“Chờ ngươi khỏe lại đã, nếu có thời gian, tôi muốn ăn món ăn ởTân Giang.” Chu Kiệt vừa cười vừa nói.
Trình Uyên cười “Không thành vấn đề.”
Chu Kiệt đứng dậy đi ra ngoài, đi tới cửa liền dừng lại, tựa như đột nhiên nhớ tới cái gì, liền đối với anh nói: “Chờ ngươi khỏe rồi, tôi lại tìm đến ngươi.”
Về phần tìm như thế nào và tìm ở đâu, Trình Uyên cũng không hỏi, nhưng anh biết với thực lực của Chu Kiệt không phải việc khó, ví dụ như ở bệnh viện tư nhân này, Trình Uyên nghĩ anh đã đủ bí mật, nhưng ông ấy vẫn tìm thấy anh.
Sau khi Chu Kiệt hoàn toàn rời đi, Trình Uyên không khỏi nhíu mày.
Anh biết rằng món ăn dù ngon đến đâu cũng không thể thay đổi quan điểm của một người chứ đừng nói đến việc kinh doanh có lãi.
Vì vậy, nấu ăn cho ông ta, ông ta sẽ giữ cho Cẩm Đông an toàn, đây chỉ là một cái cớ mà thôi.
Vậy ông ta muốn cái gì?
Trình Uyên không đoán ra được.
…
…
Hoàng Đại Cường Mấy ngày nay, có thể nói, hắn đã hưởng thụ cuộc sống vinh hoa phú quý, không thể không thấy rõ sinh hoạt thối nát của hắn.
Về phần Cẩm Đông, hắn hoàn toàn không hiểu chút nào, đương nhiên Kim Kiệt không để cho hắn hiểu được ý đồ của Cẩm Đông.
Chỉ mới thưởng thức một lần qua, Hoàng Đại Cường hỏi Kim Kiệt “Tôi có chút không đành lòng.”
“Chuyện gì?”
“Tôi cảm thấy, với tư cách là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông, dù sao cũng phải làm chút gì mới đúng chứ.”
Kim Kiệt cười nói: “Bạn học cũ của tôi à, ngươi lo lắng quá, chủ tịch Cẩm Đông trước khi phát bệnh cũng giống như ngươi, hưởng thụ là xong, còn lại việc vặt vãnh, có người phía dưới giúp ngươi xử lý, ngươi bận tâm cái gì nữa.”
” Nói thì nói thế, nhưng. . . “
Trong Câu lạc bộ Hoàng Kim, một nhóm người đẹp mặc sườn xám đi ngang qua sảnh với một cái khay trên tay.
Hoàng Đại Cường lại nuốt xuống, tròng mắt thì cứ theo đoàn người mỹ nữ không chút đổi góc.
Chỉ cần một người phụ nữ có hình thể đẹp, mặc vào sườn xám thì khẳng định rằng không thoát được khỏi mắt ông ta.
“bạn học cũ…”
“Chủ tịch…”
“Chủ tịch…”
“Hả?” Hoàng Đại Cường tỉnh táo lại, nghi ngờ hỏi Kim Kiệt, “Ngươi nói cái gì?
“Chúng ta nên trở về đi?” Kim Kiệt cười nói.
“Trở về?” Hoàng Đại Cường sững sờ, sau đó cười khổ nói: “Ngươi về trước đi, ta có một số việc riêng cần xử lý.”
Nói xong nhướng mày nhìn Kim Kiệt.
Về phần hắn nói lúc trước muốn làm cái gì đó cho Tập Đoàn Cẩm Đông, nhưng hiện tại thì đã quên hết mọi chuyện.
Kim Kiệt đã hiểu ra, coi như hắn đã hiểu, hắn ta mỉm cười rời khỏi câu lạc bộ.
Bây giờ thân phận đã khác, tâm lý đương nhiên cũng khác.
Hoàng Đại Cường cảm thấy mình bây giờ là người thành đạt, ai nhìn thấy cũng phải gật đầu cúi chào.
Vì vậy, chỉ cần ho khang một tiếng, là có thể thu hút sự chú ý của mọi người.
Sau đó chỉnh tề cổ áo, ưỡn ngực ngẩng đầu, đi vào “vùng cấm” của câu lạc bộ.
Đẩy cửa phòng ra, trong phòng nhìn thấy một cô gái mặc sườn xám duyên dáng, Hoàng Đại Cường nước miếng gần như chảy ra, hai mắt trợn lên nhìn thẳng.
Căn phòng này có một cái giường, trên giường là một thanh niên mập mạp. Bốn năm mỹ nhân sườn xám vây quanh giường, có bấm chân, bấm vai, bấm lưng …
Trên bàn trong phòng vẫn còn phảng phất mùi đốt xạ hương, mùi hương thoang thoảng tựa như mùi cơ thể của người con gái, tràn ngập khắp căn phòng, người ta khi ngửi thấy đều có một nỗi lưu luyến.
Tiếng đẩy cửa Hoàng Đại Cường đánh thức thiếu niên đang nằm trên giường, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Ngươi tìm ai ?”
Hoàng Đại Cường lau miệng, lại ưỡn ngực, vươn tay chỉ vào hai cái người có dáng ưu tú mặc sườn xám, “Ngươi, ngươi đi theo ta.”
“Này, ngươi là ai? Tại sao phải để bọn họ đi cùng ngươi?” Thanh niên mập mạp vẻ mặt không vui.
“Hừ!” Hắn ngửa cổ lên, đưa ngón tay cái chỉ vào chóp mũi, Hoàng Đại Cường kiêu ngạo nói ra “Lão Tử là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông, rồi sao, ngươi không phục sao?
Thanh niên béo phì vừa nghe lời này xong, vội vàng đẩy người mỹ nhân đang xoa bóp cho mình, lăn lộn ra khỏi giường. “Ồ, hóa ra là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông, thất kính thất kính, thuộc hạ Bạch thị Bạch Ngạn Ngân,thật sự là … Cửu ngưỡng đại danh, ngài họ gì? “
“…” Hoàng Đại Cường.
Đúng vậy, thanh niên mập mạp này chính là Bạch Ngạn Ngân.
Cái gọi là, đánh kẻ chạy đi không đánh kẻ chạy lại.
Trên mặt Bạch Ngạn Ngân với nụ cười trên môi, và đang tự tâng bốc Hoàng Đại Cường lên,nên nhất thời hắn không biết nên dùng tư thế gì để đối mặt.
Hắn ta đành ngẩng đầu lên, quá cao và nhìn lên trần nhà một góc 45 độ, và hắn ta gạt ra một tiếng ho khan.
“Huh, vì ngươi đã nghe nói về ta, vậy thì điều này dễ nói chuyện. Ta chỉ tới đây để vui chơi. Mọi chuyện cứ thế tiếp tục đi… “
Bạch Ngạn Ngân mặc bộ đồ tắm của câu lạc bộ vội bước bằng đôi dép lê chạy đến chỗ Hoàng Đại Cường, kéo cánh tay của hắn, cười nói: “Hoàng Đổng , đúng không, ngài muốn chơi thì ngài đến nhầm chỗ rồi?”
“Ừm?”
“Tôi biết một nơi chắc chắn là vui hơn ở đây nhiều.”
Nghe vậy, Hoàng Đại Cường liếc nhìn hai mỹ nhân sườn xám mà hắn vừa chỉ hồi nãy, nhìn lại hai mỹ nhân sườn xám lộ vẻ ngượng ngùng.
Bạch Ngạn Ngân nhìn trong mắt, giọng nói mà chỉ có hai người bọn hắn mới hiểu được, “Mỹ nhân nơi đó nhất định còn gợi cảm hơn, xinh đẹp hơn ở đây nhiều lần.”
“Ồ!” Hoàng Đại Cường hai mắt sáng lên, “Còn có nơi nào như vậy sao?
“Hoàng Đổng, gặp nhau là duyên phận, tôi và ngài có thể coi là quen biết nhau, cho nên ngài đợi tôi năm phút, tôi thay quần áo đưa ngài tới đó, tôi sẽ chiêu đãi ngài.”
Bạch Ngạn Ngân nhướng mày nhìn Hoàng Đại Cường.
Hoàng Đại Cường trong lòng liền sung sướng.
…
Nửa giờ sau, Bạch Ngạn Ngân đưa Hoàng Đại Cường đến một khách sạn.
“Khách sạn?” Hoàng Đại Cường không khỏi nhíu mày tự hỏi sau khi xuống xe.
Bạch Ngạn Ngân nhìn thấy nghi ngờ của hắn, vội cười nói: “Hoàng Đổng, ngài cứ yên tâm, ở đây … có Cẩm Tú.”
Hoàng Đại Cường nửa tin nửa ngờ..
“Đi thôi nào.”
Kéo cánh tay Hoàng Đại Cường, hắn tiến vào khách sạn mà không cần giải thích.
Bạch Ngạn Ngân dẫn Hoàng Đại Cường đến một phòng ăn sang trọng, trước tiên để hắn ngồi ở trên sô pha, thần bí nói với Hoàng Đại Cường: “Hoàng Đỗng, ngài chờ một lát nữa, tôi sẽ giúp ngài tìm thú vui.”
Hoàng Đại Cường bối rối nhìn Bạch Ngạn Ngân đi ra ngoài.
Hắn chợt có chút lo lắng.
Chủ yếu là hắn không quen với Bạch Ngạn Ngân, lúc này mới bình tĩnh mà suy nghĩ, hiện tại hắn đã là chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông, thứ hắn có là tiền, nếu người này là kẻ xấu muốn trói mình thì sao đây. ?
Tròi thì Không quan trọng đến, nếu bọn hắn tống tiền Cẩm Đông, nếu Kim Kiệt không đưa, thì bọn hắn sẽ giết con tin sao?
Càng nghĩ càng sợ, Hoàng Đại Cường nhanh chóng đứng lên, nắm lấy áo khoác đang ở trên sô pha, muốn trốn khỏi nơi này.
Tuy nhiên, khi hắn vừa bước đến cửa thì cánh cửa liền mở ra.
Sau khi cánh cửa được mở ra, một chân dài trắng nõn và mềm mại như lụa bước vào.
Ngay sau đó, một bộ ngực hấp dẫn bị ép chặt vào mắt hắn, và cuối cùng là khuôn mặt được che đi bằng chiếc quạt gấp.
Đôi mắt to lộ ra như vẻ biết nói, chớp mắt nhìn Hoàng Đại Cường.
Chưa dừng lại từ đó, khi người đẹp gợi cảm này bước vào phòng dùng như đã bóp nát con tym của Hoàng Đại Cường thì một tiểu mỹ nhân nữa cũng không kém phần dâm đãng bước vào.
Lúc này Hoàng Đại Cường máu mũi, lặng lẽ chảy.