Đỉnh Cao Phú Quý


“Cảm ơn anh đã nói với tôi những lời này”

“Đừng khách sáo” Trình Uyên ném đầu lọc thuốc lá

xuống, cười nói: “Đừng làm chuyện ngu ngốc”

Thẩm Trác gật đầu thật mạnh.

Trình Uyên thấy thế, thở phào nhẹ nhõm, cũng nhanh

chóng .” chỗyày. “N\ 1 ô

Bây giờ cũng đã đến lúc nên gặp mặt những ông chủ lớn

kia rồi, xem xem rốt cuộc bọn họ đang giở trò gì.

Khi quay về Tuấn Phong, ngay trong góc đại sảnh Tuấn

Phong, Trình Uyên nhìn thấy năm gương mặt xa lạ, đây

hẳn là ông chủ lớn của năm doanh nghiệp rồi.

Năm người này cơ bản đều đã từng gặp Trình Uyên, cho

nên khi Trình Uyên bước vào đại sảnh, năm người vội

vàng đứng dậy, chạy đến trước mặt Trình Uyên.

Vương Quân chạy nhanh nhất, vừa chạy đến không nói

hai lời, quỳ thẳng xuống trước mặt Trình Uyên.

Trình Uyên bị ông ta dọa cho hết hồn.

Năm người này cũng chẳng để ý hình tượng gì nữa,

trong đại sảnh Tuấn Phong coi như ném hết tất cả sĩ

diện.

“Chủ tịch Trình, cầu xin anh cứu tôi” Vương Quân bày vẻ

mặt cầu xin.

Trình Uyên vội vàng đỡ mấy người đứng dậy, anh không

ngờ được mấy người này lại làm việc không theo lẽ

thường như vậy.

“Tôi nói này mấy ông chủ lớn, gặp mặt cũng không cần

khách sáo như vậy chứ?” Trình Uyên bĩu môi nói.

Vương Quân nhìn xung quanh một vòng, khổ sở nói:

“Chủ tịch Trình, anh không biết đó thôi, cũng không phải

chúng tôi không muốn gặp anh, cũng không phải chúng

tôi muốn đối đầu với Tuấn Phong, thật sự là không tự

quyết định được”

“Ồ?” Trình Uyên cười lạnh lùng: “Không tự quyết định

được sao? Đừng nói là có người ép các ông chống lại

Tuấn Phong đấy nhé?”

Năm người quay sang nhìn nhau, sau đó cùng gật đầu.

Trình Uyên không kiềm được nhíu mày.

“Chủ tịch Trình, chỗ này không phải chỗ nói chuyện,

chúng ta đổi nơi khác được không?” Một người đàn ông

trung niên dáng người cao gầy nói.

Trong tài liệu thể hiện, người này tên là Tôn Cửu Thành,

là ông chủ của Bất động sản Cửu Thành.

Trình Uyên đưa mấy người đến phòng làm việc của anh.

“Chủ tịch Trình, tôi không biết mấy người bọn họ thế nào,

dù sao tôi thật sự là không thể tự quyết định được”

Vương Quân nói đầu tiên.

Trình Uyên ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh lùng nhìn mấy

người chăm chú, nói: “Nói thử xem”

Vương Quân khổ sở nói: “Nói ra có lẽ anh sẽ không tin”

“Tôi trúng độc”

“Trúng độc sao?” Trình Uyên nghe vậy lập tức kinh hãi.

“Ừ!” Vương Quân uể oải nói: “Tôi đã đến bệnh viện khám

rồi, chất độc này trộn lẫn trong máu, cũng dùng cả thuốc

kháng sinh, nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì.”

“Là do ai làm?” Trình Uyên hỏi.

“Long Thầm Khang” Vương Quân vội vàng đáp lại: “Cậu

cả của Tập đoàn Long Đẳng, anh ta mới từ nước ngoài

quay về, nghe nói học tiến sĩ y dược gì đó ở nước ngoài”

Long Thầm Khang, nghe vậy trong lòng Trình Uyên run

lên, quả nhiên là anh ta.

Vương Quân nói: “Anh ta nói chỉ có anh ta mới biết điều

chế thuốc giải như thế nào, bắt tôi nghe theo lời dặn của

anh ta, một tháng sau sẽ đưa thuốc giải cho tôi”

“Tôi thật sự không muốn trở thành kẻ địch của Tuấn

Phong đâu Chủ tịch Trình, kính xin anh chỉ cho tôi con

đường sang, rốt cuộc tôi nên làm thế nào bây giờ?”

“Đúng vậy Chủ tịch Trình, tôi cũng gặp tình huống như

vậy:

“Ừ, cả tôi nữa”

Năm người đều rối rít tó thái độ.

Trình Uyên im lặng.

Thảo nào Long Thâm Khang về nước một mình, còn có

khí thế lớn như vậy, hóa ra đã khống chế được sáu tập

đoàn công ty rồi.

Loại chuyện hoang đường như thế này, nếu là trước đây

Trình Uyên chắc chắn không tin, nhưng bây giờ Bạch An

Tương chính là một ví dụ rõ ràng, cho nên lần này anh

thật sự tin rồi.

Về phần tại sao Long Thầm Khang không muốn dùng

thuốc độc khống chế anh, anh cũng có thể hiểu được, là

do trước đây Long Thầm Khang đã từng nói với anh,

muốn anh Cảm nhận được những gì nhà họ Long đã trải

qua, khiến anh bị bạn bè xa lánh, nhìn Tuấn Phong sụp

đổ.

Nói trắng ra tên này vẫn bị lòng hư vinh quấy phá, anh ta

đơn giản muốn nói với thành phố Tân Dương rằng, Long

Thầm Khang đã quay về, anh ta dùng năng lực của mình

đánh bại Tuấn Phong.

Có điều Trình Uyên còn nghĩ đến một vấn đề khác.

Những ông chủ này có trúng cùng một loại độc với Bạch

An Tương hay không?

Trình Uyên gật đầu nói: “Ừ, tôi biết rồi, tạm thời các ông

cứ nghe theo sắp xếp của anh ta đi”

“Vậy con tôi…?” Mấy người cẩn thận hỏi.

Trình Uyên phất tay: “Là muốn liên lạc chút tình cảm với

mấy ông chủ, đưa chút quà nhỏ cho quý cô quý cậu thôi,

không có ý đồ gì khác đâu”

Mấy người nghe nói như vậy mới coi như thở phào nhẹ

nhõm.

Vương Quân bày tỏ: “Chủ tịch Trình, anh yên tâm, miễn

là tôi lấy được thuốc giải nhất định sẽ báo cảnh sát bắt

anh ta lại, đến lúc đó Tuấn Phong chỉ đâu, chắc chắn

Tập đoàn Cốc Thiên chúng tôi sẽ đánh đó”

“Ừ, Bất động sản Cửu Thành chúng tôi cũng như vậy!”

“Chúng tôi cũng vậy!”

Trình Uyên phất tay, mấy người mời cúi đầu rời đi.

Sau khi mấy ông chủ lớn đi rồi, Trình Uyên lại chìm vào

im lặng.

Sau đó anh gọi điện thoại cho Thời Sách: “Chuột, tìm

quan hệ của cậu, điều tra cho tôi xem Long Thầm Khang

về nước từ bao giờ”

“Được”

“Chú ý an toàn, đừng để người khác phát hiện ra”

“Yên tâm đi ông chủ”

Bây giờ Trình Uyên cực kỳ nghi ngờ, người bỏ thuốc độc

cho Bạch An Tương tuyệt đối có liên quan đến Long

Thầm Khang.

Nếu quả thật có quan hệ với anh ta, vậy nói thế nào

Trình Uyên cũng phải bắt anh ta đến đây, cho dù phải tra

tấn tàn nhẫn, cũng sẽ ép anh ta phải giao thuốc giải ra.

Anh ta đã khống chế sáu tập đoàn công ty lớn, bên

ngoài lại muốn cạnh tranh mảnh đất công viên Nam

Giao với Trình Uyên, thực tế, anh ta đang di chuyển lực

chú ý của Trình Uyên.

Rốt cuộc anh ta định làm gì?

Trình Uyên không nghĩ ra.

Cùng lúc đó, ở biệt thự Vịnh Ánh Trăng, trong nhà của

Trình Uyên.

Bạch An Tương đón tiếp một vị khách không mời mà

đến.

Bạch An Tương bị ốm, tạm thời không ra ngoài đi làm,

nghỉ ngơi ở nhà. Khi Thẩm Trác đến, cô đang tưới hoa

trong sân.

“Cô là..” Bạch An Tương hỏi.

Thẩm Trác mỉm cười vươn tay định bắt tay Bạch An

Tương, Bạch An Tương cũng đưa tay mình ra.

Hai bàn tay chạm nhau, Thẩm Trác lập tức kinh ngạc

nói: “Sao tay cô lạnh như vậy?”

Bạch An Tương cười nói: “Sức khỏe yếu”

Thẩm Trác gật đầu: “Xin chào, tôi là Thẩm Trác”

Bạch An Tương hơi nhíu mày: “Hình như chúng ta chưa

từng gặp nhau”

Thẩm Trác cười nói: “Đúng là chưa từng gặp mặt, có

điều tôi biết cô.”

“Biết tôi sao?” Bạch An Tương nghi ngờ.

“Đúng, tôi có chuyện muốn nói với cô” Thẩm Trác nói.

Bạch An Tương không hiểu gì cả.

“Chuyện liên quan đến Trình Uyên” Thẩm Trác tiếp tục

nói.

Lúc này, Bạch An Tương đột nhiên có cảm giác xấu.

“Vào nhà nói đi”

Cô mời Thẩm Trác vào phòng khách, sau đó lấy chén trà

và bình trà, ôm bình trà trong tay ngồi bên cạnh Thẩm

Trác nhìn cô ta, cũng không vội rót trà cho Thẩm Trác.

Vì cô muốn đợi Thẩm Trác nói ra mục đích của mình,

sau đó mới xem xem có nên rót trà mời cô ta hay không.

Làm sao suy nghĩ của Bạch An Tương có thể qua được

ánh mắt Thẩm Trác chứ, cô ta cười nói: “Được, nếu đã

như vậy, chúng ta nói thắng vào chủ đề đi”

“Ừ!” Bạch An Tương gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

Thẩm Trác nói: “Tôi thích Trình Uyên, tôi nghĩ, anh ta

chắc cũng thích tôi, ít nhất ngoại hình tôi không kém cô,

mà hoàn cảnh gia đình cũng tốt hơn cô, còn trẻ hơn cô,

cũng giàu có hơn cô.”

“Cho nên?” Chần chừ mấy giây xong, Bạch An Tương

nảm chặt bình trà trong tay hỏi.

Thẩm Trác nói: “Cho nên, xin cô đừng làm liên lụy Trình

Uyên nữa, cô rời khỏi anh ta, tôi cho anh ta một tương lai

tốt đẹp hơn, hơn nữa…”

“Hơn nữa không phải cho đến bây giờ cô còn chưa từng

ngủ với anh ta sao?”

Nói chuyện thế này thật đúng là rất thẳng thắn, Bạch An

Tương thở ra một hơi, sau đó cầm bình trà lên rót một

chén trà cho Thẩm Trác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui