Diệu Thủ Đan Tâm


Edit + Beta: Vịt
"Có......!có bão......!máy bay trực thăng......!không di chuyển được."
Âu Dương Thiều Hoa nuốt khan nước miếng, vội vàng tiến lên cầm tay Lạc Quân Hàm.

May mà hắn bình thường thấy biến không sợ, việc này cũng không có gì là to tát.

Hồi đó Âu Dương Diễn Vũ đến ngày là trực tiếp mổ ra, Lạc Quân Hàm chưa từng bị dằn vặt trước đó, không có chút kinh nghiệm.

Thật ra trước hôn lễ y đã bắt đầu đau, nhưng chưa đau nhiều cũng không lên tiếng, còn tưởng nhẫn nhịn là qua.

Kết quả lúc nãy Hà Quyền vào phòng thấy y lăn lộn trên giường, đưa tay sờ liền cau mày lại.

"Bão đâu ra?!" Hà Quyền lại bị dọa sợ — Rõ thật là phúc đến thì ít họa đến dồn dập, "Không phải nói mấy hôm nay trời quang sao?"
Âu Dương Thiều Hoa cũng bất đắc dĩ: "Đổi hướng, xông thẳng tới bên này."
"Thôi được, coi như tôi xui xẻo, ngày nghỉ vẫn phải làm việc." Dù gì Hà Quyền cũng làm nghề này, đón trẻ con trên xe cứu thương, lâm nguy không loạn.

"Không được! Hà Quyền! Tôi không muốn anh nhận!" Lạc Quân Hàm túm chặt quần không buông tay, lúc nãy Hà Quyền muốn cởi quần y y suýt nữa đã nổi khùng.

Trước đây còn dễ nói, bây giờ thành thông gia, thật sự không hạ mặt nổi.

Hà Quyền trợn to mắt, dùng khí thế mắng chửi người trong khu bệnh quát: "Gần 50 rồi mà cậu còn giả bộ thuần khiết!? À, ngại đẻ, cậu lại không ngại mang thai?"
Lạc Quân Hàm bị y chọc tức đỏ vành mắt.

Âu Dương Thiều Hoa ở bên cạnh ho khan một tiếng, lên tiếng trấn an cảm xúc hai người: "Cái đó......!Quân Hàm, nghe cậu Hà hết đi......!Cậu Hà, cậu nói, cần gì, tôi cho người chuẩn bị nhanh chóng."
"Hộp cấp cứu, dao mổ, chỉ khâu."
Âu Dương Thiều Hoa nói thâm tôi đi đâu chuẩn bị cho cậu đây!?
"Không có?" Hà Quyền lại trợn mắt.

"Có hộp cấp cứu, những cái khác......" Âu Dương Thiều Hoa khó xử xoa mặt, "Cậu không phải muốn mổ ở đây chứ?"
"Mổ cái cức! Có bác sĩ gây mê sao?" Hà Quyền khinh thường lên tiếng, "Đầu của thằng hai nhà các anh cũng không bé đâu, nếu không ra được bị kẹt vậy tôi không phải cắt tầng sinh môn à? Thiệt anh đã từng làm trong quân y, cái này cũng không hiểu?"
Tôi từng làm quân ý nhưng chưa từng đỡ đẻ!
Âu Dương Thiều Hoa hiểu mình bây giờ không chọc vào Hà Quyền nổi, đành phải nuốt lời vào trong bụng, cầm bộ đàm đặt trên bàn lên thông báo cho cấp dưới cầm hộp cấp cứu lên.

Cầm được hộp cấp cứu, Hà Quyền lục lọi một lát, cau mày: "Hay thật, cần cái gì không có cái đó, Âu Dương, cho người tiêu độc hai con dao ăn, chuẩn bị thêm kim và chỉ, dùng Vodka ngâm."
Lạc Quân Hàm cau mày nói: "Hà Quyền......!tôi có thể nhịn đến sáng mai về đất liền đến bệnh viện mổi......"
"Cậu nhịn, hỏi xem đứa trong bụng cậu có nhịn được không?" Hà Quyền gấp gáp đến bốc hỏa, "Nhịn lâu thiếu oxi, đẻ ra một đưa liệt não thì tính vào ai?"
Lạc Quân Hàm vừa nghe cái này bỗng căng thẳng, cũng không quan tâm ngại ngùng, vội giục Âu Dương Thiều Hoa chuẩn bị theo yêu cầu của Hà Quyền, đồng thời còn dặn hắn đừng để bọn nhỏ biết chuyện này.

Trong thời gian hai bọn họ nói chuyện Hà Quyền lấy điện thoại ra, mở phần mềm sau đó dùng băng dính y tế dán điện thoại lên bụng Lạc Quân Hàm, sau đó giải thích với bọn họ: "Đây là quy trình giám sát tim thai, không quá đúng, nhưng dù sao cũng tốt hơn không có.

Nhìn kỹ —"
Cậu chỉ vào mấy con số trên màn hình: "Cái này một khi giảm xuống thì phải mổ, cậu Lạc, lúc này không thể gây mê, đề phòng xuất hiện bất trắc phải rút ngắn quá trình sinh, cho nên, cậu nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của tôi, hiểu chưa?"
Mặt Âu Dương Thiều Hoa còn trắng hơn Lạc Quân Hàm: "Cậu Hà, cậu đừng dọa em ấy."
Hà Quyền khẽ mỉm cười — Bệnh nghề nghiệp, gặp phải ai không nghe lời, dọa một trận là được.

Còn chưa đến 1 tiếng gió bên ngoài đã thổi, Âu Dương Thiều Hoa hết cách phân thân, liền giao chuyện sắp xếp khách khứa hết cho Lạc Quân Hạo.

Lạc Quân Hạo bàn giao tình hình rõ ràng với mọi người, muốn bọn họ về phòng nghỉ ngơi, ai vội đi, chờ bão qua lập tức thu xếp.

Đang tiễn khách, bỗng nhiên toàn bộ đèn tắt, đèn khẩn cấp tới tấp sáng lên — Bị cúp điện.

Lạc Quân Hạo sờ mò dẫm lên ghế, vỗ vỗ tay hấp dẫn lực chú ý của mọi người: "Xin hãy chú ý dưới chân, lát tôi sẽ cho người đưa nến đến phòng các vị.

Ngoài ra hệ thống nước lọc hẳn đã ngừng hoạt động, các vị làm ơn tiết kiệm, tối nay đừng tắm rửa, chờ sau khi khôi phục điện hẵng nói."
Chờ người đi gần hết, Hà Vũ Bạch hỏi: "Có phải chập điện không?"
"Có khả năng, cũng nói không chừng là vấn đề bên nhà máy điện." Lạc Quân Hạo hỏi Đổng Hợp Thắng xin bật lửa thắp nến, bỏ lên bàn, "Không thì ai đi với tôi đến phòng máy xem sao?"
"Cậu biết sửa mạch điện?" Tề Vũ Huy tò mò hỏi.

Lạc Quân Hạo chỉ vào mình, ưỡn ngực giơ cằm: "Sinh viên xuất sắc của Học viện Công nghệ California, cậu nói biết không?"
"Đừng ở đây khoác lác nữa, đi mau đi." Âu Dương Diễn Vũ ghét bỏ bĩu môi, y thật lòng cảm thấy bão đổi hướng 80% là bởi vì thể chất xui xẻo của chú út nhà mình.

Hôn lễ này, thật náo nhiệt.

Trịnh Vũ Hoàng nói: "Cháu đi với chú."
"Đừng, cậu là chú rể, tối nay không cần cậu làm việc, để tôi đi đi." Đổng Hợp Thắng nói, phát hiện mấy khuôn mặt bị ánh nến chiếu xung quanh đồng loạt chuyển hướng mình, lông mày bỗng xê dịch cao thấp, "Sao thế? Tôi không biết sửa còn không biết cả giúp đỡ à?"
Mọi người đồng loạt "Xí" một tiếng.

Tìm hai cái đèn pin, Lạc Quân Hạo và Đổng Hợp Thắng đi tới cửa chính.

Phòng máy ở đằng sau thành cổ, cũng không biết thiết kế kiểu gì, đi từ bên trong không qua được.

Bên ngoài gió lớn gào thét, hành động nhanh, nếu không lát trời mưa đường càng khó đi.

Suýt nữa bị bóng người đột nhiên xông tới ở khúc rẽ hành lang đụng ngã xuống đất, Đổng Hợp Thắng "Hey" một tiếng, đảo đèn pin lên phía trước, phát hiện là Andy to con.

"Không ở yên trong nhà, cậu chạy lung tung làm gì?" Đổng Hợp Thắng hỏi hắn.

Andy thẩm mấy giây mới trả lời: "Hẹn 9h đến phòng gym, cùng anh."
"Không rảnh đến phòng gym nữa, tôi phải đến phòng máy." Đổng Hợp Thắng cười cười — Người anh em này dễ trêu thật, bị cúp điện vẫn nhớ vụ khoa tay múa chân với hắn.

"Tôi đi cùng các anh." Andy cũng cười cười với hắn, "Tôi hiểu, mạch điện."
Lạc Quân Hạo ở bên cạnh thúc giục: "Đi mau lên, đổ mưa rồi đấy."
Ba người đi ngược mưa chạy đến phòng máy, đến nơi vừa nhìn, có một cây cọ bị thổi đổ, đang đập vào cửa sắt phòng máy mắc kẹt.

Giọt mưa to như hạt đậu bị gió lớn kẹp lấy nện lên mặt người ta, không mở mắt ra nổi.

Mặc dù ở gần xích đạo, nhưng mưa sa gió giật nhiệt độ giảm mạnh xuống, ở bên ngoài mấy phút đã ướt nhẹp, toàn thân run rẩy.

Đổng Hợp Thắng giơ chân đạp mạnh, thân cây vẫn không nhúc nhích.

Andy đưa tay ôm hắn ra sau, cong người ôm lấy thân cây dùng sức lớn, nhấc thân cây lên ném qua một bên.

Đẩy cửa vào phòng máy, Đổng Hợp Thắng lau nướt trên mặt nói với hắn: "Được đó, thằng oắt anh là Kim cang tái thế sao."
Mặc dù Andy không nghe hiểu hắn đang nói gì, nhưng từ vẻ mặt và giọng nói đối phương có thể cảm giác được là đang khen mình, bèn cười vui vẻ.

"Bốn lạng địch ngàn cân, hở?"
Lạc Quân Hạo vừa nói xong liền bị Đổng Hợp Thắng tát một cái lên cánh tay: "Mau xem mạch điện! Tiên sư ông đây sắp tê cóng rồi, về phòng tắm nước nóng nữa đấy!"
Cau mặt xoa xoa cánh tay, Lạc Quân Hạo dùng đèn pin quét qua hộp công tơ, phát hiện đã nhảy hết cầu dao.

Lại chiếu xuống, phát hiện thêm có một máy đo điện đã bị chập nhiệt độ cao đột ngột nung chảy biến dạng.

Hắn đi lên nhìn qua, nói: "Phải cắt đứt đường dây tầng lầu nối với đồng hồ này, không thì sau khi đóng áp vẫn sẽ nhảy."
Đổng Hợp Thắng xem không hiểu, cau mày hỏi: "Đường dây tầng nào?"
"Tầng 2."
"À, tôi ở tầng 3, không sao, cắt tùy tiện."
"......"
Lạc Quân Hạo liếc hắn một cái, lục găng tay cách điện trong hộp đồ bên cạnh ra.

Ngậm đèn pin vừa định giơ tay làm việc, đột nhiên lại bị Đổng Hợp Thắng túm lấy cánh tay.

Cậu ta kinh ngạc quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi đối phương "Cậu muốn làm gì?".

"Cứ để Andy làm đi, với cái thể chất xui xẻo này của cậu, nhỡ giật điện chết cậu làm thế nào?" Đổng Hợp Thắng nói kéo cậu ta ra sau nửa bước, chỉ vào hộp công tơ hỏi Andy: "Cậu biết làm sao?"
Andy gật gật đầu, nhận lấy găng tay đeo vào, tiến lên cắt đứt đường dây, đóng áp.

Đèn đỉnh đầu trong nháy mắt sáng lên, đóng áp xong cũng không nhảy nữa.

Đổng Hợp Thắng thấy thế vỗ vỗ vai Andy, khen ngợi: "Không tệ, cậu nếu giải ngũ, làm thợ điện cũng có thể nuôi sống bản thân."
Andy cười híp mắt nhìn hắn, vẻ mặt "Anh nói gì tôi không hiểu".

(Đứa nào re-up là chó)
Vào đại sảnh thấy Andy cũng lạnh đến môi trắng bệch, Đổng Hợp Thắng vừa hỏi đối phương ở tầng 2 không có nước không có điện, liền bảo hắn đến phòng mình tắm nước nóng.

Đừng khoa tay múa chân nữa, bên ngoài mưa to gió lớn, mau tắm rửa đi ngủ.

Trong phòng chỉ có một phòng tắm, Đổng Hợp Thắng nêu cao phong cách, để Andy đi tắm trước.

Andy lắc lắc đầu, khăng khăng để hắn làm ấm trước.

Đổng Hợp Thắng quả thật lạnh đến sắp đông cứng máu, chỉ khách khí 1 câu bắt đầu lột quần áo ướt sũng, cũng không kiêng kỵ trong phòng vẫn còn người sống sờ sờ.

Ánh mắt bị đường cong cơ bắp không giống như tập ở phòng gym của Đổng Hợp Thắng hút chặt, hầu kết Andy chuyển động chậm rãi.

Là một đứa con lai có một nửa huyết thống châu Á, hắn luôn rất có cảm thấy với người châu Á, nhất là kiểu người ngoại hình cường tráng như Đổng Hợp Thắng.

21 tuổi, chính là tuổi huyết khí phương cương nhất, trước mắt lại là hình ảnh khiến người ta căng tràn huyết mạch như thế.

Andy nắm chặt nắm đấm, lúc Đổng Hợp Thắng vào phòng tắm không tự chủ đi theo vào.

"Cho anh khăn tắm lau trước." Đổng Hợp Thắng lấy khăn tắm trên kệ, đang định ném cho Andy từ cửa, xoay người lại phát hiện đối phương đã áp sát phía sau mình.

"Cậu —"
Vừa phát ra một âm tiết, toàn thân Đổng Hợp Thắng đã bị Andy đè lên tường cắn chặt đôi môi.

Hắn run rẩy nửa giây, nhanh chóng phản ứng, nắm đấm chào hỏi thẳng mặt đối phương.

Andy không thèm nhìn, nhanh nhẹn chính xác đón lấy nắm đấm mạnh mẽ, trở tay bóp nhẹ, đè cổ tay Đổng Hợp Thắng lên gạch men.

Một tay Đổng Hợp Thắng bị đè sau lưng, một tay bị đè trên tường, trong miệng quấy đảo đầu lưỡi, ba điểm một mặt, hoàn toàn không thể động đậy.

Hắn đương nhiên sẽ không cắn Andy, trong khái niệm của hắn, cắn người là việc phụ nữ làm.

Bỏ qua kinh ngạc bị áp chế đột ngột kích thích đến lòng tự tôn, Đổng Hợp Thắng cũng không ghét Andy.

Đòi hỏi của Andy thật sự rõ ràng, truyền toàn bộ lời lẽ nhiệt tình thông qua quấn quít tới hắn.

Nhưng vấn đề là, trước giờ chỉ có đại thiếu Đổng đè người, lùi mười nghìn bước nói, tên to con này nằm đó cũng không phải món ăn của hắn!
Nhưng nói thì nói như vậy, nhưng bị Andy hôn đến nổi phản ứng, thực sự khiến Đổng Hợp Thắng run sợ trong lòng.

"Cậu......!thả......!ra trước đã!" Dùng toàn bộ sức vai ủn Andy ra, Đổng Hợp Thắng vào lúc đối phương định kiềm chế mình lần hai rút cánh tay đè trên lưng ra để lên lồng ngực rắn chắc kia, "Andy! Hai bọn mình phải nói rõ, lên giường, được, nhưng tôi chưa bao giờ nằm dưới!"
Andy phản ứng mấy giây, gật đầu: "Hiểu rồi."
Nhưng Đổng Hợp Thắng rất nhanh ý thức được, Andy căn bản không hiểu một chữ — Cưỡi!? Móa nó, tên ngoại quốc này chỉ có thể hiểu ý ngoài mặt chữ à!?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui