Khăn trùm đầu màu đen bị người ta cởi ra, ánh sáng ảm đạm lập tức giống như con dao đâm vào mắt anh ta, Bạch Vĩnh Minh sợ hãi đến mức co rúm, cố gắng cúi đầu thật thấp, suýt nữa vùi cả đầu vào trong đũng quần rồi.
“Đừng đánh nữa, cầu xin các ông đừng đánh t: ôm đầu mình hét to.
Mũi giày đỏ tươi đột nhiên nhét vào mặt anh ta, cũng nhấc cằm anh ta lên, giọng nữ lanh lảnh vang lên: “Ai nói là tôi muốn đánh anh tiếp?” Bạch Vĩnh Minh vi. ngẩng đấu lên, sau đó nhìn thấy một gương mặt đủ để khiến anh ta lộ ra vẻ háo sắc.
Anh ta cam đoan từ trước đến nay, mình chưa từng gặp.
cô gái này bao giờ.
Ngoại trừ gương mặt xinh đẹp khiến người ta hít thở không thông ra, còn có dáng người uyển chuyển nóng bỏng cũng khiến anh ta vô cùng thán phục.
Anh ta cảm thấy, dường như ngay cả giày cao gót màu đỏ đang nhấc cảm anh ta lên cũng thơm ngát nức mũi.
“Cô là…
Hai mắt cô gái hơi cong lên, ý cười dạt dào nói: ‘Người thừa kế của Bạch Thị, khí chất này quả thật không giống.
bình thường.” Bạch Vĩnh Minh giật mình, lúc này mới phát hiện ra mình đang quỳ sấp trước mặt cô ta.
“Yên tâm, tạm thời tôi sẽ không bảo bọn họ đánh anh nữa” Cô gái cười khẽ, sau đó thả mũi chân ra, xoay.
người tao nhã bước đến trước ghế, tao nhã xoay người †ao nhã ngồi xuống.
“Tạm thời…” Bạch Vĩnh Minh không kiềm được nuốt ngụm nước bọt, thân thể lại bắt đầu run rẩy.
“Đương nhiên, nếu anh đồng ý điều kiện tiếp theo của tôi, không những bọn họ không đánh anh nữa, mà còn để cho anh sai phái” Giọng nói cô gái lười nhác vang lên.
“Đồng ý, tôi đồng ý, chuyện gì tôi cũng đồng ý!” Bạch Vĩnh Minh không cần suy nghĩ đã vội vàng trả lời.
Về phần đồng ý cái gì, với Bạch Vĩnh Minh bây giờ mà nói đã chẳng còn quan trọng chút nào. Vừa nãy bị đánh no đòn, đánh đến mức anh ta sắp tè ra quần đến nơi rồi.
Cô gái cười càng tươi tắn hơn nữa: “Thật ra thì, đối với anh mà nói, cũng chỉ có lợi không có hại gì.” Cổ họng Bạch Vĩnh Minh bắt đầu chuyển động, anh ta không dám suy nghĩ đến lợi ích gì hết, cho nên chỉ cố gắng nhìn dáng người cô gái, hơn nữa chỗ đùi như ẩn như hiện. Nhưng mà sau đó lại cảm thấy chuyện này thật sự không nên, sợ lại chọc giận cô gái, gọi người bên ngoài vào đánh cho anh ta một trận.
Cho nên, anh ta dứt khoát lại vùi đầu vào trong đũng quần.
“Từ nay về sau, anh đi theo tôi” Cô gái nói: “Tôi bảo anh làm cái gì thì anh làm cái đó, đương nhiên, lợi ích là tôi có thể để nhà họ Bạch các anh trở về từ chỗ chết, hơn nữa nếu anh đủ ngoan ngoãn, thậm chí tôi còn có thể tặng cả Tuấn Phong cho anh.” “Vâng vâng vâng, cô bảo tôi làm gì tôi đều làm… Cái gì?” Bạch Vĩnh Minh lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên, gương mặt kinh hoàng dường như quên luôn cả sợ hãi.
Tập đoàn Tuấn Phong là gì? Đó là doanh nghiệp đứng đầu thành phố Tân Dương, cô ta nói sẽ tặng cho mình sao? Bạch Vĩnh Minh quả thật không thể tin vào tai mình, đồng thời sinh ra chút sợ hãi và nghi ngờ với cô gái xinh đẹp khiến tim người ta đập nhanh đang đứng trước mặt anh ta: “Cô… Là ai?” “Tên tôi là Thẩm Trác”’ Cô gái cười nói.
Thẩm… Họ Thẩm…
Trong đầu Bạch Vĩnh Minh không ngừng tìm kiếm đám nhân vật lớn họ Thẩm ở khắp nơi, đột nhiên một cái tên đủ khiến anh ta chấn động xuất hiện trước mắt.
Tập đoàn Thẩm Thị sao? Tài sản của Tập đoàn Thẩm Thi, có thể xếp vào top năm trong toàn tỉnh Giang Bắc, thực lực đương nhiên không thể nghi ngờ, mà Tuấn Phong chỉ là doanh nghiệp đứng đầu thành phố nhỏ hạng bốn, năm này, e rằng còn chẳng được xếp vào top mười ấy chứ? Thẩm Trác đi đến trước mặt anh ta, đưa tay sờ đầu anh †a, giống như đang sờ chó, nói: “Xem ra anh đã đoán được rồi, đúng vậy, tôi chính là người phụ trách của Tập đoàn Thẩm Thị ở thành phố Tân Dương, lần này chúng tôi đến thành phố Tân Dương, mục đích chủ yếu chính là phá hủy Tập đoàn Tuấn Phong, còn về nguyên nhân, anh không cần phải biết, dù sao đối với anh cũng chỉ có lợi chứ không có hại gì cả.
Bạch Vĩnh Minh quỳ sấp trước mặt cô ta, ngay cả thở mạnh cũng không dám, trái tim kích động đến mức sáp nhảy ra ngoài.
Anh ta có nằm mơ cũng muốn tìm cả nhà Bạch An Tương trút giận.
Nếu những gì cô gái này nói đều là sự thật, vậy Tập đoàn Lương Câu còn là cái thá gì? Đến lúc đó ngay cả Tuấn Phong cũng là của anh ta, còn ai ở thành phố Tân Dương dám đối nghịch với anh ta chứ? “Cho nên, sau này tôi sẽ là chủ nhân của anh, tôi sẽ giúp anh chấn hưng nhà họ Bạch của các anh, đồng thời, anh cũng phải tuyệt đối nghe lời tôi.” Thẩm Trác đột nhiên nghiêm mặt, giọng nói cứng rắn.
Trong đầu Bạch Vĩnh Minh như đang dời núi lấp biển, ngây người mất khoảng một phút đồng hồ.
Ngẩng đầu vấp phải ánh mắt sâu thăm thảm của Thẩm Trác, anh ta lập tức trống rỗng rồi, lập tức chôn đầu xuống mặt đất: “Vâng, Bạch Vĩnh Minh xin thề, từ nay về sau trung thành với nhà họ Thẩm, nếu có hai lòng sẽ bị sét đánh!” “Sai rồi, nói lại đi” Giọng nói Thẩm Trác lạnh lùng.
Bạch Vĩnh Minh ngẩn ra, sau đó hoàn toàn tỉnh ra: “Vâng vâng vâng, Bạch Vĩnh Minh tôi thề, từ nay về sau chỉ trung thành với một mình Thẩm Trác!” Trên mặt Thẩm Trác lại lộ ra nụ cười một lần nữa, hài lòng gật đầu: “Rất tốt, coi như anh biết thời thế!” Lúc này, nếu Trình Uyên ở đây, nhất định sẽ cực kỳ giật mình, vì anh vừa mới gặp Thẩm Trác xong.
Cô ta chính là cô gái uống rượu say gục lên trước náp xe Audi của anh.
Buổi chiều, Bạch Vĩnh Minh quay về đến Bạch Thị đã hào hứng triệu tập cuộc họp của dòng họ.
Tuy rằng biết nhà họ Bạch sắp sụp đổ, nhưng Bạch Vĩnh Minh dù sao vẫn là người thừa kế do ông cụ quyết định, cho nên người của nhà họ Bạch cũng chỉ có thể tham gia.
Vốn cho rằng lần họp này cơ bản cũng sẽ giống những cuộc họp lần trước, cảm xúc chủ yếu vẫn là nặng nề và áp lực, nhưng ai ngờ…
Lại là Bạch Vĩnh Minh ngồi vị trí chủ tịch.
Ông cụ được đám người Bạch Sĩ Phan dìu vào, rõ ràng cũng hơi sửng sốt.
Bạch Sĩ Phan thấy Bạch Vĩnh Minh ngồi ở vị trí của ông cụ, lập tức nhíu mày, tức giận khiển trách: “Vô liêm sỉ, đấy là chỗ mà còn ngồi được à? Cút sang bên cạnh!” Bạch Vĩnh Minh lại bïu môi, thản nhiên nói: ‘Nếu ông nội đã điều động con là người thừa kế của nhà họ Bạch rồi, không phải con ngồi vị trí này rất phù hợp sao?” Một câu khiến ông già của anh ta nghẹn đến mức trợn mắt, còn định nói gì đó, bị ông cụ vươn tay ngăn lại: “Được rồi, bây giờ nhà họ Bạch đều đã đến mức này rồi, ai ngồi đâu có ảnh hưởng gì đâu chứ?” “Ba” Bạch Sĩ Phan vô cùng tức giận, hung dữ trợn mắt lườm con trai mình một cái, nói với ông cụ: “Bình thường ba quá cưng chiều nó rồi.” Ông cụ Bạch thở dài, sau đó im lặng ngồi xuống vị trí bên cạnh. Bây giờ ông ta không rảnh bận tâm đến thể diện nữa rồi, thể diện đã mất sạch từ khi đến Tuấn Phong cầu xin Trình Uyên từ lâu rồi.
Thật ra bây giờ ông cụ Bạch cũng không trách Trình Uyên, ông ta biết rõ, nếu nhìn từ phía khác, nếu ông ta là Trình Uyên, ông ta cũng sẽ không tiếp tục thu mua nhà họ Bạch nữa.
Nhưng mà.
Ông cụ Bạch không so đo, không có nghĩa là Bạch Vĩnh Minh không so đo.
Thật ra trước đây khi Bạch An Tương được phụ trách hạng mục mới, anh ta vẫn luôn canh cánh trong lòng với ông cụ, đương nhiên, anh ta cũng biết ban đầu là do Vịnh Ánh Trăng bên kia cố tình gây khó khăn, nhưng anh †a vẫn cảm thấy khi ông cụ không đủ kiên trì.
Cho nên, sau khi liếc nhìn ông cụ một cái, Bạch Vĩnh Minh cười nói: “Ông nội, nếu bây giờ cháu đã là chủ tịch của nhà họ Bạch rồi, vậy đã nói rõ ông đã nhường chức rồi, nếu đã nhường chức rồi thì hẳn nên yên tâm vui vẻ hưởng thụ an nhàn đi, những cuộc họp nhỏ của công ty như thế này, ông đừng nên tham gia nữa” “Nghĩa là sao?” Bạch Sĩ Phan nghe vậy ngẩn ra trước tiên.
Ông cụ cũng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Bạch Vĩnh Minh cười lạnh nói: “Ông nội, mời ông về đi!”