Đỉnh Cao Phú Quý


Mùi thơm truyền đến từ trên tóc Bạch An Tương khiến

Trình Uyên hơi say mê.

Lúc cô nhẹ nhàng hỏi “Cái gì?” thì đứng cách anh rất gần.

Trình Uyên chợt phát hiện mình rất ích kỷ.

Anh nghĩ,nếu Thẩm Trác Av hụp ảnh nóng

của mình thì chắc chản có mục đi đó, anh sợ Bạch

An Tương sẽ hiểu lầm cho nên chuẩn bị nói thẳng ra, để

cô xem những ảnh chụp kia trước.

Anh rất hy vọng tương lai Bạch An Tương sẽ không hiểu

lầm mình, nhưng lại xem nhẹ việc cô có thể chịu được

quá trình xem video này không.

Cảm xúc của cô không thể quá mức kích động.

Trình Uyên lật di động lại: “Ặc không có gì, anh chỉ thấy

điện thoại này hơi cũ rồi, cho nên muốn xin lãnh đạo phê

chuẩn mua cái mới”

Bạch An Tương mỉm cười thở dài: “Bây giờ anh có tiên

hơn cả em nữa, còn hỏi em làm gì”

“Đã ở biệt thự, lái Audi, còn sử dụng điện thoại Shanzai”

Cô nói.

Trình Uyên hơi xấu hổ, vì anh nghe ra chút ghen tuông

trong giọng nói của Bạch An Tương.

Đến bây giờ Bạch An Tương vân cho rằng Trình Uyên có

thể có ngày hôm nay là nhờ “bạn học” Vương Tử Yên

của anh ban tặng.

Anh rất tự nhiên duỗi tay ôm lấy eo cô nói: “Em là vợ

anh, anh…”

Mặt Bạch An Tương ửng đỏ, uốn éo thân thể, né tránh

tay của Trình Uyên, nhỏ giọng nói: “Đợi em hết bệnh đã”

Trình Uyên hơi ngạc nhiên.

Anh vốn muốn nói với Bạch An Tương, em là vợ anh, tất

cả của anh đều là của em.

Nhưng Bạch An Tương lại hiểu lầm thành em là vợ của

anh, anh muốn làm gì với em thì sẽ làm như thế.


Nhiều lần ngất xỉu, cô cũng hiểu mình không thể chịu

được chuyện kia, cho nên mới nói như vậy.

Trình Uyên cũng không giải thích gì nhiều, chỉ “ừm” một

tiếng, gật đầu.

Mong muốn bắt được người bỏ thuốc để cứu Bạch An

Tương càng kiên định hơn.

Cùng lúc đó, trong căn hộ nào đó ở thành phố Tân

Dương.

Thẩm Trác mặc áo ngủ tơ tằm, làn da như sữa lộ ra bên

ngoài, cô ta lười biếng nằm trên sofa, trong tay lắc lư

một ly vang đỏ, nhìn chằm chằm rượu trong ly.

“Đúng là một người thú vị”

Lớn đến chừng này, chưa từng có ai la hét với cô ta như

vậy:

“Con mẹ nó, cô có thể câm miệng không?”

“Tôi không cứu cô, cô cũng không cần cảm ơn tôi, giữa

chúng ta không có dính dáng gì hết, ok?”

Lúc đó Thẩm Trác cũng yếu ớt trả lời: “OK”

Nhưng sau đó sự tức giận như thế của Trình Uyên lại

xâm chiếm đầu óc Thẩm Trác.

Đưa tay cầm lấy mảnh trúc đang chĩa về phía cô ta, máu

tươi chảy xuống bộ ngực trắng như tuyết của cô ta, nóng

bỏng như đang in dấu vậy.

Tiếng rít gào phẫn nộ.

Tất cả mọi thứ đều khiến Thẩm Trác cảm thấy Trình

Uyên rất…

Có lẽ ở trong mắt người bình thường, cô ta có khuynh

hướng chịu ngược, nhưng Thẩm Trác lại không cho rằng

như thế.

Cô gái nào cũng hy vọng mình có thể gặp được một anh

hùng cái thế.

Nhưng cô ta lớn đến từng này, đàn ông gặp được đều để

ý địa vị của nhà họ Thẩm, khúm núm với cô ta, những


người đàn ông này sao có thể là anh hùng chứ?

“Đợi tôi cướp đi tất cả của anh, lại cho anh tất cả, chắc

hẳn anh sẽ..” Cô ta nghĩ ra một kế hoạch.

Vì thế lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Vĩnh Minh.

Bạch Vĩnh Minh là một người khiến cô ta rất ghê tởm,

mặc dù nhìn thấy số điện thoại của anh ta, cô ta cũng vô

thức nhíu mày.

Nhưng dù sao bây giờ anh ta cũng là một quân cờ của

mình, cho nên vào khoảnh khác anh ta nghe máy, chân

mày cô ta lại giãn ra.

“A lô chị Trác, có gì dặn dò ạ?”

“Anh có muốn có Tập đoàn Tuấn Phong không?”

“Hả..?”

Nói chuyện điện thoại xong, Thẩm Trác uống cạn ly vang

đỏ, chân trần bước xuống đất, giãm lên thảm trải mềm

mại, khoanh tay đi tới trước cửa sổ, nhìn lên bầu trời xa

xa bên ngoài.

Cô ta nghĩ, đợi anh chỉ còn hai bàn tay trắng, tôi lại cho

anh tất cả, đến lúc đó, anh sẽ biết ơn mà lấy thân báo

đáp đúng không?

Ừm, là con người thì đều sẽ chọn tôi.

Cô ta càng cảm thấy mình rất sáng suốt.

“Cô cả, bên ngoài có một người đàn ông muốn gặp cô”

Lúc này, giúp việc nói với Thẩm Trác.

Bị kéo về hiện thực, Thẩm Trác hơi nhíu mày: “Ai?”

“Người đó không nói” Giúp việc trả lời.

Thẩm Trác mở điện thoại xem camera trước cửa, một

người đàn ông mặc âu phục mang giày da, chừng ba

mươi mấy tuổi đang đứng trước cửa, trong tay không

cầm gì cả.

Nét mặt người đàn ông này rất lạnh nhạt, đứng thẳng,


lúc Thẩm Trác xem camera, anh ta còn nhìn vào đó

cười.

“Cho anh ta vào đi” Thẩm Trác nói.

Cô ta không hề thấy lo lắng chút nào, vì trong căn hộ của

cô ta có cao thủ nhà họ Thẩm ẩn nấp, ngay cả giúp việc

cũng là đai đen bát đẳng Taekwondo.

Người đàn ông đi vào trong căn hộ, được giúp việc dẫn

đến phòng khách của Thẩm Trác.

Lúc này Thẩm Trác đã khoác thêm áo ngoài lên áo ngủ,

thấy người đàn ông đi vào thì hỏi: “Anh là ai?”

Người đàn ông mỉm cười nói: “Tôi tên Long Thầm

Khang”

“Long Thầm Khang?” Thẩm Trác nhíu mày: “Hình như

chúng ta không quen nhau”

Long Thầm Khang gật đầu: “Đúng vậy cô Thẩm, nhưng

chúng ta sẽ quen nhau nhanh thôi, vì tôi cảm thấy mình

có thể giúp cô”

Thẩm Trác nhíu mày: “Hả? Anh cảm thấy tôi cần được

giúp sao?”

Dường như Long Thầm Khang đến có chuẩn bị, anh ta

cười nói: “Trong phạm vi tỉnh Giang Bắc đương nhiên

không cần, nhưng không phải bây giờ cô đang ở thành

phố Tân Dương sao? Thành phố Tân Dương, bây giờ vẫn

là Tuấn Phong lớn nhất”

Nghe anh ta nói thế, Thẩm Trác không nhịn được đề

phòng, cô ta híp mắt: “Anh… muốn nói gì?”

Long Thầm Khang nhún vai, đưa mắt nhìn ly chân dài

rỗng trên bàn trà: “Không mời tôi uống một ly sao?”

Thẩm Trác duỗi tay ra hiệu: “Cứ tự nhiên”

Vì thế Long Thâm Khác lắc đầu cười cười, cầm chai

vang đỏ, bày ra ly chân dài rót hai ly rượu, sau đó cầm

một ly, dưới tình huống Thẩm Trác không chú ý gõ nhẹ

lên vách ly, đưa cho Thẩm Trác.

“Chỉ nhìn bề ngoài, Tuấn Phong thật sự rất mạnh, nhưng

tôi có thể khiến ít nhất mười doanh nghiệp lớn ở thành

phố Tân Dương nghe theo mình”

Nghe vậy, Thẩm Trác như có chút hứng thú, nhận lấy ly

rượu của Long Thầm Khang: “Mời nói”


Long Thầm Khang… Một người đàn ông gần như sắp bị

nhà họ Long lãng quên.

Trong trại giam của thành phố Tân Dương, cách song

sắt, Long Thầm Vũ nói với Long Thầm Lãng: “Anh Cả về

Tôi:

Mấy ngày nay Long Thầm Lãng như trở thành một người

khác vậy, khí chất tự tin và cao quý lúc trước đã mất

sạch từ lâu, bây giờ đâu hắn ta bị cạo trọc, mặc áo tù

nhân, râu ria xôm xoàm cực kỳ tiều tuy.

Nhưng nghe nói anh Cả đã về, đôi mắt vô thần của Long

Thầm Lãng đột nhiên sáng lên, hắn ta kích động hỏi: “Về

lúc nào? Em thấy anh Cả sao? Anh ấy có nói lúc nào sẽ

đưa anh ra ngoài không?”

Long Thầm Vũ lắc đầu: “Anh Hai, anh quá nóng vội”

“Có ý gì?” Long Thầm Lãng hỏi.

Long Thầm Vũ cười: “Anh Cả trở về cũng sẽ không đưa

anh ra ngoài.”

“Có ý gì?” Long Thầm Lãng lại hỏi.

Long Thầm Vũ nhìn chằm chằm hắn ta một lát rồi nói:

“Vì em không cho phép”

Long Thầm Lãng ngây người.

“Anh Hai à, anh rất thông minh, nhưng dường như thông

minh sai chỗ rồi” Long Thầm Vũ hờ hững nói.

Anh ta lúc này đâu còn chút dáng vẻ trước đây nữa.

Đây vẫn là Long Thầm Vũ vì một người phụ nữ mà đắc

tội Tập đoàn Tuấn Phong, bị người ta đánh đến nổi điên

sao?

Long Thầm Lãng thật sự không thể tin được người đang

ngồi ngoài song sắt là em trai bị mình gài bây cướp đi

quyền sở hữu Tập đoàn Long Đằng.

“Mấy hôm nay chẳng lẽ anh không nghĩ ra vì sao Tiêu

Mục sẽ biết anh muốn hại mình trước, sau đó sắp xếp

người làm giả thân phận cho anh điều tra sao?”

Long Thầm Vũ cười mỉa: “Anh Hai, anh quá ngu ngốc”

Sắc mặt Long Thầm Lãng thay đổi.

“Mày…!”

“Anh quá ngu ngốc, thật ra anh Cả cũng rất ngu ngốc!”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận