Đỉnh Cao Phú Quý


Trong thùng hàng này mọi người liền nhìn nhau, giọng nữ này không giống của Lý Tịnh Trúc, vậy là giọng của ai?

âm Thanh rất nhỏ, như là từ bên ngoài truyền vào,nhìn ra qua cửa sổ, đều là mảnh đất hoang vu, đâu có một bóng dáng ai đâu?

“các ngươi Nghe lời ta nói, bây giờ thả hắn đi, bằng không sư phụ của ta sẽ không tha cho các ngươi.”

Giọng nói lại đến.

Theo nguồn phát ra âm thanh, ánh mắt của Trình Uyên cuối cùng rơi vào một cái Airpods cỡ lóng tay trên mặt đất.

Lập tức nhặt lên.

Người đàn ông mắt híp sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, toàn thân sợ hãi run lên, thấy Trình Uyên nhặt airpods lên, vội vàng nói: “Đúng, đúng vậy. sư phụ của ta danh xưng là Miêu Địa chi vương, hết sức lợi hại. Bất cứ ai mà sư phụ ta muốn giết chỉ cần chớp mắt một cái người đó liền bay màu. “

“Trình Uyên, ngươi thả ta ra đi, ta hứa, ta thề, về sau sẽ không bao giờ đối phó với ngươi, ngươi có thể làm sai ta làm bất cứ chuyện gì cũng được, ta sẽ nghe lời, mà lại sư phụ của ta tuyệt đối cũng sẽ không tìm ngươi đẻ gây chuyện. “

Trình Uyên mặc kệ người mắt híp, ngược lại đem airpods tai nghe nhét vào lỗ tai mình.

“Cô là ai?” Anh hỏi.

Người phụ nữ bên kia airpods hừ lạnh một tiếng, “Ta là sư tỷ của hắn, chắc hẳn danh xưng Miêu Địa chi vương là ngươi cũng đã từng nghe qua. Sư phụ của ta muốn giết ai thì đó phải chết. cái này chưa ai có thể thoát, nếu như ngươi muốn sống sót, ta khuyên ngươi nên để hắn đi. “

Miêu Địa chi vương, nghe có vẻ danh hiệu xác thực rất lớn.

Thật đáng tiếc.

Trình Uyên lắc đầu “Xin lỗi, ta chưa có nghe nói qua.”

Giọng nữ ở đằng kia dừng lại một lúc, dường như Trình Uyên còn chưa từng nghe qua tên sư phụ của mình, nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Trình Uyên ngươi nghe rõ, nếu như ngươi thả hắn đi, ta sẽ lấy thuốc giải thật nơi sư phụ cho ngươi.”

Đây quả thực là một cám dỗ lớn.

Dù là ai thì cũng khó mà từ chối được.

Nhìn người đàn ông ánh mắt như mắt lươn, Trình Uyên khẽ cười “lần nữa lại xin lỗi ngươi, ta không tin ngươi.”

“ngươi… !”

“Hơn nữa,” Trình Uyên thở dài không đợi bên kia phản ứng lại, tiếp tục nói, “Ta sợ rằng không đợi được đến lúc đó.”

Câu này là thật, thân thể của chính anh cũng biết, hiện tại Trình Uyên chật vật đứng ngồi không yên, anh cảm giác mình sẽ chết bất cứ lúc nào.

Chờ người phụ nữ đó về Miêu Địa?

Nói đùa.

Khi cô ấy trở lại,chỉ sợ rằng anh đã trở thành một đống xương khô.

Kẻ mắt híp trước mặt suýt chút nữa đã giết chết Bạch An Tương, khiến cô mất trí nhớ, hại Bạch An Tương xóa sạch hết tình cảm mà anh đã vun đắp thời gian qua.

lại còn biến anh thành bộ dạng này.

Trình Uyên hít sâu thở ra một hơi thật dài, bình tĩnh nói với nữ nhân đó “Nghe này!”

“Phập” mũi dao đâm thẳng vào người, hai mắt híp của người đàn ông này đột nhiên trừng lên.

Hắn không dám cúi đầu tin điều đó, nhìn con dao sắc bén của hắn, từng chút từng chút gắn nhẹ vào trong cơ thể hắn, đầu óc trở thành trống rỗng, thậm chí còn quên hét lên.

“Nghe cái gì?” giọng nói trong Airpods nghi ngờ nhưng lại sợ hãi về âm thanh đó.

Sau đó giọng nói đó trở nên bối rối và lo lắng hơn.

“nghe cái gì?”

” ngươi bảo ta nghe cái gì?”

“ngươi làm gì hắn rồi?”

“A Sáng, ngưoi có sao không? A Sáng, nói đi, ngươi nói đi, hắn ta đã làm gì ngươi rồi?”

“Trình Uyên, ngươi chớ làm bậy, chỉ cần ngươi không sư đệ của ta, ta…”

“A!” Người phụ nữ bị tiếng hét cắt ngang.

Người đàn mắt híp cuối cùng cũng phát ra một tiếng tru thảm thiết.

Tiếng tru như tiếng hú kinh hoàng này khiến người phụ nữ đang bối rối bỗng nhiên khiến tim “bập bập” một chút, lời nói của cô bỗng nhiên ngừng lại.

Thời gian dường như đóng băng vào lúc này.

Không khí lúc này như đông cứng lại.

Tĩnh Lặng khiến người ta hoảng hốt.



Trình Uyên lắc đầu, giễu cợt “Có phải là ngu không?”

“Ngươi lúc này còn muốn uy hiếp ta?”

“Ta sắp chết, còn sợ cái gì mà Miêu Địa chi vương trong miệng của ngươi sao?”

” Hắn tới giết ta thật sao? Đến đây!”

” Nói bừa!”

“Lão Tử ta đây dù sao cũng chết, ta sợ hắn sao!”

” Uy hiếp ta, ha ha. . .”

“Phụt!”

Người phụ nữ bên kia như bị đánh mạnh vào tim, trước khi người đàn ông mắt híp hú lên thì cô ta đã hét lên trước.

“A!”

Cầm tai nghe Airpods trong tay, dùng chân đạp mạnh xuống đất dẫm nát, Trình Uyên ngồi xuống ghế sô pha, thở hổn hển.

Dường như có một đám mây đen trên đầu anh. “Đừng kích động, ngươi phải bình tĩnh,nhất định ngươi phải bình tĩnh!”

Cô biết Trình Uyên lúc này không thể ngất đi được, ngất đi một lần sẽ yếu đi một lần, hiện tại anh đã yếu rồi, cô sợ anh lại ngất đi.

Kẻ mắt híp còn chưa chết, Trình Uyên vừa đâm vào đùi hắn mấy nhát.

Không giết chết hắn không có nghĩa là người này sẽ thoát được cái chết!

Người đàn ông này … đáng chết!

“Bạch Long, xử lý sạch sẽ!”

Nói xong câu đó, liền hôn mê bất tỉnh.

Trong cơn mê này, Trình Uyên giống như đang có một giấc mộng, ở trong bóng tối vô tận.

Xung quanh lạnh ngắt, anh rùng mình vì lạnh.

Đột nhiên, cơ thể bắt đầu nhẹ đi, rồi bay lên, càng bay càng cao, càng bay càng cao. ..

Dần dần, anh đã bay lên trời, cúi đầu xuống và nhìn bao quát toàn bộ thành phố.

anh sắp chết?

anh sẽ rời khỏi đây?

và anh sẽ đi đâu?

Trình Uyên không biết, anh rất sợ hãi, anh không muốn rời đi như thế này, anh không can tâm vì mình còn zin, chưa lột tem được An Tương.

Trước mắt anh có rất nhiều người mờ mịt lóe lên, bao gồm cả mẹ nuôi và cha mẹ ruột của anh ấy, và Bạch An Tương. group: Vasterel. Hãy tham gia group để sớm đọc chap mới nhất.

Giọng nói và nụ cười của Bạch An Tương ngày càng rõ ràng trong tâm trí anh hơn.

anh cho tới bây giờ đều không hiểu mấy ngày nay bận rộn công việc, Cẩm Đông bận rộn, hoàn toàn không để ý tới cô.

Anh quá áy náy.

Cuối cùng anh cũng biết rằng bất lực trong cuộc sống chứ không phải là bất đắc dĩ, mà là khi đối mặt với một người, một sự kiện, khi anh muốn làm điều đó, anh nhận ra rằng đã quá muộn.

Quá muộn, thật là một nỗi buồn.

Đột nhiên, anh cảm thấy một dấu vết của hơi ấm, hơi ấm nhẹ rơi trên trán, rồi dần dần lan ra khắp cơ thể.

Mắt anh khô khốc, anh muốn dụi nó, và anh cố gắng mở nó ra, chỉ sau đó anh thấy …

Anh ấy không chết.

Trình Uyên đã ngủ một giấc mộng dài.

Sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, những gì hiện ra trước mắt anh là một vài ánh mắt đang lo lắng.

Bạch Long Thời Dương và bê đê Trần Đông. Vâng vỗ tay cho bê đê Trần Đông vs mái tóc dài ngang vai. Một đầu tóc quá tuyệ Tuy rằng anh rất tò mò tại sao Lý Tịnh Trúc lại không có ở đây, nhưng dường như lúc này đây không phải là điều anh quan tâm nhất.

“Anh, anh tỉnh rồi sao?” Thời Dương đưa tay sờ sờ đầu Trình Uyên, nặng nề thở ra “Không sao, hết sốt rồi.”

“Còn người đâu?” Trình Uyên hỏi.

“Đã giải quyết xong.” Bạch Long nói.

Nhìn thấy Trần Đông quần áo rách nát, vết máu mờ mịt, Trình Uyên cau mày hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Trần Đông lắc đầu.

Trần Đông và Bệnh Đường Tử ai thắng ai thua Trình Uyên không hỏi, Trần Đông cũng không nói, bởi vì chuyện này không còn ý nghĩa nữa.

Anh cố vươn cái cổ, gần như dùng hết sức lực nhìn trong phòng.

“Còn người đâu?” Lại hỏi.

Lần này anh hỏi Lý Tịnh Trúc vì muốn biết mình có thể sống được bao lâu nữa.

Nhưng…

Ba người bọn họ nhìn nhau, rồi lộ ra vẻ kz quái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui