Đỉnh Cao Phú Quý


“Leng keng!” Đao rơi xuống mặt đất, Trần Thành cũng không còn sức lực ngồi sụp xuống bên cạnh Trình Uyên, lộ ra vẻ cực kỳ mệt mỏi.

“Tác dụng của thuốc còn chưa hết hẳn” Anh ta nói.

Trần Thành còn nói, vì trước đó anh ta đánh nhau với người bỏ thuốc độc, người kia chạy trốn, chẳng may làm rơi một chiếc bật lửa, trên bật lửa có in dòng chữ “Quán karaoke Thiên Đưà vì SP mới đến “ÿ’ đợi ở quán karaoke Thiên Đường. | Cuối cùng, người bỏ thuốc độc kia xuất hiện lần nữa, Trần Thành đi theo, cứ thế đi thẳng đến đây, khi định ra tay bắt người, không biết tại sao lại trúng chiêu, mặt mũi tối sâm hôn mê bất tỉnh, chuyện sau đó Trình Uyên cũng biết cả rồi.

Trần Thành bị người ta bỏ thuốc mà không biết gì hết, vì tố chất thân thể của anh ta rất tốt cho nên mới tỉnh lại sớm hơn, nhưng vì vừa nãy vận động kịch liệt, tác dụng còn sót lại của thuốc vẫn phát huy ảnh hưởng.

Trình Uyên nghe thấy Trần Thành giải thích xong, ánh mắt lại nhìn chằm chằm mũi đao rơi xuống đất.

Cây đao của Trần Thành có hình dạng rất bình thường, nhưng cực kỳ sác bén, ánh sáng trên thân đao cũng lộ ra cảm giác lạnh như băng.

“Nếu anh không trúng độc, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để giết tôi” Trình Uyên thăm dò nói: “Anh nói xem?” Trần Thành có phần kinh ngạc, nhưng nhanh chóng “Phì!’ một cái, tức giận nói: “Tên bỏ thuốc chết tiệt kia.” Chân của Trình Uyên bị một ống thép đánh trúng, bây giờ đau đớn không thể chịu nổi, tuy rằng không gãy xương, nhưng cũng không có cách nào đứng dậy được.

Trần Thành toàn thân co quắp ngồi bên cạnh anh, hai người đều đang đợi.

“Này, trước đây anh làm nghề gì?” Trình Uyên tìm đề tài nói chuyện.

Trần Thành nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nghe thấy câu hỏi của Trình Uyên, bình thản nói: “Nếu bây giờ lại có một đám người nữa đến đây, hai chúng ta đều bỏ mạng ở đây luôn” Anh ta nói đúng, nhưng Trình Uyên lại biết anh ta đang cố tình lảng sang đề tài khác, rõ ràng không muốn nói với anh về những chuyện liên quan đến mình.

“Sát thủ đều cẩn thận như vậy sao? Không cần phải kết bạn gì hết sao?” Trình Uyên không cam lòng hỏi.


Trần Thành nói: “Tôi không có thói quen kết bạn với người chết.” “Phi phi phi, ăn nói xui xẻo!” Trình Uyên tức giận nói: ‘Anh không giết tôi không được sao.” “Tôi không giết anh sẽ có người khác giết anh” Trần Thành nói: “Người kia sẽ không bỏ qua cho anh”’ “Ai?” Trình Uyên vội vàng hỏi.

Trần Thành nhìn anh chăm chảm, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh lẽo.

Con bà nó, Trình Uyên tức giận mắng thầm, mẹ kiếp anh ta thông minh thật.

“Anh rất đáng tiền!” Trần Thành đột nhiên nói đơn hàng của anh, tôi định đi cưới vợ.” “Ồ, cưới vợ à, có mục tiêu chưa?” “Vẫn chưa có à? Không sao, tôi giới thiệu cho anh một người, tôi quen biết rất nhiều em gái xinh đẹp.” “Anh có thấy người chết giới thiệu đối tượng cho người ta bao giờ chưa?” “Phi phi phi, cái miệng quạ đen!” Trước khi mặt trời lặn, Trình Uyên có thể đứng dậy được, Trần Thành cũng khôi phục tinh thần, vì vậy hai người đều lên xe của Trần Thành.

Xe chạy thẳng về phía quán karaoke Thiên Đường.

Nếu chưa bát được người bỏ thuốc độc kia, bọn họ định bắt đầu lại từ đầu, từ bật lửa trong tay người bỏ thuốc độc kia cho thấy, đây là chỗ hắn ta thường xuyên đến.

Mặc dù biết lần này bọn họ đến đây có thể sẽ đánh rắn động cỏ, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Trước đó, sau khi Bạch Long quay về đã nói cho Trình Uyên biết kết quả xét nghiệm mẫu máu kia, Bạch Long nói anh ta tìm được bác sĩ giỏi nhất thủ đô làm xét nghiệm, kết quả là, đây là một loại virus trộn lẫn vào.

trong máu, hơn nữa loại virus này sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, trước mắt vẫn không có bất kỳ cách nào giải quyết được cả.

Cho nên, nếu muốn cứu Bạch An Tương, vậy nhất định phải tìm được người bỏ thuốc độc.

Trên đường đi đến quán karaoke, điện thoại của Trình Uyên có tín hiệu, cũng gọi điện thoại cho Bạch Long.


