Bọn họ rất rõ gia cảnh nhà Tô Mai.
Trong nhà chỉ có Lâm Vũ Chân đi làm, Tô Mai phải chăm sóc Lâm Văn bị liệt, mấy năm nay cuộc sống rất vất vả, làm gì đâu ra mà có nhiều tiền.
Giải thích duy nhất…
_— 4 j Vừa lùn ánh mắt của Từ Minh là Tô Hongfuši đay lập tức quay sang nhìn Lâm Vũ Chân chằm chảm, thầm lắc đầu ngán ngẩm.
Đứa cháu gái này của bà cũng rất xinh đẹp, nếu như bỏ qua liêm sỉ, muốn tìm một người có tiền cũng không khó.
Xem ra Giang Ninh bên cạnh cô cũng chỉ là một tấm bia đỡ đạn.
Lâm Vũ Chân không ngờ Giang Ninh cho Tô Vân quà gặp mặt thôi mà dì cô lại có thể liên tưởng đến phương diện đó.
Trong phòng khách, bà cụ cầm vòng tay yêu thích không rời tay, cũng không nói Giang Ninh gì nữa, không nhịn được đeo lên tay, liên tục hỏi Tô Cầm vòng này có đẹp không.
Tô Cầm nào dám nói không đẹp, chỉ là trong lòng cũng trăm mối tơ vò.
So với một chiếc vòng tay mấy chục ngàn, bà cũng ngại lấy ra chiếc ghế massage nhà bà định tặng.
Lát sau, trong phòng tràn ngập mùi thức ăn, mũi Giang Ninh hơi động đậy.
“Mợ em nấu ăn ngon lắm” Lâm Vũ Chân nhìn Giang Ninh là biết ngay tên này nổi cơn ham ăn: “Mấy năm nay em cũng chưa được ăn món mợ nấu” Mấy năm nay là Lâm Vũ Chân không thích đến đây.
“Đồ ăn đã sẵn sàng, chuẩn bị được bưng lên đây” Tô Cương hô một tiếng, đôi tay đang bê một bát canh nóng đem ra, cẩn thận đặt lên bàn.
Thấy Giang Ninh định đứng dậy, ông vội nói: “Con ngồi đi, con là khách, không thể để con làm” “Vẫn là cậu khéo nói” Tô Hồng cười nhạt: “Còn chúng tôi không phải khách nhỉ?” “Chị nói gì vậy, nhà này chị làm chủ, còn khách khứa nôi gì?” Một câu thôi đã chặn họng Tô Hồng khiến bà không biết nên nói tiếp thế nào.
Bà ngang ngược quen thói, cho dù gả cho người ta, nhưng vẫn tràn đầy dục vọng khống chế đối với những chuyện trong nhà, ngay là người con trai là Tô Cương đây cũng không có tiếng nói bằng bà.
Tô Cầm cũng đi theo vào phòng bếp bưng đồ ăn lên, không lâu sau, bàn đã xếp đủ tám chín món.
Vợ Tô Cương tháo tạp dề ra, trán túa mồ hôi ướt đẫm: “Món ăn đã bưng lên hết rồi, mẹ, chúng ta ngồi thôi” Bà nhìn thấy Lâm Vũ Chân, khuôn mặt tươi cười: “Vũ Chân, lúc nãy mợ bận trong bếp, còn chưa kịp hỏi thăm con, đây là chàng rể nhà con?” “Con chào mợ” Giang Ninh sảng khoái chào.
“Ôi chaol” Mợ nghe thấy thì vui lãm, lúc nãy trong bếp Tô Vân nói cho bà nghe chuyện quà gặp mặt, lúc nêm muối tay bà còn run run.
Thấy bà khách khí với Giang Ninh và Lâm Vũ Chân như vậy, Tô Hồng xì mũi khinh thường.
Nghĩ bụng vợ em mình đúng thật là nịnh hót.
“Mẹ, ngồi đi” Tô Hồng đỡ bà cụ ngồi vào chỗ, bà và Từ Minh ngồi hai bên trái phải bà cụ, con trai ngồi cạnh bà, sau đó mọi người lần lượt ngồi xuống.
Tô Cương thu xếp ổn thoả vị trí, bảo Giang Ninh ngồi gần bà cụ một chút tiếp theo đó là Lâm Vũ Chân.
Đáng lẽ khách nên ngồi ở vị trí gần nhất, nhưng thấy cả nhà Tô Hồng đã ngồi xuống trước rồi, ông cũng không tiện nói gì.
“Tay nghề của em dâu thật không có chỗ nào để chê” Tô Cầm nhìn một bàn đầy thức ăn, miệng khen không ngớt: “Nếu là chị thì chị chẳng làm nổi đâu” Tô Cương nhìn sang vợ mình, cười: “Cái này thì em nói chẳng sai chút nào, anh nhìn trúng tay nghề của chị dâu em nên mới quyết tâm phải cưới bằng được đó!” Những người trên bàn cười ồ lên.
“Toàn ăn nói linh tinh!” Bà xấu hổ mảng.
Lâm Vũ Chân biết vợ chồng cậu mình rất yêu thương nhau, tuy cuộc sống có chút vất vả, nhưng chưa từng cãi nhau bao giờ, thật khó mà có được.
Cô quay sang nói: “Thử không?” “Thử chứ, ăn thử đi!” Mợ cũng mời đầy nhiệt tình.
“Mẹ còn chưa nói gì đâu!” Tô Hồng kêu lên: “Hôm nay là sinh nhật mẹ, chẳng lẽ lại không để bà cụ nói một hai câu trước?” Lâm Vũ Chân hơi nhíu mày, cô cảm thấy dì cả rõ ràng là đang cố ý gây sự với Giang Ninh và cô.