Đỉnh Cao Phú Quý


Mạnh Châu chính là Chủ tịch của Thương mại Đông

Hòa. Theo tài liệu mà Vương Tử Yên đưa cho Trình Uyên

thể hiện, ba năm trước Thương mại Đông Hòa trải qua

một lần khủng hoảng kinh tế, lúc đó Tuấn Phong vươn

tay giúp đỡ, hỗ trợ ba trăm triệu, lúc này mới khiến cho

Thương mại Đông Hòa vượt qua cửa ải khó khăn.

Mà Mạnh Châu cũng trở thành người có lợi nhất, cho

nên, ải đối đầu T Pho ợc, duy chỉ có

Mạnh Châu của Đông Hòa này không thể nào chấp nhận

được.

“Vậy tôi nên xưng hô Chủ tịch các ông thế nào?” Trình

Uyên hỏi.

Thư ký Lý dường như không muốn nhìn Trình Uyên thêm

nữa, xoay người kiêu ngạo nói: “Không cần xưng hô, Chủ

tịch của chúng tôi bận rộn nhiêu việc, không có thời gian

tiếp đãi các anh, các anh đi đi”

“Bận rộn nhiều việc sao?” Trình Uyên kinh ngạc nói: “Nói

cách khác, ông ta đang ở công ty?”

Thư ký Lý nghe vậy tức giận nói: “Anh nghe không hiểu

tiếng người đúng không? Chủ tịch chúng tôi không

muốn gặp các anh, có ở đây hay không chẳng lẽ còn

phải xin ý kiến của anh sao? Mẹ nó anh là cái thá gì?”

Vương Tử Yên nghe vậy không kiêm chế được.

“Sao ông lại nói chuyện khó nghe như vậy, anh ta là Chủ

tịch của.. ”

Trình Uyên vội vàng giơ tay ngăn Vương Tử Yên nói tiếp,

ngược lại mỉm cười nói: “Trong tài liệu thể hiện, Mạnh

Châu năm mươi tuổi, quê quán Hà Bắc, mười năm trước

đi đến thành phố Tân Dương tỉnh Giang Bắc, sống ở khu

nhà Tử La Lan, đã kết hôn có một con gái”

Thư ký Lý không bình tĩnh được nữa, nghe thấy anh có

thể nói ra những tin tức của Mạnh Châu một cách kỹ

càng như vậy, ông ta không kiềm được mở to hai mắt.

“Ông ta đang đứng tên ba căn nhà, một căn công khai,

một căn định để lại cho con gái sắp tốt nghiệp đại học

của mình, còn một căn để cho người tình ở”

“Anh nói linh tinh gì thế hả?” Thư ký Lý nổi giận quát

Trình Uyên: “Còn đứng đây gây chuyện nữa, tôi sẽ gọi

bảo vệ ném các anh ra ngoài”

Trình Uyên không để ý đến ông ta, tiếp tục nói: “Ông ta

đứng tên ba chiếc xe, một chiếc BMW do chính ông ta

lái, một chiếc xe Benz do vợ ông ta lái, còn một chiếc

Highlander do người tình lái.”

“Bảo vệ!” Thư ký Lý bắt đầu hét to.

Đám bảo vệ nghe tin cũng nhanh chóng chạy đến.

Nhưng mà, lúc này, Trình Uyên lại đột nhiên xoay người,

đối mặt với camera trong đại sảnh, nói: “Xe BMW đang

nằm trong bãi đỗ xe của công ty các ông, ống bô xe vẫn

còn ấm, cho nên, Mạnh Châu, ông ở công ty, ông thật sự

không có ý định bước ra gặp tôi sao?”

Thư ký Lý sắc mặt đột nhiên hoàn toàn thay đổi.

Mà những bảo vệ kia cũng bao vây lại.

Trình Uyên nói với đám bảo vệ: “Không cần các anh ra

tay, chúng tôi tự đi”

Cuối cùng, anh lại nói với camera một câu nữa: “Mạnh

Châu, ông nhớ kỹ, những gì ngày hôm nay của ông đều

do Tuấn Phong đưa cho, cho nên, chúng tôi cũng có

năng lực khiến cho ông không nhìn thấy ngày mai, bắt

đầu từ khi tôi bước ra khỏi cánh cửa này!”

Nói xong, xoay người đi ra khỏi đại sảnh của Thương

mại Đông Hòa.

Thư ký Lý không còn vẻ mặt kiêu ngạo như trước nữa,

ông ta há miệng thật to, cảm thấy hình như mình phạm

sai lầm rồi.

Trước đó Mạnh Châu nói với thư ký Lý: Đây chỉ là mấy

người họ hàng nghèo khổ đến gây phiền toái thôi, thư ký

Lý ông đi xử lý đi.

Thư ký Lý hoàn toàn cho rằng đối phương chỉ là họ hàng

nghèo khổ của Mạnh Châu, nhưng mà làm sao họ hàng

nghèo khổ lại có thể hiểu rõ Mạnh Châu như vậy được?

Ngay cả người tình đang sống ở đâu, lái xe gì cũng biết

sao?

Hơn nữa câu nói cuối cùng của Trình Uyên đã nhắc đến

Tuấn Phong.

Ông ta đột nhiên nhận ra, hình như mình bị Chủ tịch lợi

dụng rồi.

Nhưng ngay cả khi lợi dụng ông ta, đối phương cũng

không bị lừa gạt.

Ông ta vừa mới đến, cho nên cũng không nhận ra Vương

Tử Yên, đương nhiên cũng không biết thân phận của

Trình Uyên.

Thư ký Lý quả thật bị Mạnh Châu lợi dụng, giờ phút này

Mạnh Châu ngồi trong phòng làm việc của Chủ tịch ở

tầng năm ở Thương mại Đông Hòa, sắc mặt vô cùng tái

nhợt.

Chuyện của Tuấn Phong và Long Đằng ầm ï như vậy, loại

đầu sỏ giới kinh doanh ở thành phố Tân Dương như bọn

họ, làm sao không nhận ra Trình Uyên được chứ.

Ông ta vốn muốn thư ký Lý coi Trình Uyên như họ hàng

nghèo khổ của mình đánh đuổi đi, để Trình Uyên biết

khó mà lui, sao có thể lường trước được người ta đã biết

ông ta ở công ty từ lâu rồi.

Trình Uyên chỉ vào camera, cũng chính là chỉ vào ông ta

nói như vậy, khiến trong lòng ông ta lập tức run lên.

Nhìn Trình Uyên đi ra khỏi đại sảnh, ông ta đột nhiên

đứng dậy vươn tay định gọi Trình Uyên quay lại, nhưng,

còn cách một màn hình.

Mồ hôi trên trán chảy thành giọt, giống như măng mùa

xuân sau mưa, xuất hiện từng vệt từng vệt lớn.

Nếu quả thật Tuấn Phong muốn liều chết với ông ta, làm

sao ông ta có thể an toàn rút lui được chứ?

“Không được… Không được… Không thể như vậy được,

phải nghĩ cách…”

Mạnh Châu nhanh chóng giật mất một phần ba số tóc

của mình, sau đó dường như thật sự nghĩ đến chuyện gì

đó, vội vàng cầm điện thoại lên.

Bước ra khỏi Thương mại Đông Hòa, Trình Uyên ngồi

vào xe không kiềm được châm điếu thuốc, cũng hít một

hơi thật sâu.

Tối hôm qua cả đêm không ngủ, hai quâng thâm mắt

cực kỳ nổi bật, nếu không hút điếu thuốc để nâng tinh

thần, anh sợ mình cũng không kiên trì được nữa.

“Chủ tịch” Vương Tử Yên ngồi ghế phó lái, không hiểu

hỏi: “Tại sao chúng ta không công khai thân phận?”

