39. Đi siêu thị.
Cả hai rời giường học tập làm việc từ sáng, sau đó lại chịt chọt đến buổi trưa, thỉnh thoảng Từ Vi Trần xoa bóp miệng lỗ nhỏ sưng đỏ của Hạ Triêm, hỏi cậu, "Muốn ăn gì không?"
"Muốn, muốn anh nấu."
"Ừ, vậy phải đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn mới, trò muốn đi với tôi không?"
Hạ Triêm vốn hơi lười không muốn đi đâu cả nhưng khi nghĩ đến việc được đi siêu thị với Từ Vi Trần thì lại thấy rất vui, cậu đưa tay với anh: "Phải được giáo sư ôm cái mới dậy được."
Từ Vi Trần cười khẽ thuận tay bế cậu cậu ra khỏi chăn, hôn lên môi cậu: "Hạ Triêm Triêm, sao càng ngày càng dính như sam vậy?"
Anh vừa nói thế, bản thân Hạ Triêm Triêm cũng cảm thấy hình như là vậy. Từ nhỏ cậu đã quen với cuộc sống tự lập, gần như chưa từng làm nũng với bố mẹ nhưng lại rất nhõng nhẽo với Từ Vi Trần.
Bởi vì chỉ khi người mà bạn nhõng nhẽo thấy rằng bạn dễ thương chứ không phải ngây thơ, bạn mới có ý muốn nhõng nhẽo với người đó, bạn biết rằng dù mình có như một đứa trẻ thì điều được nhận sẽ là một cái ôm to chứ không phải một cái trợn mắt.
7
Hạ Triêm trả lời anh: "Là vì Từ Vi Trần Trần thích em thế này ạ."
2
Từ Vi Trần hừ, "Là rất thích."
Họ đi siêu thị, Hạ Triêm phụ trách chọn món, Từ Vi Trần phụ trách mua mua mua.
Kỳ thật Từ Vi Trần cũng không biết nấu những món phức tạp, chỉ nấu những món ăn ngày thường mà thôi, nhưng chỉ cần là món anh nấu thì dù cho chỉ là những món bình thường thì Hạ Triêm cũng có thể ăn như một bữa thịnh soạn.
Hạ Triêm chọn cánh gà coca, những cái khác Từ Vi Trần tự sắp xếp.
Khi đi đến khu vực rau quả Hạ Triêm chỉ muốn đi thẳng luôn chứ không muốn dừng lại một giây nào, vừa thấy rau cỏ miệng cậu đã đắng ngắt. Lúc trước không biết mấy loại rau này được gọi chung là gì, chỉ biết là mình không thích, sau này mới biết mấy cái này được gọi là rau củ quả.
Trước đây, khi ăn ở nhà, Hạ Triêm thật sự rất ghét ăn rau cỏ do chú mình xào nhưng lại không tiện nói, trên bàn mẹ cậu, chú và em của cậu mới là người một nhà, nếu cậu thật sự không động tới mấy món đó nhất định sẽ bị hỏi tại sao, Hạ Triêm Triêm không muốn làm phiền chú mình nên lần nào cũng chịu đựng cơn mắc ói ăn cho hết.
Vào cuối tuần khi chú cậu hỏi muốn ăn món gì, hầu hết cậu rất ít khi tự chọn mà toàn là chiều theo khẩu vị của em của cậu. Chú cậu là người phía bắc Giang Tô, khẩu vị nhạt, món ăn trong nhà lúc nào cũng nhạt như nước ốc, Hạ Triêm ăn không quen nhưng vẫn ăn trong ba năm.
Hạ Triêm bất lực nhìn Từ Vi Trần dừng bên đống cải bẹ, cẩn thận lựa chọn.
Cậu không biết mình nói ra có đúng không nhưng người trước mặt là Từ Vi Trần của cậu mà không phải bố nhà người khác, Hạ Triêm nói thẳng: "Từ Vi Trần, em không muốn ăn cải."
Từ Vi Trần, "Tôi biết."
"Vậy sao anh còn mua?"
"Theo tôi tìm hiểu, phần lớn những người không ăn được cải bẹ là do trong thân rau có chứa một lượng nhỏ axit tannic gây ra vị đắng. Tôi đã xem một số cách nấu cải bẹ đặc biệt, cho cải bẹ một cơ hội được không Hạ Triêm Triêm?" Từ Vi Trần nhẹ giọng hỏi cậu.
Trong một lúc Hạ Triêm không nói nên lời, cậu không biết hóa ra mình quan trọng đến thế, quan trọng đến mức sẽ có người vì cậu không ăn cải mà đi nghiên cứu.
