Diệu Thủ Đan Tâm


Edit + Beta: Vịt
Mỗi tuần hai buổi chiều là buổi dành riêng cho nội soi đại tràng gây mê, xét thấy Hà Vũ Bạch sợ máu, Lãnh Tấn đã sắp xếp trước cho cậu vào phòng nội soi làm việc.

Công việc ở phòng nội soi mặc dù không tỉ mỉ bằng phòng mổ, nhưng cũng rất thử thách thao tác.

Thịt thừa tính bằng millimet và u tuyến ống, tính chất màu sắc cực kỳ giống với bộ phận tiêu hóa, không để ý sẽ trượt qua kính, bỏ qua sinh trưởng chỗ đó, có khả năng chuyển biến xấu thành khối u.

Kỉ lục cao nhất của Hà Vũ Bạch là một lần nội soi đại tràng lấy được 12 thịt thừa và u tuyến ống, nửa năm sau người bệnh đến kiểm tra lại, không thấy bỏ sót.

Thay đồ giải phẫu xong, Hà Vũ Bạch vào phòng chào hỏi với bác sĩ Khổng của phòng nội soi, thông báo y tá sắp xếp bệnh nhân vào kiểm tra.

Bên trong đường ruột không cảm nhận được cảm giác đau từ cắt hoặc cháy, có thể cắt trực tiếp thịt thừa lúc nội soi.

Nhưng lúc nội soi đại tràng sẽ dẫn tới đau kéo dài, đau như đau bụng sinh lúc chuẩn bị đẻ, sức chịu đau kém thậm chí không thể nào hô hấp.

Trên mạng có video, nói làm nội soi đại tràng cho bệnh nhân đau đến hét to "Chồng ơi! Chậm chút!", khiến vẻ mặt bác sĩ lúng túng.

Để đỡ phải chịu đau, càng ngày càng nhiều người lựa chọn nội soi đại tràng không đau, tiêm thuốc mê ngủ một giấc là kết thúc.

Cho nên phòng nội soi chiều thứ ba đều chật, một phòng kiểm tra cả buổi chiều phải làm khoảng 15 bệnh nhân.

Nhỡ gặp phải khu nằm viện tạm thời hết chỗ, thời gian bác sĩ kết nối với toilet cũng không có, đứng liền tù tì 4-5 tiếng.

Bác sĩ Khổng thấy Hà Vũ Bạch ngáp suốt, hỏi: "Buổi trưa rảnh không nghỉ một lát?"
"Đã ngủ 20 phút, vẫn buồn ngủ." Hà Vũ Bạch nặn nước trong mắt ra, tiếp tục nhìn màn hình chăm chú, "Hai hôm nay không biết làm sao cứ buồn ngủ."
"Không ổn thì nghỉ ngơi một ngày đi, khu 1 các cậu ít người nhất, luân phiên ca đêm quá mệt mỏi." Bác sĩ Khổng lắc lắc đầu, "Chủ nhiệm Lãnh cũng thật là, kiểm tra người ta nghiêm vậy, thực tập sinh năm ngoái không để lại một ai, đây không phải là muốn các cậu mệt chết à? Tôi nói với cậu, nên chú ý, đừng tưởng trẻ tuổi là không sợ liều mạng.

Sáng nay có người làm nội soi dạ dày, nói là làm phần mềm, áp lực làm việc lớn, một ngày chỉ ngủ được 2-3 tiếng.

Giống cậu cũng mới 27, nhưng trong dạ dày không còn một miếng thịt khỏe mạnh nào, loét hết, lập tức nhận vào khu 3."
Hà Vũ Bạch gật gật đầu, mắt nhìn chăm chú màn hình.

Kính vừa mới đi vào van Tulp, cậu lập tức kêu bác sĩ Khổng dừng tay — Trên màn hình xuất hiện một điểm loét, xuất huyết nội có lẽ tạo thành vì thế.

(Van Tulp hay gọi là van hồi - manh tràng: là một cơ vòng nằm ở ngã ba của ruột non và ruột già)
Bác sĩ Khổng sau khi thấy nói: "Có thể là bệnh lao ruột."
"Ừ, chờ chút đã, tôi làm kiểm tra sinh thiết." Hà Vũ Bạch đang định cầm kìm đột nhiên cảm thấy axit dạ dạy trào thẳng lên trên, nhanh chóng trở tay đè ngực nghiêng đầu ho mấy tiếng.

"Cậu không sao chứ?" Bác sĩ Khổng ân cần nhìn cậu một cái.

"Không sao, buổi trưa ăn không ngon."
Hà Vũ Bạch cau mày.

Lần gần nhất ăn xương sườn có lẽ là 10 năm trước, kể từ sau khi không ăn thịt cậu không hề có suy nghĩ về mấy thứ này nữa.

Nói đến kỳ quái, buổi trưa ở phòng ăn nhìn thấy ảnh mì xương sườn kho tàu trên hộp đèn, nước miếng cậu chảy đầy miệng, muốn ăn chết đi được.

Lúc ăn phải nhai vỡ hút nước xương sườn, Lãnh Tấn nhìn trận chiến quỷ chết đói đầu thai của cậu, vội vàng gọi phòng bếp thêm xương sườn.

Nhưng ăn xong lại ngấy phát sợ, Hà Vũ Bạch về khu bệnh đến khu hộ sĩ hỏi Tiền Việt xin hai miếng chanh khô pha nước uống, mới giải ngấy được.

Lúc này đứng lâu, bụng dưới mơ hồ đau, nhưng vẫn có thể kiên trì.

— Ài, thật sự không nên ăn nhiều xương sườn như vậy.

(Đứa nào re-up là chó)
Mặc dù buổi trưa không ăn ít, nhưng trong phòng nội soi làm việc 5 tiếng, Hà Vũ Bạch đi ra ngoài lại đói đến bụng dính lưng.

Sau khi quay về phòng làm việc Nguyễn Tư Bình thấy cậu tìm ăn khắp nơi, kéo ngăn kéo chuyên đựng đồ ăn vặt ra cho cậu tự chọn.

Hà Vũ Bạch không khách khí với hắn, lấy một túi khô bò to ra, chưa được mấy phút đã ăn sạch.

Nguyễn Tư Bình ngạc nhiên: "Bác sĩ Hà, cậu không phải ăn chay sao?"
"Thì......!tự dưng muốn ăn thịt quá......" Hà Vũ Bạch lúng túng vo túi rỗng trong tay, ném vào thùng rác.

"Cái này đúng, thịt, nên ăn thì phải ăn." Diêu Tân Vũ giơ tay lên, "Lại nói cứ không ăn thịt cũng không được.

Tuần trước phòng khám nhận bệnh nhân, tinh thần uể oải, toàn thân không có chỗ nào thoải mái.

Bà cụ gần 70, đã ăn chay 60 năm.

Báo cáo kiểm tra vừa có, thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng.

Về nhà ăn thịt 1 tuần, hôm nay đến kiểm tra lại, hay lắm, còn khỏe hơn cả tôi."
"Con người là động vật ăn tạp, hệ tiêu hoá đã tạo thành hình thức cố định trong quá trình tiến hóa hấp thu nguyên tố vi lượng." Từ Diễm ở bên cạnh nói tiếp, "Sự tạo thành của các loại dung môi không phải nói mấy đời người là có thể biến đổi, cứ tuyên truyền ăn chay mới khỏe mạnh, không khoa học."
Hà Vũ Bạch xấu hổ cười cười: "Em thật ra không thuần ăn chay, cũng ăn cá, hải sản các thứ."
"Nên ăn thì ăn." Lãnh Tấn vào phòng, giơ cằm với Hà Vũ Bạch, "Tiểu Bạch, thu dọn đồ đạc, về nhà."
"Chờ chút đã." Hà Vũ Bạch đưa một bản báo cáo cho Lãnh Tấn, "Buổi chiều lúc nội soi đại tràng phát hiện loét, nghi ngờ bệnh lao ruột, em bảo khoa bệnh lý làm gấp, không nhìn thấy u hạt Wegener, nghĩ chỉ là loét đường tiêu hóa bình thường, nhưng mà......!bệnh nhân sốt nhẹ kéo dài 3 tuần, siêu âm hiển thị lá lách sưng to."
Lãnh Tấn lật báo cáo, câu khóe miệng: "Cho nên?"
Bình thường, đối với báo cáo bệnh lý, Hà Vũ Bạch nếu không nghĩ được gì cũng sẽ không mang đến thảo luận với hắn.

Hà Vũ Bạch mím môi nói: "Em đang nghĩ có thể là bệnh thương hàn không, trước tiên nhận vào khu 1, kiểm tra thêm vài lần."
"Được, để An Hưng — không phải, thầy Tiền sắp xếp một phòng bệnh đơn, chú ý khử trùng." Lãnh Tấn nói quen mồm, bỗng nhiên không sửa được, "Nhỡ là bệnh thương hàn, còn phải báo cáo lên trung tâm kiểm soát và phòng ngừa dịch bệnh."
"Em lại gây phiền hà cho anh rồi." Hà Vũ Bạch buông mắt.

"Đừng coi anh là lão Từ, nhận bệnh nhân còn xoi mói." Lãnh Tấn cười cười, "Đói không, tối muốn ăn gì?"
Nguyễn Tư Bình chớp mắt, nói: "Bác sĩ Hà chắc bây giờ không đói nữa rồi, vừa nãy xử một gói bò khô to đùng của tôi."
Mặc dù Lãnh Tấn cũng ngạc nhiên, nhưng vẫn nhếch lông mày liếc Nguyễn Tư Bình: "Ăn bò khô của cậu thì làm sao? Bác sĩ Hà ít mua đồ ăn vặt cho cậu? Xem cậu keo kiệt kìa!"
Nguyễn Tư Bình trợn mắt nói: "Trời đất chứng giám, em không phải tiếc mà chỉ là thấy kỳ quái......!Bác sĩ Hà ăn cơm khoai tây sợi xào ớt xanh hơn hai năm, bỗng dưng ăn thịt, dọa người."
"Mai mua trả anh một túi." Hà Vũ Bạch phồng quai hàm.

Lãnh Tấn ghét bỏ vỗ lưng Nguyễn Tư Bình.

"Mua hai túi, lấp mồm cháu trai."
(Đứa nào re-up là chó)
Nghe nói Trình Nghị đến công ty tăng ca không thể về ăn cơm cuối tuần với các con, Hà Quyền không bảo bà vú mua thêm thịt, làm cơm chay như bình thường.

Kết quả đến giờ cơm, Hà Vũ Bạch vừa nhìn trên bàn ngoài rau thì chỉ có cá hấp, bỗng nhiên không còn khẩu vị, làm loạn Lãnh Tấn lái xe ra ngoài mua một phần bò phi lê teppanyaki về.

Nhìn bộ dạng 3 ngày chưa ăn cơm của con trai ăn thịt phồng mồm, Hà Quyền cầm bát trợn mắt hốc mồm hỏi: "Lãnh Tấn, con không cho Tiểu Bạch ăn cơm mấy ngày rồi?"
"Không dám bỏ một bữa, kể cả ăn khuya." Lãnh Tấn kêu oan.

Liên tục một tuần, Hà Vũ Bạch coi như là sống với thịt, bữa nào cũng phải có.

Lợn dê bò không từ cái nào, thích ăn xương sườn nhất, ngoại trừ hầm thì làm thế nào cũng được, giống như muốn bồi bổ hệ tiêu hoá thiếu thịt mấy năm qua.

Trịnh Chí Khanh như có điều suy nghĩ đặt đũa xuống.

Hắn nghiêng đầu nhìn Hà Quyền, lại quăng ánh mắt về phía con trai: "Tiểu Bạch, con đột nhiên muốn ăn thịt?"
Hà Vũ Bạch gật gật đầu, lại gắp một miếng bò nhét vào miệng.

Ăn xong thì trào ngược axit, nhưng không ăn lại làm ầm ĩ.

Tối hôm qua Trình Nghị tăng ca về đã gần 12h, Lãnh Tấn cũng vừa vào nhà, cậu lại đột nhiên muốn ăn thịt nướng, kiên quyết lôi hai cha con người ta đến quán đồ nướng cổng khu nhà tiêu diệt một loạt dê nướng.

Cảm giác đó chính là, không ăn được thì không ngủ yên.

Ngữ điệu Trịnh Chí Khanh trầm thấp nói: "Hồi đó lúc A Quyền mới mang thai Tiểu Bạch, chính là không thịt không vui."
Chiếc đũa Lãnh Tấn duỗi về phía đĩa gắp thức ăn ngừng giữa không trung, nuốt khan nước miếng giương mắt cách không khí nhìn nhau với cha vợ đại nhân — Kết hôn 2 năm, thi thoảng về nhà cũ qua đêm, xét thấy Trịnh Chí Khanh trước giờ đi ngủ là xách gậy đầu rồng đi dạo khắp nhà, hắn và Hà Vũ Bạch còn phải chia phòng ngủ.

Cho nên hắn không chắc chắn rốt cuộc là nên vui trước hay là lo cho xương mình trước.

"Đúng thế!" Hà Quyền mặc kệ điện quang thạch hỏa giữa đôi con rể bố vợ này, vỗ đũa nắm tay con trai, "Ăn nhanh lên, ăn xong đến viện kiểm tra."
Hà Vũ Bạch đâu nuốt trôi được nữa, đỏ bừng mặt, chóp mũi đã sắp vùi vào bát..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui