Mai Khôi xoay mặt sang hướng khác tránh né chiếc muỗng có miếng súp lơ xanh.
Ánh mắt tràn đầy sự ghét bỏ, ngay cả liếc cũng không thèm liếc một cái.
Miếng súp lơ đáng thương, đã hi sinh bản thân vì bữa ăn của người khác đã vậy người ta còn chê mình.
Đăng Luân nhìn nhìn một lúc cuối cùng cũng hiểu vấn đề.
Ra là con nhóc này ghét ăn súp lơ xanh.
Đúng là một phát hiện thú vị, bất chợt hắn nở một nụ cười gian.
Dường như đang ấp ủ âm mưu gì đó.
“Ăn đi chứ, nấu được nồi cháo cũng vất vả lắm đấy.
Mau ăn nhanh đi còn uống thuốc.” Đăng Luân dùng giọng điệu mất kiên nhẫn thúc giục Mai Khôi.
Tay cầm muỗng không ngừng đưa tới trước mặt cô.
Mắt thấy chiếc muỗng càng lúc càng tới gần Mai Khôi càng cố ra sức tránh né.
“Không, không.
Con người ai cũng có thứ mình thích và thứ mình ghét chứ.”
“Thì biết là vậy nhưng nhóc cũng nên ăn thử đi, món này tôi làm rất khác bình thường.” Đăng Luân vẫn ra sức thuyết phục.
“...!Khác là khác làm sao, cũng vậy thôi.”
“Hay nhóc cứ cho vào miệng thử đi, không ngon thì nhả vào đây.” Đăng Luân vừa nói vừa với tay lấy một tờ khăn giấy đưa tới trước mặt Mai Khôi.
Vì thấy hắn ta nài nỉ quá nhiệt tình nên cô có chút dao động.
Thôi thì thử một miếng cho hắn vui.
Dù gì người ta cũng cất công nấu cho cô, tại gã không biết cô ghét món này nên mới nấu.
Cũng không thể trách hắn.
Huống chi nếu ăn thử mà thấy không ngon thì còn được nhổ ra mà.
Thử một lần cũng được.
Cô lấy hết dũng khí há miệng ngậm lấy miếng súp lơ xanh.
Nó đã tiếp xúc ngoài không khí khá lâu nên miếng súp lơ đã lạnh đi rất nhiều, không còn sự nóng ấm của món ăn mới nấu.
Đăng Luân thấy cô cuối cùng cũng ngoan ngoãn ăn liền vui vẻ cười híp mắt.
Mai Khôi khó khăn nhai nhai miếng súp lơ ấy.
Vẫn là hương vị đắng chát khiến người ta phát ghét này.
Cô hạ quyết tâm không thể ăn tiếp nữa! Mai Khôi cầm lấy tờ khăn giấy muốn nhổ thứ trong miệng ra ngay lập tức.
Đăng Luân liếc mắt thấy thế liền không để cô được như ý.
Gã môt tay bưng chặt bát cháo một tay dùng sức bịt chặt miệng cô lại.
Mai Khôi trợn mắt không thể tin nhìn gã đàn ông đeo kính đang cười tít cả mắt trước mặt.
Bộ dáng bây giờ của hắn giống hệt con cáo già gian xảo đang vô cùng đắc ý khi đạt được mục đích của mình.
Cuối cùng bây giờ cô cũng hiểu vì sao nãy giờ hắn lại cố gắng thuyết phục cô ăn nó.
“Ưmm...!ưm...” Mai Khôi bất lực, cô cố gắng dùng sức đẩy tay hắn ra nhưng bản thân cô lúc này vẫn còn yếu nên không cách nào thoát khỏi ma trảo của hắn.
Càng nghĩ càng thấy tức!
Cuối cùng không còn cách nào khác cô chỉ đành ráng sức nhai nuốt miếng súp lơ xanh trong miệng.
Cả đời này chắc chắn cô sẽ không bao giờ quên được mùi vị này, và chắc chắn cả đời này cô cũng sẽ không bao giờ đụng tới nó nữa.
Càng không bao giờ muốn dây dưa gì với con cáo già này nữa.
Thề luôn!
Đăng Luân hài lòng nhìn cô, trong lòng cảm thấy giỡn với con nhóc này đúng là vui thật.
Bàn tay cảm nhận được cử động cơ hàm của cô thì biết cô đang ngoan ngoãn ăn rồi, tay anh dần thả lỏng sau đó buông mặt cô ra.
Mai Khôi như được đại xá thở hổn hển, cô liếc Đăng Luân một cái sắc lẹm, cố gắng kiềm nén sự buồn nôn đắng chát trong cổ họng.
Màu điên dồn lên tới não, tích tắc một tiếng kỉ năng mỏ hỗ được mở khóa.
“Khốn nạn thiệt chứ...!Cha già mất nết!” Mai Khôi không ngại khẩu nghiệp.
Dùng hết sức bình sinh bú sữa mẹ hét lớn vào mặt Đăng Luân.
Cặp mắt đỏ ngầu trợn lên trông đáng sợ vô cùng.
Nếu cảm nhận kỹ còn có thể thấy được khói bốc lên từ đỉnh đầu Mai Khôi
“Thật là hỗn mà, dù gì tôi cũng lớn hơn nhóc mười tuổi đó.” Đăng Luân bị chửi mắng nhưng lại không tỏ ra khó chịu.
Anh chỉ nhàn nhạt khuấy cháo trong bát và khẽ lắc đầu bất lực, buông lời than thở.
Mai Khôi vẫn đang điên tiết trong người mà không chú ý tới Đăng Luân đang âm thầm vét mấy miếng súp lơ còn lại trong tô cháo qua một bên.
Từ nhỏ tới lớn chưa có ai chọc điên cô như vậy.
Lớn hơn năm, mười tuổi thì sao chứ, dù là ông nội cô đi nữa mà sống không đàng hoàng thì cô cũng lên tiếng thôi.
Huống hồ chi chỉ là ông chú nhỏ này.
Mai Khôi cố gắng hít sâu thả lỏng.
Nể mặt người nọ cứu mình nên đành cho qua lần này.
Lần sau còn như thế xem cô nó đánh vỡ mặt hắn không.
“Được rồi, xin lỗi nhóc được chưa!? Nhanh ăn hết cháo đi rồi uống thuốc.” Đăng Luân nhẹ giọng dỗ dành, tay anh múc lên một muỗng cháo đút tới cho Mai Khôi.
“Đưa đây, tôi tự ăn.” Cô vươn tay giành lấy bát cháo muốn tự mình ăn cho lành.
Bản năng sinh tồn thôi thúc cô phải cố gắng phục hồi thể lực thôi.
Không thể cứ yếu ớt dựa vào gã này được.
Đăng Luân thấy Mai Khôi lao tới thì nhanh nhẹn cử động cơ thể tránh qua một bên.
“Ngoan, đừng làm loạn.
Không ăn súp lơ thì không ăn súp lơ.”
“...” Mai Khôi không cướp được bát cháo nhưng thấy thái độ của Đăng Luân có vẻ thuận theo, tâm trí cô cũng trở nên dịu lại.
Tiếp tục ngoan ngoãn há miệng ăn cháo.
Nếu người ta đã xuống nước thì cũng không nên cứ cố chấp cắn chặt vấn đề.
Biết sao được đây!
“À phải rồi, ban nãy em trai nhóc có gọi tới.”
Mai Khôi nghe tới đây lập tức trở nên gấp gáp, lập tức đưa tay sờ sờ túi của mình.
Cô hốt hoảng khi thấy chiếc túi trống trơn, rõ ràng cô nhớ bản thân đã để cái điện thoại trong túi mà...!theo quán tính cô đảo mắt nhìn xung quanh phòng tìm kiếm.
“Tập trung ăn trước đi, điện thoại kế bên nhóc kìa.”
“Nó điện tới rồi chú làm sao, chú không bắt máy đó chớ?” Mai Khôi ngưng động tác tìm kiếm, tiếp tục quay đầu ăn muỗng cháo đã được đưa tới miệng.
“Không phải...!Khoan đã! Hồi nãy nhóc còn gọi tôi là anh mà, sao bây giờ đổi thành chú rồi?” Đăng Luân nheo mắt, cảm thấy có gì đó sai sai.
“Vấn đề này quan trọng lắm hả?”
“Quan trọng!” Hắn trả lời chắc nịch.
“...” Mai Khôi cạn lời nhìn người nọ.
“Thì tại...!hồi nãy tôi không biết chú lớn hơn tôi mười tuổi, tưởng chênh nhau tầm năm ba tuổi thôi.”
Nếu hắn đã thành tâm muốn biết thì cô đành miễn cưỡng trả lời cho hắn vui.
Mà thật sự nhìn dáng vẻ bên ngoài không tin nổi người đàn ông này đã gần ba mươi.
Nhìn gã rất trẻ trung thư sinh.
Nếu mới gặp mà nghĩ hắn là sinh viên thì cũng hợp lý.
Đăng Luân nghe được câu trả lời thì đơ người ra, lần đầu trong đời hắn cảm thấy mặc cảm về tuổi tác của bản thân, sao mình lại già như vậy! Thấy vẻ mặt ngơ ngẩn suy sụp của anh Mai Khôi cười khẩy.
“Làm sao! Già thì chịu chứ trưng bộ mặt đó ra làm gì?”
“Được rồi.
Bỏ qua đi.”
“Ha ha” Mai Khôi vui vẻ tươi cười, coi như trả đũa được rồi.
Cảm giác thật là sảng khoái.
“Lúc nãy cậu ta điện thoại, nhưng tôi không có bắt máy.
Tôi cũng không nói gì chuyện nhóc bị ngất xỉu.”
Ngẫm lại lúc đó cô đã ngất xỉu, nếu để tên này bắt điện thoại có khi sẽ làm bại lộ cả chuyện của Quỳnh Anh.
Chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Đăng Luân vừa đút cháo vừa nói tiếp.
“Sau đó tôi có nhắn lại với thằng bé kia là nhóc đang đi khám bệnh nên không tiện nghe điện thoại.”
“Vậy cũng được...!Tôi hiểu rồi.”
Xem như hoàn thành việc thống nhất lời khai giữa hai người.
Cứ như thế Đăng Luân nhanh chóng đút Mai Khôi ăn xong bát cháo.
Anh lấy thuốc cho cô uống, một lúc cô liền cảm thấy bản thân khỏe hơn rất nhiều.
Không chần chờ ở lâu cô thu dọn mọi thứ nhanh chóng rời khỏi biệt thự của Đăng Luân.
- ---
Về tới nhà lại là một diễn biến khác.
Mai Hải nước mắt nước mũi ôm chầm Mai Khôi.
Cô cũng không lạ gì tình huống xảy ra.
Thằng em này của cô có mỗi cái tật này, em mình thì mình đành chìu nó thôi.
Cô nhớ lại những gì Đăng Luân và cô đã thống nhất mà giải thích đầu đuôi hợp lý cho Mai Hải.
Cậu nhỏ lúc này thấy chị gái về nhà bình an là đã mừng lắm rồi, chuyện khác cậu không quan tâm mấy.
- --
Hôm sau đúng giờ Mai Khôi lại đến biệt thự nhà Đăng Luân, nay là ngày mà anh ta sẽ chữa trị cho Quỳnh Anh.
Cô thật sự không yên tâm nên muốn túc trực bên cạnh.
Đúng theo quá trình hắn mô tả lúc trước, mọi thứ cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Cuối cùng sau hơn ba tiếng mọi thứ đã hoàn tất, việc chữa trị kết thúc thuận lợi thành công.
Đăng Luân về phòng tắm rửa nghỉ ngơi còn Mai Khôi vẫn ngồi lại bên cạnh giường của Quỳnh Anh.
Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả mà, dù bây giờ có đang bị ác mộng quấn lấy ra sao thì sớm hay muộn chúng ta cũng phải tỉnh dậy mà thôi.
Ánh sáng sẽ một lần nữa chiếu rọi, những hy vọng mới sẽ được sinh ra.
Mở mắt ra lần nữa, một cuộc đời mới sẽ bắt đầu..