6
"Được rồi," Hạ Triêm thừa dịp không ai nhìn hôn cái chóc lên mặt Từ Vi Trần, "Nhưng nếu anh nấu dở em sẽ quay lại xử hết cải trong siêu thị."
"Không phải mất công, tôi sẽ mua hết cải về mặc cho trò từ từ xử lý."
Khi đi ngang qua hàng gia vị, Hạ Triêm chợt nói với Từ Vi Trần: "Từ Vi Trần, thật ra em thích ăn cay."
2
Từ Vi Trần đang nhìn lướt qua hàng gia vị, ước lượng muối ở nhà còn dùng được bao lâu, nghe Hạ Triêm nói vậy thì tiện tay lấy một hộp tương đậu trên kệ, "Vậy thì làm thịt heo nấu hai lần." (món tứ xuyên)
"Ớt xanh trong đó anh đừng dùng ớt chuông được không? Em không thích mùi đó."
"Cái đó có thể dùng ớt hiểm thay thế, trò chắc chắn muốn ăn cay vậy à?"
Hạ Triêm nở nụ cười rạng rỡ trên mặt, "Từ Vi Trần, em thích anh nhất."
Vì Từ Vi Trần luôn chiều chuộng cậu, mỗi khi Hạ Triêm tỉnh người lại sẽ luôn thầm hạnh phúc vì cậu phát hiện ra rằng có một người trên thế giới này bao dung mình vô tận.
Bởi vì ở trước mặt Từ Vi Trần cậu không cần phải sống thận trọng, không cần phải làm một anh lớn hiểu chuyện, cũng không cần ép mình ăn những món mình không thích, thậm chí còn có thể đòi hỏi vô lý.
Cậu thật sự là quá quá quá may mắn rồi!
Từ Vi Trần bỏ đồ vào trong xe đẩy, cúi người nói vào tai Hạ Triêm: "Hạ Triêm Triêm, không cho trò ăn no thì sao tối có sức đối phó với tôi được."
Hạ Triêm cười đánh anh: "Đồ mất nết."
À, có vẻ cứ cãi nhau chí chóe với Từ Vi Trần thế này cũng không tệ.
Hạ Triêm nghĩ, có lẽ đôi khi vì một khoảnh khắc nào đó mà nảy sinh ý tưởng chung sống với một người cả đời.
"Từ Vi Trần, khi nào chúng ta sẽ sống chung với nhau hở?" Lúc xếp hàng tính tiền Hạ Triêm hỏi anh.
"Đầu tiên, gửi đơn đăng ký chỗ ở ngoài trường cho cố vấn, sau đó cố vấn liên hệ với gia đình để xin sự đồng ý, cuối cùng nộp đơn lên lãnh đạo trường. Cả quá trình mất khoảng một tuần."
"Hả? Lâu vậy á?"
Hạ Triêm cảm thấy mình không chờ thêm được một ngày nào nữa, cậu muốn sống chung với Từ Vi Trần ngay và luôn.
Lúc thanh toán, Hạ Triêm vỗ ngực bảo Từ Vi Trần lùi lại, cậu chọn món thì sao lại để đầu bếp trả tiền được, anh Hạ sẽ trả cho chầu này.
Trước giờ Từ Vi Trần không bao giờ ngăn cản cậu, luôn yên lặng dung túng cho tất cả hành động của cậu.
Lúc ra khỏi siêu thị, hai người mỗi người xách một túi, đương nhiên Hạ Triêm xách cái nhẹ rồi, còn giáo sư muốn thể hiện với bạn trai mà, sao cậu có thể cướp cơ hội được.
Từ Vi Trần là đi dạy học nhưng sức lại khỏe phết, cơ bắp trên người chắc chắn là được rèn luyện, Hạ Triêm tò mò hỏi anh: "Từ Vi Trần, bình thường anh bận thế thì cơ bụng lấy đâu ra vậy?"
Từ Vi Trần trả lời: "Lúc làm tình."
"Anh có thể đàng hoàng chút không!"
"Lúc trước chưa quen biết trò, chiều thứ năm thứ sáu tôi thường đến phòng tập thể thao, sau khi quen trò, hoạt động thể thao lại càng thú vị hơn." Từ Vi Trần nói lời dâm đãng nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc.
Hạ Triêm cười mắng anh: "Từ Vi Trần, anh có biết xấu hổ không hả!"
"Về chuyện chung sống chúng ta đã đề cập lúc trước," Từ Vi Trần đổi chủ đề, nụ cười ẩn ý, "Nếu trường phê duyệt chậm, chúng ta có thể vi phạm sống chung tạm thời."
1