Sau đó Trình Uyên cười nói với Trần Thành: “Lần này anh thật sự không còn cơ hội nữa rồi.” Trần Thành gối cánh tay ra sau gáy, ánh mắt lơ đãng nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ xe.

Bây giờ anh ta cũng không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy là lạ.

Dường như nhiều năm như vậy cộng lại, cũng không chưa từng nói nhiều như ngày hôm nay ngồi với Trình Uyên. Điều này khiến anh ta cực kỳ không quen, thậm chí có phần lo lắng không yên.

Rất nhiều lần, trong khi Trình Uyên đang lái xe, Trần Thành len lén sờ vào mũi đao nhọn trong lòng mình, nhưng không biết tại sao cuối cùng lại không rút ra.

Khi đến quán karaoke Thiên Đường, đúng như Trình Uyên nói, anh ta không có nhiều cơ hội nữa.

Khi bước vào, anh ta phát hiện Bạch Long cũng đi theo.

Buổi tối ở quán karaoke vô cùng náo nhiệt, mấy người Trình Uyên còn chưa bước vào, mà chỉ ngồi xuống ở quán ven đường, gọi phần xiên nướng năm mươi tệ, ba người đều không nói chuyện, ai nấy tự ăn phần của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa vào quán karaoke.

Khi đến hai giờ sáng, đèn ở cửa quán karaoke tắt, điều này cũng có nghĩa là quán karaoke sáp đóng cửa.

Ông chủ quán ven đường đi đến hỏi: “Nè ba cậu, tôi sắp phải đóng cửa rồi, cậu xem…” Ba người đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Đành chịu thôi, hôm nay ngồi canh lãng phí một buổi rồi.


“Anh đi đâu nghỉ ngơi? Có cần tôi đưa đi không?” Trình Uyên hỏi Trần Thành.

Trần Thành không đáp lời, khi xoay người biến mất trong bóng đêm, cũng không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay.

“Anh ta không thích nói chuyện.” Bạch Long nói với Trình Uyên cách nhìn của anh ta về Trần Thành.

Trình Uyên lườm anh ta một cái, ánh mắt dường như đang nói, cứ như anh thích nói chuyện lắm ấy nhỉ.

“Về nhà thôi” Trình Uyên nói xong đi về phía xe mình.

Sau khi lên xe, đột nhiên…

Không biết một người phụ nữ từ đâu xông ra, bò thẳng lên nắp máy trước xe của anh.

Người phụ nữ mặc quần áo gợi cảm lộ vai hở rốn lộ bắp đùi, từ góc độ của mấy người Trình Uyên nhìn sang, cô gái này đầu tóc che khuất mặt, không nhìn rõ dung mạo, nhưng có thể khẳng định đào bưởi của cô ta cực kỳ nảy nở.

“Cái quỷ gì vậy?” Trình Uyên sửng sốt một lát.

Bạch Long nói: ‘Uống nhiều quá.” Quả thật, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, cho dù cửa sổ xe chỉ mở hé cũng có thể ngửi thấy được.

Thân người cô gái lảo đảo, lắc trái lắc phải, nhưng nửa thân trên vẫn dán chặt vào nắp máy trước của xe Trình Uyên, cũng không hề ngã xuống.

Trình Uyên thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy anh còn tưởng người ta giả vờ bị đâm xe.

Anh xuống xe đi đến trước mặt cô gái hỏi: “Em gái, làm thế này là muốn đi nhờ xe sao?” Cô gái nói huyên thuyên mấy câu không hiểu là gì, cũng không ngẩng đầu dậy.


Trình Uyên nhún vai hỏi Bạch Long: “Làm thế nào bây giờ?” Bạch Long mặt không cảm xúc ngắm sao.

“Mình không quen người này, chắc chắn không thể đưa cô ta về nhà được rồi”’ Trình Uyên vò đầu bứt tai, sau đó hỏi: “Này, người đẹp, nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về nhé?” Cô gái say rượu vẫn chỉ lắc lắc mông như trước, miệng mơ hồ nói: “Không có… Nhà… Thích làm gì thì làm” Trình Uyên lại nhức đầu.

Nếu còn tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay, đành chịu, anh đỡ cô gái say rượu, sau đó đặt cô ta xuống ven đường, để cô ta ngồi tựa vào cột điện.

“Như vậy là được rồi.’ Sau khi lên xe, Trình Uyên thở.

phào nhẹ nhõm, khởi động xe, nhưng lại chậm chạp.

không lái đi.

Bạch Long cũng không nói gì, lắng lặng đợi anh.

“Mẹ nó chứ!” Trình Uyên võ vỗ tay lái, tức giận mảng một câu: “Ông đây nợ cô” Anh xuống xe nâng cô gái quay về, đỡ vào trong xe mình.

Hết cách rồi, lúc này đêm hôm khuya khoát, nếu ném cô †a ở lại đây, bị người nhặt xác thì làm sao? Ngộ nhỡ bị xe đâm thì sao? Hoặc là bị người ta xâm phạm thì làm sao? Sau đó Trình Uyên lái xe đến khách sạn gần nhất.

Bạch Long cầm chứng minh thư đăng ký, Trình Uyên đỡ cô gái kia lên tâng.

Khi ném cô ta lên giường xong, Trình Uyên mới phát hiện, cô gái này thật sự rất đẹp, còn xinh hơn Vương Tử: ‘Yên một chút.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận