Đỉnh Cao Phú Quý


“Không sao, không phiền phức.” Hoàng Đại Cường mặt dày mày dạn nói, “Em gái, nghe lời anh đi, cùng đi với anh đi.”

Chuyện này ngay trước mắt Trình Uyên, nếu như trước đây Trình Uyên không có nghe thấy cũng không sao, nhưng bây giờ thì khác.

Hoàng Đại Cường này sao có thể nhiều lần quấy rối Bạch An Tương, Trình Uyên làm sao có thể đứng dương mắt ếch nhìn được?

Sắc mặt trầm xuống, xoay người lôi Bạch An Tương đến phía sau mình, lạnh lùng nói với Hoàng Đại Cường, “Ngươi muốn chết phải không?”

Hoàng Đại Cường thấy Trình Uyên dám uy hiếp mình, liền trừng mắt nhìn anh, “con mẹ nhà ngươi ngươi là cái thá gì? Dám nói chuyện này với Lão Tử, ngươi có biết Lão Tử ở Tân Dương này là ai không? Ngay cả chủ tịch Cẩm Đôn, Lão Tử ta cũng đã gặp qua. “

Bọn Họ ồn ào cãi nhau, những người chuẩn bị xuống tàu, ánh mắt đều tập trung vào.

Trình Uyên chỉ tay cái mặt Hoàng Đại Cường, lạnh lùng nói: “Cút!”

Hoàng Đại Cường tức dận, bỗng nhiên săn tay áo lên “ngươi đây đã đụng đến cơn tức giận của Lão Tử rồi, để Lão Tử nói cho ngươi biết, Lão Tử khi còn nhỏ luyện qua Tán Đả, làm sao, hai ta thử một chút xem sao?”

Trên người Trình Uyên vẫn còn vết thương, nếu không phải hắn quấy rầy Bạch An Tương, Trình Uyên thật sự sẽ không thèm quan tâm hắn.

Nhưng bây giờ thì khác.

Hắn muốn tán tỉnh người phụ nữ của anh, và hỏi anh là cái thá gì, và còn trước mặt giả vờ này nọ.

Những kỹ năng được dạy bởi Bạch Long lại xuất hiện trong tâm trí.

Trình Uyên cười lạnh một tiếng, sau đó đấm vào miệng hắn một cái.

“Bốp!” Hoàng Đại Cường bị một đấm đánh ngã xuống mặt đất.

“Muốn Chết!” Trình Uyên nói nhỏ.

Thật ra mà nói, đòn của Trình Uyên là để giải tỏa cơn hận , nhưng vết thương trên người không cho phép anh dễ dãi dùng hết sức.

Sau khi đánh Hoàng Đại Cường, cánh tay đó run lên.

Bạch An Tương nhận ra, vô thức vươn tay nắm lấy tay Trình Uyên.

Lúc này, cửa tàu mở ra, mọi người bắt đầu xuống tàu, nhưng rất nhiều người vẫn bất đắc dĩ đứng lại xem náo nhiệt, dù sao có cảnh nóng vẫn ngoài đời vẫn hay hơn trong phim.

Trình Uyên không muốn trở thành đối tượng xem của người khác, kéo Bạch An Tương chỉ muốn chui ra ngoài.

Nhưng đúng lúc này, Hoàng Đại Cường bật dậy, miệng cười toe toét: “CMM, mày dám tấn công Lão Tử, thằng nhóc chết tiệc, dừng lại cho Lão Tử ,xem Lão Tử giết mày như thế nào.”

Nhìn thấy Hoàng Đại Cường không có bị anh đánh mộng, Trình Uyên cũng sửng sốt một chút.

Chẳng qua, Bạch Long đã dạy anh thủ đoạn này, anh đã dùng mấy lần rồi, đều thất bại, nhưng lần này lại thất bại?

Không chờ anh suy nghĩ nhiều, Hoàng Đại Cường liền nhảy qua vọt tới.

Nhưng vào lúc này, người đàn ông tàn nhẫn ấy đột nhiên chặn Hoàng Đại Cường lại, vẻ mặt lạnh lùng giống như mùa đông lạnh giá khắc nghiệt.

Hoàng Đại Cường sững sờ trong chốc lát.

Người đàn ông Tàn Nhẫn lạnh lùng phun ra một tiếng, “Cút, hoặc chết!”

Lần này Hoàng Đại Cường không dám động thủ.

Trình Uyên phát hiện người đàn ông Tàn Nhẫn này vén góc áo lên, đít súng từ dây thắt lưng lộ ra.

Đương nhiên cái này là để cho Hoàng Đại Cường nhìn thấy.

Anh chàng này là con quái vật gì vậy, không chỉ mang dao mà còn có thể mang súng?

Nói cách khác, người Tàn Nhẫn này hẳn là gặp phải chuyện gì đó trên tàu, lúc đầu cũng không muốn vạch trần, nhưng Hoàng Đại Cường hết lần này tới lần khác , một mực tìm đường chết, thật sự không có cách nào, chỉ có thể hù dọa hắn ta.

Hoàng Đại Cường bị người Tàn Nhẫn thực sự làm cho sợ hãi, rụt cổ lại.

Ai muốn rướt họa vào thân trước khẩu súng này?

Bình thường, Người bình thường đều hiểu rằng không phải hạng người nào củng có súng, hạng người như vậy thì tuyệt đối lại càng không được đắc tội.

Sau khi làm cho Hoàng Đại Cường sợ hãi, người Tàn Nhẫn quay đầu gật đầu với Trình Uyên, cả ba người xuống tàu.

Chờ mọi người đi xuống, Hoàng Đại Cường tựa như cảm thấy được mặt mũi mình như ai đó đã lột xuống, liền chỉ vào sau lưng bọn họ gào thét “FUCK, các ngươi hãy chờ Lão Tử , Lão Tử sẽ cho các ngươi biết, tại Tân Dương ai mới là người định đoạt. “

Sau khi xuống tàu, để bắt kịp người đàn ông tàn nhẫn này, họ đi bộ cũng không nhanh, và vẫn còn một khoảng cách từ lối ra của ga tàu cao tốc.

“Đây là lần đầu tiên anh đến Tân Dương sao?” Trình Uyên hỏi người Tàn nhẫn.

Người Tàn nhẫn gật đầu.

Trình Uyên thở dài, xét thấy Người Tàn Nhẫn tiết kiệm lời nói như vàng, anh cười nói: “Tôi có hai người bạn, mấy người gặp nhau, nhất định cùng chung chí hướng.”

Thầm nghĩ, lại thêm một người vô cảm như hai cái đuôi kia.

Đi ra khỏi lối ra, hai con mắt Trình Uyên co rút lại đột nhiên.

Tại cửa ra, có rất nhiều người đón và nhiều người chờ xe buýt, tất nhiên, cũng có nhiều tài xế taxi chạy ra khỏi xe và chèo kéo người ta.

Tóm lại, người đông như người đi chợ vậy, ném một ai đó vào, chắc chắn khó tìm ra.

Nhưng ngay tại lối ra nhộn nhịp như vậy, vẫn có một nhóm thế lực đặc biệt dễ thấy.

Một chiếc xe Lincoln nối dài đậu ở lối vào chính của lối ra, theo sau là bốn hoặc năm chiếc Martha.

Hai mươi người trong trang phục chỉnh tề, xếp thành hai hàng, làm như hoan nghênh đón chào.

Trong đó có cao thủ Thời Dương, Kim Kiệt, Vương Hinh Duyệt và Tập Đoàn Cẩm Đông.

Trình Uyên đột nhiên nhìn Thời Dương, sắc mặt lập tức chìm xuống.

Anh nhờ Thời Dương đến đón, anh không muốn bị lộ, hiện tại thì tốt rồi, đừng nói là bại lộ, con mẹ hắn chỉ kém thua bản tin thời sự một chút.

Thời Dương điều này có nghĩa là gì?

Những ngày này bố cục hết cả rồi, giờ thì công cóc?

Nhìn thấy Trình Uyên, đám người Cẩm Đông đều nở nụ cười, bất kể trước mặt có thật hay không, dù sao nhìn qua đều rất vui vẻ.

Và Ngay sau đó.

“Cút ra, đừng có cản đường ta.”

Hoàng Đại Cường đột nhiên xuất hiện, hắn đẩy mạnh Trình Uyên như có ý trả đũa, sau đó vượt qua Trình Uyên đi về phía đoàn xe của Cẩm Đông.

Hành động của hắn ta ngay lập tức khiến các quan chức cấp cao ở Cẩm Đông choáng váng.

Kim Kiệt nhìn thấy Hoàng Đại Cường, mí mắt càng nhảy lên.

“Ha ha, đã lâu không gặp bạn cũ.” Hoàng Đại Cường giang hai tay lao về phía Kim Kiệt.

Kim Kiệt buộc phải ôm lấy hắn, lộ ra vẻ mặt chua xót.

“Được rồi, khá là thú vị, tiếp đón tôi còn cần phải phô trương lớn như thế không. Không hổ danh là bạn học của Hoàng Đại Cường.” Hoàng Đại Cường cao hứng vì nghĩ Kim Kiệt đến đón hắn.

Nói xong, hắn ta quay đầu lại, đặc biệt nháy mắt đưa ghèn nhìn Bạch An Tương “Em gái, em thấy chưa? Đây gọi là thực lực.”

Sau đó, hắn vỗ vỗ vai Kim Kiệt, “Được rồi, bạn học cũ, tôi lên xe trước.”

Kim Kiệt chưa kịp phản ứng, hắn đã trực tiếp chạy tới xe Lincoln, mở cửa xe ngồi vào.

Ngồi vào còn chưa xong, tên này lại đột nhiên mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài quát Bạch An Tương, “Em gái, em có thấy thực lực anh đây không? Dám Từ chối anh? Em hối hận muộn rồi!”

Đám người này bên trên trán rơi xuống mấy cái dấu gạch dọc trên đầu thể hiện Nà Ní.

“Ngươi biết hắn?” Trình Uyên lạnh giọng hỏi Kim Kiệt.

Kim Kiệt cười khổ nói: “Bạn học trung học của tôi, tôi không biết hắn ngồi chiếc xe này.”

“Ừm.”

“Mà sao? Hắn đắc tội chủ tịch sao?” Kim Kiệt nhìn thấy Trình Uyên sắc mặt không được tốt, vội vàng hỏi.

Trình Uyên cười lạnh chế nhạo không trả lời.

Vấn đề của Hoàng Đại Cường vẫn là vấn đề nhỏ, còn vấn đề của Thời Dương mới là vấn đề lớn.

Nhưng mà, mặc kệ có vấn đề gì xảy ra, bây giờ chỉ có thể lên xe rời đi nơi này trước.

Trình Uyên chào hỏi một tiếng với người Tàn Nhẫn, kéo Bạch An Tương đi về phía xe Lincoln.



Nói cách khác, Hoàng Đại Cường chưa bao giờ ngồi qua loại xe cao cấp như vậy, lên xe liền ngồi vào chỗ này, liền ngồi vào chỗ kia, sau đó nhìn ghế sô pha dài trên xe và không thể há miệng ngạc nhiên.

“Đó là một chiếc xe hơi sang trọng, thật sự là một chiếc xe hơi sang trọng, Lão Tử trong đời chưa từng ngồi qua một chiếc xe hơi tối tân như vậy.”

Hắn đang hưng phấn,bỗng cửa xe mở ra, Trình Uyên Bạch An Tương lên xe cùng với người Tàn Nhẫn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui