Tuấn lúc đó vừa đề bạt thành Phó viện trưởng, việc ở khu sơ sinh phần lớn giao cho Tang Đào quản lý, hai người đều bận tối mày tối mặt căn bản không có thời gian.

Sau đó Vương Hân không biết ôm đâu ra đứa bé mồ côi về, buộc bọn họ nhận nuôi.

Nghe ý Hàn Tuấn làm Tang Đào không phải để ý nhận nuôi cô nhi, mà giận chuyện Vương Hân không thương lượng trước với bọn họ.

Nhưng vừa oán trách nửa câu, Vương Hân đã trợn mắt chẹn họng y "Nhìn Hà Quyền người ta, hai năm mang thai 3 đứa, các con cho mẹ mấy đứa?", chọc tức Tang Đào chạy về bệnh viện ngủ một đêm.

Hàn Tuấn sáng sớm đến bệnh viện khuyên y, dẫn tới Tang Đào phát cáu với mình.

Hà Quyền trách Hàn Tuấn, toàn bộ trách hắn không xử lý tốt.

Vợ bỏ đi không mau về dỗ, còn dám để mặc 1 đêm, không phải tìm mắng sao.

Tượng đất còn có 3 phần nóng tính, huống chi Tang Đào là người sống sờ sờ, chuyện thế này là ai mà không nóng?
Cũng từ ngày đó, Hà Quyền không nghe Tang Đào nói chuyện cà lăm nữa.

Nghỉ ngơi một lát, Tang Đào lại về phòng bệnh trông mẹ chồng, Hà Quyền gọi con trai đi ăn cơm cùng mình.

Trong lúc chở Hà Vũ Bạch thu dọn đồ đạc, y đột nhiên phát hiện trên tay đối phương có thêm chiếc nhẫn.

"Lãnh Tấn cầu hôn?"
Hà Vũ Bạch đỏ mặt gật gật đầu.

Hà Quyền nắm tay con trai, nhìn qua nhìn lại chiếc nhẫn.

Nhìn qua tưởng là nhẫn trắng thuần, nhìn kỹ bên trên có hoa văn chìm, giống như nhung mịn trên viền lông vũ.

Được, coi như có chút thưởng thức.

Hà Quyền nhìn phòng làm việc chủ nhiệm, lại xoay mặt nhìn về phía con trai: "Định tổ chức lúc nào? Em trai con và Diễn Vũ đặt vào tháng 4, không thì cùng nhau?"
Hà Vũ Bạch mím môi: "Không vội......!Lại nói bọn Vũ Hoàng phải về Mỹ làm, chủ nhiệm Lãnh sao có thời gian qua bên đó.

Còn chỗ cha, dù sao cũng phải chờ ổng cam tâm tình nguyện chấp nhận chủ nhiệm Lãnh."
"Ba có thể rất có trách nhiệm nói với con, đời này cũng không bao giờ có cơ hội đâu." Hà Quyền xem thường lên tiếng, "Tâm tư cha con rất sâu, từ hồi trẻ đã như vậy, một chuyện nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ quá nhiều."
"Ổng gặp phải chuyện suy nghĩ khá toàn diện." Hà Vũ Bạch cười cười.

"Đáng đời mệt chết." Hà Quyền hừ lạnh, "Đi, ăn cơm thôi, đói chết ba rồi."
"Ba, ba muốn ăn gì, con mời."
"Để Lãnh Tấn mời, quen biết nhiều năm như vậy vẫn chưa ăn một bữa cơm ncủa nói đâu, vắt cổ chày ra nước."
"Lần sau đi, hôm nay anh ấy bận rồi.".

||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Hôn sự nhận được đồng ý, Hà Vũ Bạch đeo balo, vui vẻ đẩy Hà Quyền đi ra phòng làm việc.

(Đứa nào re-up là chó)
Ngày đầu tiên sau nghỉ lễ, nhiều việc muốn chết.

Lãnh Tấn tăng ca đến mười giờ, đang định đi, nhận được điện thoại của điều trị khẩn cấp, nói có bệnh nhân lăn từ trên cầu thang xuống bây giờ hôn mê bất tỉnh, nhưng không có xuất huyết nội sọ, bảo hắn mau qua xem sao.

Đến điều trị khẩn cấp, Lãnh Tấn kiểm tra thân thể cho người bị thương, hỏi tình huống, biết được người đón vốn mắc bệnh Parkinson, tứ chi vận động không phối hợp dẫn đến lúc xuống cầu thang tự vướng chân.

May mắn chính là, không gãy xương cũng không xuất huyết trong, chỉ là người không tỉnh.

Lãnh Tấn dặn dò người nhà — giống với người bị thương, cũng là người đàn ông lớn tuổi đã hơn 60: "Căn cứ vào kiểm tra trước mắt, không có nội ngoại thương trí mạng, hôn mê có lẽ là não bị thương rất nhỏ vẫn chưa thể hiện ra, cũng có lẽ là phản ứng căng thẳng của cơ thể, đề nghị ở lại viện quan sát 72h."
"Vậy......!được rồi, tôi về lấy ít đồ......" Người nhà cau mày thở dài: "Kể từ khi ông ấy bị bệnh, luôn bị thương, lại không để rảnh rỗi được, nói thế nào cũng không nghe."
"Thân thể không nghe theo sai bảo của đại não, trong lòng nhất thời không thích ứng được." Lãnh Tấn suy nghĩ một chút nói, "Có thể lắp DBS giảm bớt triệu chứng, cũng chính là máy kích thích não sâu.

Viện chúng tôi có thể làm giải phẫu này, chỉ là chi phí khá cao, khoảng 400 nghìn."
Người nhà khó xử cười khổ: "Nếu có số tiền đó đã lắp sớm......!Hồi ông ấy còn trẻ, kiếm được ít tiền, sau đó thì bành trướng, đầu tư lung tung, làm liều, thất bại sạch sẽ......!Tôi thật sự không ở tiếp được nữa, liền ly hôn với ông ấy."
Trong lòng Lãnh Tấn xoắn ra dấu hỏi: "Đã ly hôn? Vậy ngài bây giờ vẫn quan tâm ông ấy?"
"Không còn cách nào, cha mẹ chồng đều không còn, anh chị em của ông ấy đều bị ông ấy giày vò đền bù không ít tiền, trở mặt thành thù......!Tôi mặc kệ ông ấy, ông ấy ngay cả mặc quần áo cũng vất vả, không phải chờ chết đói sao......!Có câu, một ngày là vợ chồng ơn trăm ngày, dù gì cũng ở bên nhau hơn 10 năm, không thể nhìn ông ấy khổ thân."
Nghe nói như thế, Lãnh Tấn không nhịn được cảm khái nói: "Trái tim ngài thật tốt."
Nhìn về phía phòng cấp cứu điều trị khẩn cấp, trong mắt ông cụ toát ra vẻ bất đắc dĩ: "Nếu năm đó tôi không giận dỗi với ông ấy bỏ con đi, cũng không đến nước này, không có người tận hiếu trước giường......!Haiz, đều là trẻ tuổi không hiểu chuyện......"
Ông lại quăng ánh mắt về phía Lãnh Tấn: "Chủ nhiệm, phiền cậu tìm giúp y tá chăm sóc ông ấy, tôi về nhà thu dọn cho ông ấy ít vật dụng hàng ngày lại đến."
"Ngài yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc ông ấy thật tốt."
Đưa mắt nhìn ông cụ đi ra đại sảnh điều trị khẩn cấp, Lãnh Tấn nhìn bóng lưng gầy gò đơn bạc của đối phương, bỗng nhớ tới Mạc Nhất Phàm, nhất thời trong lòng không có mùi vị.

Hắn từng thấy, có người bệnh từ lúc nằm viện đến khi vào nhà xác, không một ai đến thăm, chỉ có thể một mình đối mặt với ốm đau và cái chết.

Cảm giác cô độc này, e là tác giả hành văn xuất sắc hơn nữa cũng khó mà miêu tả.

Hắn chớp chớp đôi mắt chua xót, lấy điện thoại mở mail ra, tìm mail hồi đó Mạc Nhất Phàm gửi ảnh và giấy khai sinh cho hắn, ấn "Reply".

Nhập vào câu【Ba, con đã cầu hôn với Tiểu Bạch, em ấy đã đồng ý】, hắn do dự rất lâu, vẫn ấn "Send".

Giữ liên lạc đi, hắn nghĩ.

Xăm 11 đóa hoa hồng gai vào chỗ cảm giác đau cực độ mẫn cảm, thể hiện Mạc Nhất Phàm thật lòng muốn tha thứ.

Cùng với, dù sao đối phương cũng cho mình một cơ hội sống, hắn có thể gặp người yêu, trải qua thời gian hạn phúc không gì sánh kịp.

Điện thoại kêu "Tinh", thông báo nhận được mail.

Lãnh Tấn mở mail nhìn, không tự chủ câu khóe miệng —
【Thật lòng cảm thấy vui cho con, chúc các con mãi mãi hạnh phúc!】.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui