Điều Tôi Muốn Là Hạnh Phúc

Quỳnh Anh bất lực lắc đầu đầy ngán ngẩm. Sắc mặt trầm xuống như mất đi một phần sức sống uể oải mà lê bước đi. Kiểu này thì chẳng còn hứng ăn nữa, về nhà cho lành vậy! Hạ xuống ý niệm cô xoay người dời bước, đột nhiên không biết vô tình hay cô ý Triệu Chí Thanh từ đâu chậm rãi tiến về phía Quỳnh Anh.

“Ơ kìa, lại gặp nhau rồi!” Khuôn mặt điển trai cộng thêm nụ cười xán lạn khiến người khác không khỏi động tâm. Chí Thanh ánh mắt tựa như vô tình tựa như ngạc nhiên, chớp chớp một cách vô số tội nhìn Quỳnh Anh.

Nghe tiếng động cô quay người lại thì phát hiện thanh niên nọ đã đi tới gần mình. Nhất thời không biết phải làm sao, Quỳnh Anh bất động đứng ngốc tại chỗ.

“...”

Thấy Quỳnh Anh đứng ngây người ở đó Chí Thanh không vòng vo lại tiếp tục thừa dịp xông lên.

“Vừa hay tôi đang tính đi ăn cái gì đó, nếu em không phiền... Tôi có thể mời em đi ăn một bữa không?”

Âm thanh dịu dàng lại thành khẩn hiếm thấy, Quỳnh Anh nhìn nhìn người trước mắt một lúc cũng không có bất kì động thái gì tiếp theo. Mi mắt rủ xuống, bàn tay không tự chủ nắm chặt một chút. Ban đầu cô gặp gã này cũng không phải bày ra bộ dáng ỉu xìu như vậy. Nhưng kể từ lúc tỉnh dậy khi nãy, cô cảm thấy trong tâm trí mình có gì đó rất trống trải. Đặc biệt đối với người đàn ông này lại càng cảm thấy khó nói nên lời. Khi tiếp xúc với anh ta vừa có cảm giác vui vẻ ấm áp, trái tim như được lấp đầy nhưng xen kẻ lại có cảm giác chua xót, đau nhói, hụt hẫng không thể diễn tả...

Mắt thấy Quỳnh Anh đứng ngẩn ra suy tư Chí Thanh không khỏi có chút bất ngờ, nụ cười trên khóe môi cũng dần biến mất. Người con gái này mỗi một lần gặp lại là một trạng thái cảm xúc khác nhau, năm đó cũng không có như thế này... Nhưng quan trọng là bây giờ, có khi nào “cô ấy” đã trở lại trạng thái bình thường!?

Quỳnh Anh im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng, âm thanh nhàn nhạt hữu khí vô lực chậm rãi thốt ra.

“Ăn món gì?”

Chí Thanh nhất thời sửng sốt một chút sau đó nhanh chóng hồi thần trở lại. Xem ra vẫn là “cô ấy”, nếu đổi lại là Quỳnh Anh chắc chắn sẽ không bao giờ đồng ý cùng đi ăn riêng với anh. Cái này... vẫn là ở nhân cách hiện tại dễ cưa cẩm hơn nhỉ!? Chí Thanh ngay tức khắc càng trở nên vui vẻ ôn hòa nhìn người con gái trước mặt, nửa thật nửa đùa áp sát vào bên tai Quỳnh Anh nhẹ giọng nói.

“Dẫn em đi ăn lòng xào dưa.”

Hơi nóng phả vào làm tai Quỳnh Anh có chút nhột nhột ngứa ngứa. Xúc cảm xa lạ thêm với hơi thở nam tính gần như gang tấc thật sự là một đòn công kích khó tránh. Nhưng Quỳnh Anh như cũ từ trong thâm tâm lại không có cảm giác bài xích ngược lại đều cảm thấy rất quen thuộc. Quỳnh Anh cắn nhẹ môi dưới, đôi gò má thiếu nữ không hẹn đều cùng ửng hồng, khoảnh khắc này trông vô cùng điềm đạm đáng yêu. Lúc sau khi tâm trí cô thanh tỉnh một chút mới phát giác có gì đó không đúng. Cô vươn tay đẩy người đàn ông trước mặt ra xa, duy trì một khoảng cách nhất định.

“Khoan đi. Anh nói ăn món gì cơ chứ?” Quỳnh Anh nhăn nhăn mặt, đầy nghi vấn hỏi lại Chí Thanh. Tình huống vừa nãy thật quá ngượng ngùng, phải nghỉ cách đánh sang chủ đề khác thôi. Tên xấu xa này đang yên đang lành sao lại áp sát người ta như vậy chứ!?

Chí Thanh vẫn cứ đang đắm chìm trong bộ dáng ngại ngùng đáng yêu lúc nãy của Quỳnh Anh. Lâu lắm rồi... thật sự lâu lắm rồi...

Anh không đáp lại câu hỏi mà chỉ cười cười đầy ẩn ý. Vươn tay nắm chặt lấy bàn tay của Quỳnh Anh mà kéo đi. Nếu tên khốn kia dám tình tứ chim chuột với người phụ nữ khác thì đừng trách anh dắt Quỳnh Anh đi đu đưa với nhau. Từ đầu đã có điều tra qua, Quỳnh Anh ở trạng thái nhân cách này có vẻ không biết bản thân có người yêu là Trọng Khánh. Điều này càng phải cảm ơn người đứng phía sau đang cố gắng giấu giếm mối quan hệ của Quỳnh Anh với Trọng Khánh. Đây là một lỗ hỏng cơ hội để anh có thể lội ngược dòng theo đuổi lại Quỳnh Anh. Mặc dù trong năm năm qua mọi thứ đã thay đổi rất nhiều nhưng như vậy cũng chưa đủ ngăn cản anh.

Quỳnh Anh nhìn người đàn ông ý vị không rõ, cô hỏi anh ta không trả lời mà chỉ cười cười là sao? Cuối cũng cũng không hiểu người này rốt cuộc muốn làm gì!? Nhưng cô cũng không có phản kháng mà tiếp tục để hắn kéo mình đi. Nhìn vào bóng lưng cao lớn vững vàng phía trước Quỳnh Anh càng cảm thấy thân thuộc, dường như cảnh tượng này đã từng diễn ra. Hơn nữa còn diễn ra rất nhiều lần trước đây. Tựa như từ quá khứ cho tới bây giờ bản thân đang bị lệch hướng khỏi quỷ đạo cho đến tận khi bàn tay ấm áp ấy nắm chặt lấy tay cô, trong chốc lát Quỳnh Anh cảm thấy đây mới là quỷ đạo vốn có. Đây mới là thứ hiển nhiên đúng đắn, mọi điều trước kia chỉ là giả dối cả thôi!

Trọng Khánh và Phương Trinh sau khi đi khỏi quán cafe lại tiếp tục vào trong xe chuẩn bị đi đến nơi khác. Phương Trinh là ánh trăng sáng trong lòng hắn, là cả thanh xuân tươi đẹp, là tất cả tình yêu của hắn. Bỏ lỡ hôm nay không biết đến khi nào mới có thể cùng người con gái này vui vẻ ở bên nhau như vậy. Mặc khác đối với Quỳnh Anh hắn cũng không có cảm giác gì sai trái cùng có lỗi. Dù gì ban nãy cũng đã gửi tin nhắn qua cho cô ta rồi, không có anh đưa đón chắc hẳn cũng không vô dụng tới mức không thể tự đi về được đâu.

“Tiếp theo em muốn đi đâu không?” Trọng Khánh một mực cưng chiều tươi cười nhìn Phương Trinh. Trong ánh mắt thật sự không che giấu tình ý phát ra.

Phương Trinh nhu thuận rủ mi mắt bày ra bộ dáng tập trung suy nghĩ nơi tiếp theo muốn đi. Trọng Khánh cũng không hối thúc mà kiên nhẫn chờ đợi cô nghĩ. Cuối cùng hai người quyết định muốn đến một quán quen uống chút rượu, đó là nơi mà lúc trước hai người vẫn thường đến. Lâu như vậy rồi không ghé tới Trọng Khánh không khỏi có chút kích động muốn ôn lại chuyện cũ.

Sau khi bị lôi ra khỏi tòa nhà tập đoàn Hướng Dương, Quỳnh Anh một mạch bị kéo đến trong xe riêng của Chí Thanh. Khi cô còn đang ngơ ngác thì bản thân đã yên vị ở ghế phụ bên trong. Và đương nhiên, nếu cô đã ngồi ghế phụ thì ghế lái chắc chắn là của Chí Thanh.

Cô nhìn tới nhìn lui một chút chỉ thấy có hai người ở riêng với nhau, nói chung so với ấn tượng của Quỳnh Anh hoàn cảnh bây giờ vẫn có chút lạ lẫm. Bình thường trong mấy bộ ngôn tình các tổng tài sẽ để một anh tài xế yếu tim lái xe, còn bản thân thì cùng nữ chính ngồi với nhau ở ghế dưới. Từ đó nhiều có cơ hội tiếp xúc thân mật với nhau, đại loại là những hành động gì đó mà tên tài xế yếu tim sẽ phải phát hoảng gào thét trong nội tâm không ngừng.

Quỳnh Anh do dự một lúc cuối cùng cũng quyết định hỏi.

“Ờ thì... sao anh lại tự lái xe vậy... Tôi tưởng phải có tài xế chở chứ?” Thanh âm của cô nhỏ dần sau khi hỏi xong không được tự nhiên mà đưa mắt nhìn sang hướng khác.

Chí Thanh đang lái xe cũng không quên chú ý tới nhất cử nhất động của người kế bên. Thật sự không biết “cô ấy” đang suy nghĩ tới vấn đề gì mà lại hỏi như thế.

“Hồi nãy tài xế báo với trợ lý của tôi là bà ngoại anh ta bị chuột rút ở bể bơi, nên anh ta phải đi gấp. Thì trợ lý của tôi cũng biết lái xe, nhưng mà hôm nay anh ta có hẹn đi nhảy disco với bạn hàng xóm nên không đi cùng tôi được.” Chí Thanh mở to mắt không chút ngượng mồm thốt ra lí do, dừng một chút anh cảm thấy như thế chưa đủ liền bồi thêm một câu. “Em biết đó, tôi là một ông chủ tốt, đối với những lịch trình cá nhân tôi cũng không bắt buộc họ phải luôn túc trực cùng tôi. Hơn nữa họ cũng có việc quan trọng, tôi đương nhiên sẽ không hà khắc.”

Quỳnh Anh càng nghe càng cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng tâm trí cô lúc này cứ đang ở đâu đâu, quanh quẩn chỉ toàn là hình ảnh ban nãy của cô với anh ta... hoàn toàn không có chút tập trung. Nghe anh ta lẽ thẳng khí hùng như thế dù cảm thấy có gì đó là lạ nhưng nghĩ mãi vẫn không biết bất ổn ở đâu nên cuối cùng đành thôi cho qua.

Kì thực đấy chỉ là những lí do xà lơ, nghe tin sếp muốn đi hẹn hò cưa gái thì ai mà dám đứng ra làm kì đà cản mũi. Ai cũng muốn toàn tâm toàn ý tạo không gian riêng cho hai người họ. Mà bản thân Chí Thanh cũng muốn có không gian riêng với Quỳnh Anh nên chắc chắn sẽ không dung thứ một cái bóng đèn cao sáu bảy mét đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui