Trình Uyên không thể tin được, ngập ngừng hỏi.
Mẹ anh đang định trả lời, nhưng khi nhìn thấy Trình Uyên lúc này, bà không khỏi kinh ngạc, vội vàng chạy đến bên cạnh Trình Uyên hỏi “Uyên Uyên, con làm sao vậy?”
“Mẹ, có thật là mẹ không? Làm sao mẹ trở nên … quá … trẻ rồi?”
Hai mẹ con đều tràn đầy thắc mắc.
Trình Uyên dụi dụi mắt.
Lúc này, Trương Hiểu Vân cả người ngồi xụi lơ trên mặt đất, rốt cục c ng thong thả lại sức.
Theo lẽ thường, Trương Hiểu Vân thoát chết nên chạy trốn, hoặc núp sau mẹ Trình Uyên để được bảo vệ, nhưng …
Cô đứng dậy nắm lấy cánh tay Trình Uyên, cao hứng nói: “Dì à, Dì để cho Trình Uyên kết hôn với cháu đi?”
Mẹ Trình Uyên nhìn trên người Trình Uyên lo lắng vì vết máu trên người, lo lắng chờ đợi Trình Uyên trả lời câu hỏi của mình, hoàn toàn coi Trương Hiểu Vân như không khí.
Mà trong não của Trình Uyên hình như bị ai đó chặn đường cướp của bên trong nên đứng ngơ cả người.
Điều này là trái với lẽ đời thường,đến tột cùng điều gì đang xảy ra?
“Chúng ta trước tiên vào nhà rồi nói chuyện.”
Mẹ anh nhìn quanh, nắm tay Trình Uyên bước vào nhà.
Khi vào cửa, hai mẹ con nhận ra Trương Hiểu Vân c ng đã đi theo.
“Hả, Tiểu Vân?” Mẹ anh hỏi: “Muộn như vậy sao cháu không về nhà?
Người mẹ trẻ đứng cùng Tiểu Vân như một cặp chị em khiến Trình Uyên càng thêm bối rối.
“Dì Dì, cháu muốn kết hôn với Trình Uyên.” Trương Hiểu Vân đỏ mặt tranh thủ nói.
Mẹ của anh giật mình, sau đó cười nói: “Tiểu Vân, Dì đã có con dâu rồi.”
“Không sao đâu, cháu có thể làm vợ bé.” Trương Hiểu Vân nghiến răng nghiến lợi.
“…” Bà Mẹ lại bối rối.
Trình Uyên c ng ngẩn người.
Thời đại nào rồi mà còn vợ lớn, vợ bé?
Mà lại, Trương Hiểu Vân bình thường c ng không như vậy… Da mặt dày!
“Vào nhà đã.”
Vào nhà, bà bật đèn lên, lại nhìn thấy vết máu trên người Trình Uyên, bà chợt lo lắng, nhưng hình như không có chuyện gì xảy ra với anh, lúc này bà tạm thời trước gác lại, bà nhìn Trình Uyên chằm chằm. một chút rồi nói “
tiểu tử thúi, lát nữa mẹ sẽ tính sổ với con.”
Bà nắm lấy tay Trương Hiểu Vân, để cô ấy ngồi trên ghế trong phòng khách, mẹ anh nói: “Tiểu Vân, cháu là một cô gái tốt. dáng dấp người như cháu không thiếu một ai theo đuổi, nhưng cháu với cái này không thể được bởi vì .. “
nhìn người mẹ trẻ đang an ủi Trương Hiểu Vân,nhìn hai người tuổi tác tương tự nhau, Trình Uyên cảm giác có chút hoảng hốt.
Ngày xưa, anh mong mẹ mình trẻ mãi không già, bây giờ nhìn thấy mẹ, anh nghĩ lại như hồi còn nhỏ.
Ít nhất, sức khỏe tốt.
Nhưng hiện thực lại là tàn khốc, thời gian chín là kẻ giết người, nó đã liên tục hành hạ mẹ tôi, khiến ngoại hình và sức khỏe của bà dần dần hao mòn.
Anh hy vọng rằng tất cả những điều này là sự thật.
Chỉ là anh biết rằng điều đó là không thể.
Anh dần dần nheo mắt lại, rồi quay ra cửa.
Một ông già gầy gò và một người dáng vẻ to con đang đứng ngoài cửa.
Miêu Địa chi vương Tư Đồ Vân và người trợ giúp có biệt hiệu là Tank. Hay gọi là xe tăng. group: Vasterel. Hãy tham gia group để sớm đọc những chap mới nhât.
Bọn Họ đã tới từ khi nào.
và đã đứng bên ngoài bao lâu rồi?
Không ai biết, Trình Uyên c ng không để ý.
Trình Uyên lợi dụng mẹ mình ra sức thuyết phục Trương Hiểu Vân, lặng lẽ ra khỏi phòng, rồi đóng cửa lại.
Khi cánh cửa từ từ đóng lại, anh nhìn sâu vào mẹ một lần nữa.
Có lẽ, nhìn thoáng qua, sẽ không bao giờ gặp lại một mẹ trẻ như vậy nữa, anh nghĩ không còn cơ hội nữa.
Quay người đi về phía Tư Đồ Vân.
Tư Đồ Vân cười híp mắt nhìn anh.
Trình Uyên nói: “Ngươi muốn làm gì ta thì làm, chớ làm hại mẹ ta .”
Ngay từ khi nhận được cuộc gọi từ Từ đầu trọc, Trình Uyên đã điều tra ra Tư Đồ Vân này.
Khi em gái của Từ đầu trọc là nói mấy người đuổi theo Long Học Viễn mà không thấy ai tấn công thì ngã xuống.
Sau khi biết Tư Đồ Vân là sư phụ của hai người hạ độc và đưa thuốc giải, Trình Uyên liền đoán được, bọn hắn am hiểu nhất chính là dùng độc.
Đối mặt với cao thủ thuần túy lực lượng, Trình Uyên tự mình đối mặt, nhất định không có cơ hội chiến thắng.
Nhưng đối mặt với kẻ thù lợi dụng thủ đoạn xảo quyệt thì không có cơ hội nào chiến thắng.
Tư Đồ Vân hỏi Trình Uyên, “Đồ đệ của ta là thật sự tôm chết bọn họ sao?”
Trình Uyên gật đầu.
Nụ cười trên mặt Tư Đồ Vân dần dần biến mất, “Là tôm của ngươi sao?”
“Xem là như vậy đi.”
“Được, tốt lắm!” Tư Đồ Vân giọng nói trầm, đối với xe tăng nói: “Tôm hắn!
Vào lúc này, một tiếng nổ thật lớn đột nhiên truyền tới ở phía xa.
“Rung rung …”
Xe tăng vừa đi một bước liền hơi giật mình, Tư Đồ Vân c ng nhíu mày.
Nửa đêm ở thôn quê, lấy đâu ra xe máy nổ?
Trình Uyên nhìn về phía to con, liền cảm giác coi như con gà này không biết võ công đi, thì chính mình c ng chơi không lại, bởi vì hắn quá to lớn.
Chưa kể …
Những người theo Tư Đồ Vân, công phu khẳng định so những người khác càng mạnh.
Tiếng máy nổ càng ngày càng lớn, Tư Đồ Vân định thần lại, người mà hắn phát hiện là đi xe máy, cho nên …
” Tôm hắn, miễn ức đêm dài lắm mộng “
Xe tăng nặng nề gật đầu, sau đó lao về phía Trình Uyên.
Hắn quả thực giống như một cỗ xe tăng, Trình Uyên dường như có thể cảm giác được đất rung động khi hắn chạy tới.
Nhưng mà thân thể nặng nề như vậy, tốc độ c ng không chậm một chút nào, ngay cả Trình Uyên vừa nhìn thấy hắn đã lao về phía mình, giây tiếp theo liền nhìn thấy một nắm đấm thật lớn.
“Bùm!” Có một âm thanh vang lên.
Nắm đấm của xe tăng còn chưa dứt, một đầu máy xe vọt qua tường, từ bên ngoài bay thẳng vào sân nhà Trình Uyên.
Nắm đấm của xe tăng dừng lại trên không, và tò mò nhìn lên.
xe máy vẽ một đường vòng cung đẹp mắt, rồi rơi tự do về phía xe tăng và Trình Uyên.
Trình Uyên rút lui theo bản năng.
Tuy nhiên, xe tăng vẫn không lùi bước, hắn nổi giận gầm lên một tiếng và dùng thân thể mạnh mẽ của mình đâm vào xe máy nổ.
“A!”
“Ầm ầm!”
Một quả bóng trên xe máy nhấp nhô trên không, rồi hạ cánh êm ái.
Lúc này, Trình Uyên mới có thể nhìn rõ quả bóng đáp xuống đất, hóa ra là một người.
Xe máy bị va đập vào văng tung tóe, nhưng xe tăng không di chuyển chút nào.
Cảnh tượng này khiến Trình Uyên không nói nên lời.
anh cho rằng ngay cả lưng của Bạch Long c ng không mạnh như vậy.
Miêu Địa, thực sự là một nơi bí ẩn và đáng sợ.
Người trên mặt đất này tuy lùn nhưng mập như một quả bóng, thoạt nhìn, Trình Uyên luôn cảm thấy người này rất quen thuộc.
Anh ta cao chưa đầy một mét năm, nhưng lại lôi một cây đao khổng lồ sau lưng dày dài 1m7, nhìn qua cực kì không được mắt chút nào.
Xe tăng vừa tông xe máy bay lên trời, người như quả bóng thì tiếp đất, rút đại đao ra rồi lao về phía xe tăng.
“Bùm!” Đại đao nặng nề như vậy lại bị một người như quả bóng vung đao một cách dễ dàng, ngay cả xe tăng c ng không dám phản kháng, nhanh chóng né tránh, trên mặt đất hiện ra một cái hố to bằng lòng bàn tay.
Xe tăng chưa kịp tiến lên đã bị sốc bởi sức mạnh của quả bóng này, nhưng cây đại đao lớn kia lại được vung lên.
Còn Trình Uyên, rốt cuộc c ng nhớ ra bóng dáng thấp bé này là ai.