Những câu này của Bạch Vĩnh Minh khiến tất cả người nhà họ Bạch đều kinh ngạc.
Trong mắt những người này, dường như từ trước đến nay chưa từng có ai nói như vậy với ông cụ.
Mời ông về đi, ý kia giống như đang nói, bây giờ ông không có quyền ngồi đây nghe chúng tôi họp.
Ông cụ nghe thấy câu này cũng kinh ngạc.
Bạch nhan lại giận tím m226405100, con nói gì thế hả?” Cho đến nay, đôi khi sự nghiêm khác của ông ta đối với Bạch Vĩnh Minh thật ra đều chỉ làm cho người khác xem, mà lần này, là tức giận thật sự.
Bạch Sĩ Phan hoàn toàn không ngờ được, con trai mình lại sỉ nhục ông cụ ngay trước mặt người nhà họ Bạch.
như vậy.
Nhưng mà, lần này Bạch Vĩnh Minh cũng không sợ Bạch Sĩ Phan, ngược lại vẻ mặt thờ ơ hỏi: “Con nói sai sao?” “Con…!” Bạch Sĩ Phan tức đến mức nghẹn lời, đi về phía trước định đánh con trai ông ta.
Nhưng mà, bên cạnh con trai ông ta đã có hai bảo vệ chưa từng nhìn thấy bao giờ, đột nhiên bước về phía trước một bước, vươn tay ngăn cản Bạch Sĩ Phan bước về phía trước.
“Bal” Bạch Vĩnh Minh võ bàn: “Ba nhìn xem bây giờ nhà họ Bạch đã bị ông nội làm cho biến thành thứ gì rồi Tiếp tục như vậy chúng ta chỉ có thể chờ chết thôi! Bạch Sĩ Phan bị anh ta chọc giận đến mức mặt mũi trắng bệch, nhưng mà, đối mặt với hai bảo vệ thân hình lực lưỡng, ông ta lại không thể làm gì được.
Bạch Vĩnh Minh tự vạch áo cho người xem lưng, toàn thân ông cụ đều run rẩy, ông ta không ngờ được đứa cháu trai mà mình yêu thương nhất lại nói với ông ta như vậy.
€ó điều nghĩ lại cũng không sai.
Lúc trước nếu không phải khi ông ta còn trẻ tìm hoa chọc cỏ, cũng sẽ không có chuyện ngày hôm nay.
Nếu không phải ông ta không từ bỏ được sĩ của mình chịu cúi đầu với Bạch Sĩ Câu, cũng sẽ không có tình thế hôm nay.
Nếu không phải ông ta muồn bàn điều kiện với Tuấn Phong, đâm bị thóc chọc bị gạo, cũng sẽ không xảy ra cảnh tượng ngày hôm nay.
Bạch Vĩnh Minh đứng dậy nói với mọi người: “Có điều bây giờ mọi người không cần lo lắng nữa, Bạch Vĩnh Minh tiếp nhận nhà họ Bạch, từ nay về sau, Tập đoàn Trái cây Bạch Thị chúng ta sẽ tiếp tục phát triển huy.
hoàng” “Tôi đã đàm phán được một khoản đầu tư một triệu, hơn nữa nhà đầu tư còn phụ trách cả nguồn hàng và nguồn tiêu thụ của chúng ta.” Bạch Vĩnh Minh còn chưa nói hết câu, phòng họp lập tức ồn ào.
“Cái gì? Đầu tư một triệu sao?” “Oa, nói như vậy là nhà họ Bạch chúng ta được cứu rồi sao?” “Ngay cả nguồn tiêu thụ và nguồn hàng cũng được cung cấp, Vĩnh Minh, không phải anh đang nói đùa đấy chứ?” Lúc này, Bạch Sĩ Phan cũng ngẩn ra.
Ông cụ cũng đột nhiên mở to hai mắt.
Bạch Vĩnh Minh vẻ mặt kiêu ngạo cười cười, bộ dạng cực kỳ giống như Hoàng Thế Nhân bước vào trong nhà của Dương Bạch Lao vậy.
Cực kỳ kiêu ngạo! “Yên tâm, không bao lâu nữa khoản đầu tư này sẽ được chuyển khoản đến thôi.’ Anh ta nói: “Đến lúc đó, mọi người sẽ biết là thật hay giả thôi.” Mọi người đột nhiên hưng phấn hẳn lên, thậm chí có người bắt đầu vung tay hò hét.
Nhưng mà đối mặt với sự phấn khởi của cả hội trường, Bạch Vĩnh Minh lại liếc mát nhìn ông cụ: “Ông nội, mời ông quay về đi, ở đây có cháu là đủ rồi: Bạch Sĩ Phan đột nhiên hét lên: “Đồ vô liêm sỉ, sao con có thể ăn nói với ông nội con như vậy được?” Ông cụ Bạch phất tay, run rẩy đứng dậy, trầm giọng nói một câu: “Được rồi… Quên đi!” Quên đi sao? Ông cụ đi ra ngoài, Bạch Sĩ Phan cứng đờ tại chỗ, sau đó hai mắt đờ đẫn nhìn bóng lưng hiu quạnh của ông cụ.
“Bạt” Ông ta chạy theo, cũng nâng cánh tay ông cụ lên.
Ông cụ đi ra khỏi phòng họp, chưa đi được mấy bước, trong phòng đã vang lên tràng vỗ tay như sấm.
Nhà họ Bạch được cứu rồi.
Trên mặt ông cụ Bạch hiện lên nụ cười.
Nhưng mà, Bạch Sĩ Phan lại có thể nhìn ra nụ cười của ông ta chua xót đến mức nào.
“Rất tốt” Ông cụ Bạch nói.
Hai mắt Bạch Sĩ Phan hơi ươn ướt.
Nhiều năm như vậy ai cũng có thể nhận ra, ông cụ Bạch đối xử tốt với Bạch Vĩnh Minh đến mức nào, mặc dù anh †a phạm sai lầm to bằng trời, ông cụ vẫn dễ dàng tha thứ thậm chí còn bao che cho anh ta.
Nhưng mà, ai có thể ngờ đến, một ngày Bạch Vĩnh Minh đột nhiên có quyền thế, lại dùng thái độ như thế này tự mình đuổi ông cụ ra ngoài.
Hai chân ông cụ run rẩy gần như không bước nổi nữa.
Bạch Sĩ Phan thầm nghĩ, có chỗ nào rất tốt ở đây chứ? Khi màn đêm buông xuống.
Trình Uyên và Bạch Long lần nữa đi đến cửa quán karaoke Thiên Đường một lần nữa, vẫn lựa chọn quán ven đường hôm qua, sau khi gọi tám mươi nghìn xiên nướng, hai người trước tiên không nói câu nào nhìn chằm chằm cửa quán karaoke.
Không bao lâu sau, Trân Thành cũng đến, anh ta chỉ gật đầu với Bạch Long, sau đó ngồi sang một chiếc bàn khác, giống như không nhìn thấy Trình Uyên vậy.
Trình Uyên không thèm để ý đến chuyện này chút nào, nghĩ, dù sao hai kẻ này đều là người khó hiểu, một trăm cây gậy cũng chẳng thể đánh ra hai phát rắm, xa cách khó gần.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, người dân thưa thớt dần.
Ăn hết tám mươi nghìn xiên nướng, Trình Uyên đứng dậy trả thêm năm mươi nghìn nữa cho chủ quán, gọi ba cốc bia dinh dưỡng.
Bạch Long và Trần Thành dường như đều không thích uống rượu, bia dinh dưỡng đặt trước mặt, bọn họ còn chẳng thèm liếc nhìn một cái.
Trình Uyên lại tự ăn tự uống một mình.
Cảm thấy rất nhàm chán anh lại chuẩn bị lấy điện thoại di động ra lướt tin tức khắp nơi, dù sao vẫn có Trần Thành trông chừng rồi.
Nhưng duỗi tay sờ lần một lúc, lại phát hiện trong túi trống rỗng.
“Mẹ nó, điện thoại di động của tôi đâu rồi?” Trình Uyên kinh hãi.
Phải biết, trong điện thoại di động của Trình Uyên có rất nhiều tài liệu của Tập đoàn Tuấn Phong, thậm chí còn có một số bí mật mà người khác không biết, nếu cái này bị người khác nhặt được, hơn nữa còn là mấy người có ý đồ xấu xa nhặt được, còn đến mức nào nữa chứ.
Vẻ mặt anh kinh ngạc nhìn Bạch Long.
Bạch Long chậm rãi lấy điện thoại di động của mình ra nhìn một lát, nói: “Cách đây không xa” Trước đó Bạch Long từng cài phần mềm theo dõi vị trí lên điện thoại di động của Trình Uyên, cho nên Trình Uyên ở đâu, anh ta đều có thể nhanh chóng tìm đến.
“Vậy còn đợi gì nữa?” Trình Uyên lập tức đứng dậy, thuận tiện kéo Bạch Long theo.
“Anh ở đây tiếp tục trông chừng.’ Anh phân công Trần Thành.
“Hừi” Trần Thành hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang phía khác.
Mà lúc này, trong con hẻm nhỏ bên cạnh quán karaoke Thiên Đường, một người đàn ông hơn hai mươi tuổi gầy ốm làn da ngăm đen, dùng đôi mắt không to hơn hạt đỗ xanh bao nhiêu tìm kiếm khắp nơi.
“Ha ha, đây này!” Lúc này, một giọng nói cực thấp vang lên bên tai cậu ta.
Người đàn ông hơn hai mươi tuổi nhìn về phía âm thanh phát ra, sau đó nhìn thấy tên côn đồ ngồi xổm trong một góc tối om.
Tên côn đồ nhuộm tóc màu vàng.
“Chuột, hôm nay có hàng tốt sao?” Tóc Vàng gọi người đàn ông đến, gân cổ hỏi.
Có thể nhận ra người thanh niên bị gọi là Chuột này có tính cảnh giác rất cao, cậu ta nhìn ngó xung quanh, rút ba chiếc điện thoại di động từ trong lồng ngực ra.
“Ba chiếc, không tệ đâu, chỉ chốc lát đã lấy được ba chiếc điện thoại rồi.” Tóc Vàng lập tức vui vẻ nói.
“Ra giá đi” Chuột đưa từng chiếc điện thoại di động ra cho Tóc Vàng xem.
Khóe miệng Tóc Vàng sắp ngoác đến mang tai rồi: “Không bị ai phát hiện đấy chứ?” Chuột cười lạnh nói: “Bị ai phát hiện được? Anh cho rằng biệt danh thánh trộm của ông đây là gọi cho vui à?” “Anh đây chính là…” Tóc Vàng không kiềm được phiền não phất tay: ‘Biết rồi biết rồi, cậu là người đời sau của Thời Thiên, là dòng họ.
thánh trộm lừng lẫy, có tài nghệ tuyệt vời truyền từ đời này sang đời khác không lộ ra ngoài, mẹ nó tôi nghe đến mức nhàm tai rồi. Bớt nói nhảm đi, mỗi chiếc một trăm thế nào?” Chuột nhíu mày: “Có hai chiếc Apple:” Tóc Vàng lại khinh thường nói: “Điện thoại của cậu là hàng nhái” “Mẹ nó, hàng nhái thì sao? Điện thoại nhái thì không phải điện thoại di động à?” Lúc này, giọng nói cực kỳ tác giận của Trình Uyên vang lên sau lưng hai người.