Trình Uyên cười nhạt: “Sau khi lễ tân gọi điện thoại

khoảng một phút, thang máy trong đại sảnh sáng đèn,

khi xuống đến tầng là ba phút, cô cảm thấy thư ký Lý kia

vô tình đi ngang qua sao?”

Vương Tử Yên giật mình.

“Mạnh Châu biết rõ chúng ta đến, cô cũng không thể

cho rằng ông ta không biết tôi được, trong lễ mừng giai

đoạn hai Vịnh Ánh Trăng, những ông lớn bọn họ đều có

mặt” Trình Uyên tiếp tục nói.

Vương Tử Yên giật mình: “Ông ta cố tình không gặp bọn

†a sao?”

Trình Uyên gật đầu, sau đó lái xe đi.

“Chẳng lẽ Mạnh Châu có gì khó nói sao?” Vương Tử Yên

nghi ngờ nói.

Trình Uyên hỏi cô ta: “Có gì khó nói là lý do cho việc lấy

oán báo ơn sao?”

Vương Tử Yên lắc đầu.

Trình Uyên chỉ vào đầu mình nói: “Bây giờ trong đầu tôi

không có bất kỳ câu chuyện nào có thể làm cớ giải thích

cho việc lấy oán báo ơn cả, câu chuyện duy nhất chỉ có

ông Đông Quách và sói thôi”

“Cho nên, Thương mại Đông Hòa dừng lại ở đây thôi!”

Vương Tử Yên đột nhiên nhìn về phía Trình Uyên, chợt

phát hiện giờ phút này trên gương mặt trẻ tuổi của anh

đã tràn ngập sự kiên định giống như sát thủ vậy.

Cô ta có thể nghe ra chuyện dừng lại ở đây của Trình

Uyên, cũng không phải đơn giản có nghĩa là chuyện này

dừng lại ở đây, mà chính là thời gian của Thương mại

Đông Hòa dừng lại ở đây thôi.

Sau đó Trình Uyên lại dẫn Vương Tử Yên đến thăm Chủ

tịch của mấy công ty nữa, cũng vẫn không gặp được ai.

Trình Uyên biết, những ông lớn này đều đang cố gắng

trốn tránh anh, cho nên, có lẽ bọn họ thật sự có chuyện

gì đó khó nói.

Buổi trưa, Trình Uyên đuổi Vương Tử Yên về Tuấn Phong,

nói: “Đói bụng không? Cô đi ăn cơm trước đi”

“Nhưng mà Chủ tịch..” Vương Tử Yên vội vàng nói: “Tôi

vân nên đi theo anh thì hơn”

Trình Uyên lắc đầu nói: “Không cần, chuyện tiếp theo mà

tôi muốn làm, cô không hợp tham dự”

Có nghĩa là sao?

Vương Tử Yên không hiểu, nhưng giờ phút này cô ta cực

kỳ tin tưởng Trình Uyên, nếu anh đã nói mình không hợp,

vậy tiếp theo thật sự không thích hợp.

Gật đầu, xuống xe, cảm thấy hơi mất mát.

Lại châm điếu thuốc nữa rít mạnh một hơi, khói bụi híp

mắt, Trình Uyên cũng híp mắt lại.

Sau đó lấy tài liệu ra, đặt tài liệu của Chủ tịch tập đoàn

Thiên Cốc lên trên cùng, sau đó cầm điện thoại lên.

“Alo, anh đang ở đâu đấy?”

“A ông chủ, tôi đang ở Phòng xông hơi Thanh Viên”

“Ở yên đó đừng đi đâu, tôi đến tìm anh”

Phòng xông hơi Thanh Viên, Từ Đầu Trọc chỉ mặc quần

cộc vội vàng ngôi dậy, khăn lông rơi xuống, lộ ra hình

xăm quỷ dữ, khiến em gái đang đấm bóp cho anh ta

hoảng sợ.

Từ Đầu Trọc nhếch miệng nở nụ cười: “Lại có tiền để

kiếm rồi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui