Đỉnh Cao Phú Quý


Anh em tố Sau khi nhận được điện thoại, Bạch An Tương lập tức hoảng lên.

Cô không quen biết ai, cũng không có quan hệ gì, cho.

nên sau khi nghe thấy Trình Uyên bị bát, Bạch An Tương hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.

Trong tình huống này, cô cũng chỉ có thể đi xin sự trợ giúp của ba mình là Bạch Sĩ Câu thôi, tuy rằng cô cũng biết có lẽ Bạch Sĩ Câu cũng chẳng có cách gì.

Cô vội vàng đi ra ngoài, chạy thẳng về phía biệt thự nơi ba mẹ mình đang ở.

So ra Vương Tử Yên ở Tập đoàn Tuấn Phong có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cô ta chỉ hơi nhíu mày, gọi đội trưởng đội bảo vệ của tòa nhà bước vào phòng làm việc.

“Trước tiên anh đến khách sạn Cửu Châu, dù thế nào cũng phải lấy được video đánh nhau ở khách sạn hôm nay, chắc chắn hệ thống giám sát của khách sạn có quay lại hết rồi.” Đội trưởng bảo vệ theo lời đi đến khách sạn Cửu Châu, vì nghe nói là Tập đoàn Tuấn Phong cần đến, nên chủ khách sạn nhanh chóng cho người đi sao chép một bản đưa cho đội trưởng bảo vệ.

Sau khi nhận được video, Vương Tử Yên xem một lần, sau đó nói với đội trưởng bảo vệ: “Anh đưa video này đến Cục Cảnh sát, đưa tận tay Cục trưởng, cũng nói cho ông ta biết, Tập đoàn Tuấn Phong tin rằng ông ta sẽ trả lại trong sạch cho quản lý chỉ nhánh của công ty chúng ta” Đội trưởng bảo vệ làm việc theo đúng lời dặn.

Vương Tử Yên rất thông minh, sở dĩ bảo đội trưởng bảo vệ giao thẳng video này cho Cục trưởng, vì cô ta hiểu rõ, Cục Cảnh sát sẽ không xử lý án qua loa như vậy, nhất định video này phải đã được lấy ngay lúc đó trước tiên.

Nhưng mà, lần này người ta còn chẳng thèm xem đã bắt người, rõ ràng là rất kỳ lạ, cho nên cô ta muốn trực tiếp để cho Cục trưởng biết được.

Tập đoàn Tuấn Phong là nhà giàu nộp thuế ở thành phố Tân Dương, không ai dám tùy tiện trêu chọc, huống chi người ta không vi phạm pháp luật mà đã bát người bừa bãi rồi.

Chuyện nảy không thể giải quyết được.

Cục trưởng xem video, sắc mặt cực kỳ u ám.

Gây chuyện là phe đi đánh, rất rõ ràng chuyện này là phòng vệ chính đáng.

Cục trưởng là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, hai bên tóc mai đều đã hoa râm, vẻ ngoài vô cùng oai vệ nghiêm túc, khí chất đó vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.

“Tôi vẫn chưa nắm được tình hình cụ thể, cũng tạm thời chưa có ai báo cáo với tôi, anh đi về trước đi, nếu quả thật là chúng ta bát nhầm người, tôi sẽ đích thân xử lý, nhất định sẽ cho quý tập đoàn một câu trả lời hợp lý” Ông ta trầm giọng nói.

Đội trưởng bảo vệ gật đầu, quay về báo cáo lại.

Cùng lúc đó, trong một biệt thự nào đó ở thủ đô, Lý Lan Oanh mặc bộ đồ ngủ, đang ngồi trước laptop gọi video với một người đàn ông, vẻ mặt bà hơi lo lắng.

“Chút chuyện nhỏ này có gì đáng phải lo lắng?” Đối diệ là một người đàn ông trung niên, gương mặt có phần giống Trình Uyên, ông bình thản nói: “Nếu ngay cả chuyện này mà nó cũng không đối phó được, còn tiếp.

nhận sản nghiệp của tôi kiểu gì?” Lý Lan Oanh thở dài, bà hiểu rõ người đàn ông nói đúng.

“Nhưng mà Tuấn Phong, ông thật sự muốn đặt cược vào Uyên Uyên sao? Nhưng khi Tử Yên tiếp xúc với nó đã hiểu được rằng thằng con này của chúng ta thật ra không có đầu óc buôn bán gì cả, bảo nó đưa Tuấn Phong trở thành tập đoàn đứng đầu toàn tỉnh e rằng…” Lý Lan Oanh lo lăng nói.

Người đàn ông trong video nhẹ nhàng nhíu mày: “Không có ai vừa sinh ra đã là thiên tài cả, chúng ta đã cho nó một khởi đầu rất cao rồi, nếu ngay cả chút việc này mà nó cũng không làm được, vậy chúng ta tìm nó về có tác dụng gì?” Lý Lan Oanh còn định nói gì đó, người đàn ông trong video đã lắc đầu: “Không cần nói nữa, bà cũng đừng ra †ay giúp nó, cho dù là phá của, tôi cũng muốn nhìn xem rốt cuộc nó làm sụp đổ cả con át chủ bài mà chúng ta cho nó như thế nào” Sau khi video kết thúc, sắc mặt Lý Lan Oanh hơi tái.

Mà lúc này ở thành phố Tân Dương xa xôi, Trình Uyên đang ngồi xổm trong một căn phòng tối, hai tay bị còng lại, ở bên cạnh anh còn có bạn học của anh Tiêu Mục.

“Anh bạn, anh không có việc gì thì bắt chước tôi làm gì? Cảm thấy còng tay đẹp lắm sao?” Trình Uyên trêu chọc.

nói.

Tiêu Mục tức giận nói: “Tôi chẳng qua chỉ muốn đến làm chứng thôi, ai biết được bọn họ không phân biệt trắng đen lại giam luôn cả tôi vào đây” Trình Uyên cười, vỗ bả vai Tiêu Mục nói: “Anh em tốt, chỉ dựa vào nghĩa khí này của anh, tôi đã rất cảm động rồi, coi như tôi không nhìn nhầm người, đợi sau khi chúng ta rời khỏi đây, tôi sẽ tặng cho anh một món quà lớn.” “Ha ha, còn định ra ngoài hay sao?” Lúc này, cánh cửa phòng tối bị người ta mở ra, cảnh sát cao béo xuất hiện trước mặt hai người.

Ánh sáng mạnh đột ngột khiến cho Trình Uyên không kiềm chế được híp mắt lại, anh nói: “Chúng tôi cũng không vi phạm pháp luật, chẳng lẽ các anh định nhốt chúng tôi cả đời hay sao?” “Đánh người ta tàn phế còn không vi phạm pháp luật sao?” Cảnh sát cao béo cười khẩy nói.

“Nhưng chúng tôi phòng vệ chính đáng mà” Trình Uyên.

nói.

“Ai tin chứ?” Cảnh sát cao béo hỏi ngược lại.

“.. Trình Uyên và Tiêu Mục ngơ ngác nhìn nhau, trong câu hỏi ngược không có trách nhiệm của cảnh sát cao.

béo này, dường như Trình Uyên đã hiểu ra chuyện gì đó.

Người ta hoàn toàn chỉ muốn giam họ lại thôi, cái gì gọi là muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do? Bây giờ dường như nói gì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Trình Uyên im lặng, một lát sau anh đột nhiên ngẩng đầu Là ai bảo anh làm như thế? Anh ta cho anh bao nhiêu tiên?” Cảnh sát cao bép cười cười, nói: “Là ai ngày mai anh có thể gặp được rồi, không cần tôi phải nói” Ngày mai sao? Trình Uyên nghĩ, vậy thì chờ đến ngày mai thôi.

Cảnh sát cao béo chủ yếu chỉ đến để xem hai người này có quấy rối hay không thôi, vì chuyện này quan hệ trực.

tiếp đến một triệu mà anh ta sắp nhận được.

Anh ta vui vẻ rời đi, không kiềm được ngâm nga một đoạn nhạc.

Đúng lúc này, điện thoại của anh ta vang lên.

“Alo, Cục trưởng.” “Đến phòng làm việc của tôi.” Cảnh sát cao béo cúp điện thoại, trong lòng khó hiểu, nghe giọng điệu của Cục trưởng dường như không vui vẻ cho lắm.

Đi đến phòng làm việc của Cục trưởng, cảnh sát cao béo.

vẻ mặt nịnh nọt hỏi: “Cục trưởng, ông tìm tôi sao?” Cục trưởng ngồi ngay ngắn trên ghế, gương mặt bình tĩnh, ánh mát sác bén theo dõi anh ta hỏi: “Hôm nay anh đã bắt người đúng không?” Cảnh sát cao béo nghe vậy cười cười: “Mấy người đánh nhau thôi.” “Mấy người hay là một người?” Cục trưởng hỏi.

“Ấy… Cảnh sát cao bép dường như phát hiện ra giọng.

điệu của Cục trưởng không tốt lành gì.

“Có ai không!” Cục trưởng đột nhiên hét lớn, lập tức có hai cảnh sát từ ngoài cửa xông vào.

Thấy trận thế này, trong lòng cảnh sát cao béo giật thót.

Cục trưởng chỉ vào anh ta nói: “Gỡ quân hàm của Cao Lượng xuống cho tôi, nhốt anh ta vào phòng thẩm vấn” “Cục trưởng Lý, ông làm gì vậy?” Cảnh sát cao béo sợ hãi hỏi.

Cục trưởng mắt sáng như đuốc nhìn anh ta, lộ ra vẻ cực kỳ phẫn nộ: “Làm gì à? Tôi còn đang định hỏi anh định làm gì đấy? Trách nhiệm của cảnh sát chúng ta là gì, anh đã quên rồi sao? Trách nhiệm của chúng ta là bảo.

vệ bảo đảm cho an toàn của tài sản tính mạng của người dân, cùng với quyền lợi hợp pháp của người dân, mà anh đã làm những chuyện gì?” “Chúng ta là cơ quan chấp hành pháp luật, không phải nha môn thời cổ đại loạn lạc, không chấp nhận được.

việc làm xăng bậy của anh!” “Tôi không biết anh nhận tiền của ai, nhưng chuyện này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình ảnh của cảnh sát chúng ta, anh cảm thấy tôi sẽ tha cho anh sao?” “Các anh còn đứng ngây ra đó làm gì, còng anh ta lại!” Thấy Cục trưởng tức giận, hai cảnh sát không dám chậm trễ, vội vàng móc còng tay ra, còng cảnh sát cao.

béo lại.

“Cục trưởng Lý, hãy nghe tôi nói đã” Cảnh sát cao béo hoảng hốt: “Tôi cũng chỉ bất đắc dĩ thôi, tình hình trong nhà tôi ông cũng biết mà…” “Câm miệng!” Cục trưởng đột nhiên quát lớn: “Thân là người chấp hành pháp luật biết luật còn phạm luật, còn có lý do gì để nói?” “Giam lại!” Năm phút sau.

Trình Uyên, Tiêu Mục ngồi trong phòng tối ngơ ngác nhìn cảnh sát cao béo cũng đã bị còng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui