Một ngày mới nữa lại bắt đầu, những tia nắng sớm đã chiếu sáng căn biệt thự sang trọng.
Người làm và đầu bếp đang tất bật, mỗi người một công việc khác nhau, nhưng tất cả đều đang hoàn thành thật tốt trách nhiệm của mình, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng phục vụ cho một ngày mới của những người chủ.
Lại căn phòng rộng rãi với tông màu trắng tinh tế, Quỳnh Anh đi đến gần cửa sổ vươn tay kéo ra tấm rèm cửa, nhìn những tia nắng sớm cô khẽ thở dài.
“Lại một ngày nữa…” - cô thẫn thờ nhìn ra cửa sổ.
Bỗng chốc bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa kèm theo đó là tiếng gọi.
“Cô chủ, mời cô xuống dùng bữa sáng.”
Giọng nói từ thím giúp việc ngoài cửa đã ngắt ngang những suy nghĩ vẫn vơ trong đầu cô, Quỳnh Anh nhanh chóng mở cửa xuống lầu dùng bữa sáng.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo kiểu màu tím pastel phối với chân váy đen dài xuống mắt cá chân, tóc được chải chuốc gọn gang, phối thêm băng đô cài tóc tuy đơn giản nhưng toát ra khí chất sang trọng.
Khi cô xuống phòng ăn chỉ thấy có cha cô, ông đã ngồi trước ở đó, trên tay còn đang cầm một bản tài liệu, ông đang chăm chú lật xem kỹ lưỡng, cho đến khi Quỳnh Anh lên tiếng.
“Con thưa ba” - Quỳnh Anh thưa ba, sao đó nhẹ nhàng kéo ghế ngồi lên.
Ông Hoàng thấy con gái xuống liền gấp lại bản tài liệu để sang một bên.
“Quỳnh Anh hôm qua ngủ ngon không con, ba thấy đờ đẫn quá vậy” - Ông Hoàng quan tâm hỏi han con gái, ông chăm chú nhìn vào vẻ mặt của con gái tỏ vẻ xót xa.
“Dạ, chắc tối con thức muộn thôi” - Quỳnh Anh tươi cười đáp lại ba, cô không thể để ba biết chuyện mình bị những cơn ác mộng quấn lấy hằng đêm, cô không muốn để ông lo lắng cho mình.
“Nó chắc thức bấm mấy cái game chứ gì, còn không thì nhắn tin với thằng bồ của nó” – Một giọng nam phát ra, không ai khác đó là tiếng của Quang Tuấn, anh trai của Quỳnh Anh, đi cùng với Quang Tuấn xuống phòng ăn là bà Tuyết.
Hai người nhanh chóng kéo ghế ra ngồi, ông Hoàng nghe những lời đó cũng thấy không êm tai.
“Nó vừa tốt nghiệp đại học, thi cử vất vả, cho dù có thư giãn một chút thì có gì sai”
Quỳnh Anh cuối mặt xuống bàn không lên tiếng, bà Tuyết cầm lấy ly nước nhấp một ngụm nước cam sau đó lên tiếng vu vơ.
“Con của mình mình không lo, suốt ngày đi bênh con người khác.”
“Bà nói vậy là ý gì đây, con nào mà không phải là con, đứa nào tôi không thương, ngược lại là bà đó, còn thằng Tuấn, mày bớt cay nghiệt với em mày đi.”
Sau tiếng nói của ông Hoàng không ai nói thêm câu nào, người giúp việc dọn lên món cuối cùng cho bữa sáng hôm nay, bàn thức ăn thơm ngon đầy đủ chất dinh dưỡng đã được bày ra trước mắt.
Trong khi mọi người đang thưởng thức bữa ăn, ông Hoàng nhẹ giọng.
“Quỳnh Anh sắp xếp tuần sau vào công ty thử việc đi con, thử việc trước 2 tháng xem sao, khỏi đi kiếm việc làm.”
Nghe tới đây Quỳnh Anh dừng lại việc ăn uống, ngẩn mặt nhìn ông Hoàng, nhưng cô chưa kịp nói gì thì Quang Tuấn đã nói trước.
“Gì kì vậy ba, hồi đó con phải ra ngoài lăn lộn mấy năm ba mới cho con vô công ty mình làm, tại sao con này mới tốt nghiệp mà ba đã ưu ái nó như vậy?” - Cậu ta lớn tiếng chất vấn, ông Hoàng đang dùng món súp bỗng dừng lại buông muỗng xuống.
“Ai kêu hồi đó mày cãi ba, mày nợ môn học lố cả năm, ba thấy vậy cũng sắp xếp cho mày công việc, mày lại chê bai đòi ra ngoài lập nghiệp, tới lúc công ty của mày phá sản mới tìm về, mày coi ba mày là cái gì?”
Quang Tuấn muốn nói thêm gì đó nhưng bà Tuyết âm thầm kéo tay áo của cậu.
||||| Truyện đề cử: Yêu Em Thành Nghiện |||||
“Vậy ông tính cho nó làm ở vị trí nào?” - Bà Tuyết hỏi.
“Cỡ 5 tháng nữa cô Nga nghỉ sinh con, tôi tính để nó vô làm thực tập chức thư ký chủ tịch trước cho quen việc.”
Bà Tuyết nghe vậy trong lòng trào dâng cảm giác khó chịu, mắt liếc về phía Quỳnh Anh.
Nhưng trước mặt ông Hoàng bà cũng không tỏ thái độ quá đáng, mỉm cười nói tiếp.
“Con Quỳnh Anh nó thông minh, học nhanh hiểu lẹ, chờ 3, 4 tháng nữa hẳn cho nó vào thực tập cũng không muộn, nó mới tốt nghiệp ông cứ từ từ để nó trải nghiệm bên ngoài vài tháng thử xem, người trẻ bây giờ chính là thiếu sự trải nghiệm đó, bây giờ ông bắt nó vô công ty nhà chưa chắc gì nó đã thích như vậy, rồi nhiều khi người ta nói ra nói vào nữa”
– Vừa nói bà ta vừa đảo ánh mắt về phía Quỳnh Anh, cô như hiểu ra gì đó cũng vội nói.
“Dạ thực ra ý của mẹ cũng rất hay, con cũng muốn thử tự trải nghiệm trước vài tháng xem sao, dù gì cũng còn có ba, mẹ, anh hai nên con không thấy sợ gì hết” – Quỳnh Anh tươi cười nói, nghe con gái muốn như vậy ông Hoàng suy nghĩ một lúc cũng đồng ý.
“Vậy cũng được, không cần gấp, nếu có khó khăn gì phải nói với ba ngay.”
“Dạ.”
Sau bữa ăn ông Hoàng thay quần áo lên chiếc xe hơi sang trọng đi đến công ty, bên này Quang Tuấn cũng lên chiếc xe riêng của mình, tự láy đến công ty, đi ngay sau ông Hoàng.
Tiễn hai người họ đi làm xong, bà Tuyết xuống phòng ăn lần nữa, thấy Quỳnh Anh đang gọt trái cây bà ta dùng giọng điệu ra lệnh nói với cô.
“Lên phòng gặp tôi một lát” – Nói xong bà ta quay người bỏ đi không thèm nhìn lấy Quỳnh Anh một lần, cô dự cảm có gì đó không tốt, chẳng lẽ chuyện lúc nãy đã khiến mẹ không vui, nhưng rõ ràng cô đã làm theo ý của mẹ...!rốt cuộc là có chuyện gì.
Quỳnh Anh cũng nhanh chóng đi đến phòng của bà Tuyết, cô gõ cửa chờ sự đồng ý của bà Tuyết cô mới bước vào, vừa đặt dĩa trái cây xuống bàn bà ta lập tức tiến lại tát cho cô một cái.
Tiếng bốp giòn tan vang vọng trong không khí, Quỳnh Anh lại không hề bất ngờ trước sự việc này, dường như đã quen với tất cả.
“Mày cũng hay thật, mày rõ ràng là đang thèm muốn gia sản của nhà này” – Bà Tuyết quát thẳng mặt Quỳnh Anh.