Đỉnh Cao Phú Quý


“Ha ha…”

Trình Uyên nhìn anh ta với vẻ mặt khinh bỉ.

Cho dù là ai cũng đừng để tôi tìm thấy, nếu không, tôi sẽ

băm thây người đó! Trình Uyên thầm nói.

Sau khi trời sáng, Trình Uyên không về nhà mà đi thẳng

đến Tập đoàn Tuấn Phong.

Vào phòng làm việc, Vương Tử Yên vội vàng đi qua: “Chủ

Tịch, miếng đất khu vui chơi ở ngoại ô phía nam xảy ra

vấn đề rồi, lúc trước chúng ta đã bàn và quyết định cùng

khai phá với ông chủ Tào kinh doanh bất động sản,

nhưng sáng hôm nay chúng ta được thông báo là miếng

đất kia sắp tiến hành bán đấu giá”

“Mà phương hướng sắp tới của Tuấn Phong chúng ta

chủ yếu là khai phá miếng đất kia, gần như sử dụng tất

cả quan hệ và tài nguyên để chuẩn bị vì nó”

Trình Uyên cau mày đi tới trước bàn làm việc, đột nhiên

quay đầu lại nói với Vương Tử Yên: “Đi tìm cho tôi một

hoạ sĩ”

“Hả? Hoạ sĩ?” Vương Tử Yên mơ hồ, cô ta không hiểu

khu vui chơi ngoại ô phía nam kia có liên quan gì với hoạ

Sĩ.

“Đúng, hoạ sĩ, đi mau!” Trình Uyên nghiêm túc nói.

Vương Tử Yên khó hiểu.

Không lâu sau, cô ta tìm tới một hoạ sĩ giúp Trình Uyên,

đó là một người đàn ông trung niên đeo kính tròn chừng

bốn mươi mấy tuổi, nhìn qua cực kỳ thành thật.

“Vẽ chân dung giúp tôi, tôi nói ông vẽ, vẽ đẹp tôi sẽ trả

thù lao cao!” Trình Uyên nói.

Hoạ sĩ vội vàng cúi đầu khom lưng: “Ông chủ cứ dặn dò”

Tuấn Phong là doanh nghiệp dân đầu thành phố Tân

Dương, cho nên hoạ sĩ đi vào đây, nhìn thấy ông chủ nơi

này có vẻ rất kích động, thái độ rất cung kính.


Vương Tử Yên vẫn không hiểu.

Vì thế dưới sự miêu tả của Trình Uyên, hoạ sĩ vẽ xong rồi

chỉnh, chỉnh xong lại sửa, mất nửa tiếng mới có được

thành phẩm.

Một người đàn ông mắt nhỏ mũi tẹt, hai mắt cách xa

nhau xuất hiện trên giấy, Trình Uyên nhìn kỹ rất nhiều lần,

cảm thấy rất giống, vì thế gật đầu thật mạnh.

Thấy Trình Uyên gật đầu, trong lòng Vương Tử Yên

không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ người trên bức tranh có

liên quan với ông chủ Tào? Cho nên Chủ tịch muốn cho

người đi tìm anh ta, bảo anh ta giúp bàn bạc chuyện

miếng đất với ông chủ Tào lần nữa?

Có khi nào người này có thể là con trai hay thân thích

nào đó của ông chủ Tào không.

Trình Uyên thở hát một hơi, mày giãn ra, nói với hoạ sĩ:

“Tốt, rất giống!”

Sau đó anh lại nói với Vương Tử Yên: “Cô kêu tài vụ trả

tiền đi”

Vương Tử Yên gật đầu, thấy Trình Uyên thoải mái hơn

nhiều cũng càng chắc chản suy đoán của mình khi nãy

là đúng: “Bao nhiêu?”

Hoạ sĩ cũng nhìn Trình Uyên, dường như rất mong chờ

vào con số anh đưa ra.

“Con số này có đủ không?” Trình Uyên hỏi hoạ sĩ.

Hoa sĩ thấy Trình Uyên duõi hay ngón tay thì nhíu mày, tỏ

vẻ rất uất ức nói: “Ông chủ, cậu trả cao hơn chút đi”

Ông ta thầm nghĩ, ông đây ngồi xổm ở ngoài vỉa hè cũng

có thể kiếm được một trăm, công ty lớn như vậy sao lại

nhỏ mọn thế?

Vương Tử Yên nói: “Đã nhiều rồi”

Theo hiểu biết của cô ta với Trình Uyên, vẽ một bức

tranh cho hai nghìn đã rất nhiều rồi.


Nhưng sau khi nghe thấy hoạ sĩ muốn lên giá một chút,

Trình Uyên cẩn thật quan sát bức tranh kia, cảm thấy

thật sự rất giống.

Bây giờ anh có chuyện quan trọng hơn phải làm, cho nên

cũng lười cò kè mặc cả với ông ta, trực tiếp duỗi bốn

ngón tay.

Hoa sĩ lập tức mặt mày hớn hở.

Còn Vương Tử Yên lại nóng nảy: “Chủ tịch, chỉ với trình

độ này tìm trên vỉa hè chỗ này cũng có, giá chỉ có một

trăm đồng một tấm thôi, anh trả hai nghìn đã nhiều lắm

rồi, bốn nghìn thì thật là…”

Nghe vậy, hoạ sĩ lập tức trợn to mắt.

Bốn nghìn?

Không phải bốn trăm sao?

Ánh mắt ông ta băt đầu toả sáng, cảm thấy có lẽ mình

hiểu lầm rồi.

Quả nhiên, Trình Uyên ngạc nhiên hỏi Vương Tử Yên:

“Cho bốn nghìn?”

“Hả?” Vương Tử Yên bị hỏi cho sửng sốt: “Cái anh nói

không phải bốn… nghìn sao?”

Chẳng lẽ cho ông ta bốn mươi nghìn? Đột nhiên hình

tượng phá gia chi tử ban đầu của Vương Tử Yên với

Trình Uyên lại trở về.

Trình Uyên lắc đầu.

Thấy anh lắc đầu, trong lòng hoạ sĩ rất kích động, suýt

chút quỳ xuống dập đầu với anh.

Nhưng tiếp theo Trình Uyên lại nói: “Tôi nói là bốn trăm

nghìn”

Hoạ sĩ trực tiếp té xỉu.

Sau khi tiên hoạ sĩ đi, Trình Uyên vội gọi điện thoại cho


Từ Đầu Trọc.

Không bao lâu sau, Từ Đầu Trọc đã đến Tuấn Phong.

Trình Uyên đưa bức hoạ cho Từ Đầu Trọc: “Điều động tất

cả đàn em của anh tìm ra người này cho tôi.”

Từ Đầu Trọc vội nhận lấy bức vẽ, cười nói: “Vâng ông

chủ, tôi sẽ đi photo ngay”

Anh ta biết Trình Uyên muốn tìm mình làm việc chắc

chán có không ít lợi ích. Cho nên anh ta không hỏi thù

lao là bao nhiêu, vì bọn họ không phải quan hệ chủ tớ,

chỉ là quan hệ hợp tác, không thể nào không có thù lao

được.

Anh ta không hỏi, không có nghĩa là Trình Uyên không

nói, vì Trình Uyên muốn cho Từ Đầu Trọc chút động lực,

cho nên anh nói thẳng với anh ta: “Ai có thể cung cấp

manh mối, tôi thưởng một triệu, ai có thể bắt được anh

ta, tôi thưởng mười triệu.”

Mười triệu…

Từ Đầu Trọc sờ cái đầu bóng lưỡng của mình, thổn thức

nói: “Ôi mẹ ơi ông chủ, tôi có thể hỏi cuối cùng con hàng

này đắc tội gì cậu không?”

Trình Uyên đáp: “Không thể”

Từ Đầu Trọc biết điều im miệng, nhưng anh ta nghĩ ra

tiền thưởng cao như vậy, người nọ không phải có thù

giết cha với Trình Uyên thì là thù cướp vợ, hoặc là dư tiên

để đốt?

Sau khi Từ Đầu Trọc đi rồi, Trình Uyên lại lấy ra một bức,

xuống lầu lái xe đến cục cảnh sát.

Đến cục cảnh sát rồi thì gọi điện thoại cho Lý Nguy, hẹn

ông ấy gặp mặt ở quán cà phê.

Lý Nguy còn tưởng Trình Uyên có chuyện quan trọng gì

bèn nhanh chóng xuất hiện.

“Cơn gió nào thối nhà kinh doanh trẻ tuổi đây hứa hẹn

của thành phố Tân Dương chúng ta đến đây thế?” Ông

ấy mỉm cười trêu chọc.

Trình Uyên lấy bức vẽ ra đưa cho Lý Nguy: “Phiền ông

điều tra người này giúp tôi”

Nghe vậy, Lý Nguy không nhịn được nhíu mày: “Có ý gì?


Người này làm gì rồi?”

Trình Uyên ngẫm nghĩ, cảm thấy không có gì phải giấu

diếm, bèn nói chuyện người này bỏ độc ra, anh cố ý dặn

dò: “Ông âm thầm điều tra thôi, đừng quá lộ liêu, tôi sợ

anh ta biết, nếu anh ta chạy khỏi thành phố Tân Dương

thì tôi thật sự hết cách luôn”

Lý Nguy nghe thấy chuyện Bạch An Tương trúng độc thì

nửa tin nửa ngờ: “Thật hay giả vậy? Trên thế giới này

thật sự có loại độc mãn tính thế sao?”

Trình Uyên khinh bỉ nói: “Không có văn hoá thật đáng

sợ”

Sau khi rời khỏi quán cà phê, Trình Uyên không về Tuấn

Phong mà trực tiếp vê nhà.

Vào nhà, vợ chồng Bạch Sĩ Câu đi đâu cả, Bạch An

Tương cầm vòi nước tưới hoa ở trong sân.

Trình Uyên đứng trước cửa nhìn bóng lưng mặc đồ trắng

của cô, trong mắt loé lên sự dịu dàng.

Bạch An Tương lúc này được ánh mặt trời chiếu rọi, cả

người tản mát ra sự xinh đẹp thánh khiết, trong mắt

Trình Uyên, cô như một thiên sứ không thể để bất kỳ ai

khinh nhờn, kể cả anh.

Thật ra, cho hoạ sĩ bốn trăm nghìn, cho Từ Đầu Trọc một

triệu mười triệu thật sự không phải Trình Uyên vì có tiền

nên phung phí.

Mà là vì cứu Bạch An Tương, chỉ cần có thể tìm thấy

người kia cứu được Bạch An Tương, đừng nói mười

triệu, cho dù bảo Trình Uyên tặng luôn của Tuấn Phong,

bảo anh trở về cảnh nghèo rớt mồng tơi lúc đầu anh

cũng chịu.

Đáng thương là đến giờ Bạch An Tương vẫn không biết

mình bị bệnh gì, cô vẫn cho rằng mình bị tụt huyết áp.

“Ấy, sao anh về rồi?” Bạch An Tương nhìn thấy Trình

Uyên thì giật mình, sau đó trách móc hỏi.

Trình Uyên lấy điện thoại ra đi đến bên cạnh cô nói: “Bà

xã, anh cho em xem thứ này”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận