Hay nói chính xác hơn, là hắn bị đá vào.
Đây là khuôn mặt công chúng khó phân biệt khi bị kẹt trong đám đông, hơi có râu,hai tay đan chéo sau lưng, buộc bằng sợi dây thừng bằng ngón tay.
Sau đó, một vài người từ bên ngoài bước vào.
Từ đầu trọc Trần Đông Vương Mỹ Lệ và cô nàng béo ú.
Sự xuất hiện của cô gái mập khiến Trình Uyên có phần ngạc nhiên, hôm nay anh chỉ có sắp xếp cho Từ đầu trọc và Vương Mỹ Lệ, Trần Đông là do anh đưa tới.
“Thương thế của cô sao rồi?”
Cô nàng mập cười toe toét: “Nếu làm việc bị thương, lương có thể tăng gấp đôi”.
Trình Uyên khẽ giật mình, nhếch môi cười nói: “Bạch Long nói không sai.”
“Anh tôi? Anh tôi nói cái gì?”
Trình Uyên lắc đầu, anh nhớ tới Bạch Long nói bọn họ không phải là anh em ruột.
Quả nhiên, họ không hề thân thiết được, không chỉ trông khác nhau mà còn tính cách khác biệt nhau nữa.
“Tốt hơn hết cô nên quay lại bệnh viện đi.”
“Không sao đâu, mấy hôm trước một mực nhét nuôi trong bụng,vừa lấy ra, đã khỏe liền khỏe lại rồi.” Cô béo hờ hững nói.
Mạnh mẽ! Trình Uyên thầm khen trong lòng.
Anh không biết người phụ nữ như thế này, trong tương lai ai dám lấy.
Quay đầu nhìn lại tên râu quai nón bị bọn họ bắt được, Trình Uyên trầm mặc nhìn hắn, hắn quỳ trên mặt đất, cúi đầu xuống đất.
“là ai phái các ngươi tới?” Trình Uyên hỏi.
Râu quai nón không lên tiếng.
Nhìn thấy thế này, Trình Uyên nheo mắt lại, liền đối với Từ đầu trọc nói “Giết hắn.”
Nghe vậy, râu quai nón giật nảy cả mình, đột nhiên ngẩng đầu lên “Cái này … giết thật sao?”
“bằng không?”
“Ngươi đừng hỏi ta nữa?”
Trong ấn tượng của người bình thường, tra tấn bức cung cũng là một quá trình, làm sao mới xuất hiện có thể khai hết toàn bộ được? Ngay cả đưa ra các điều kiện cũng chưa chắc đã được.
Điều này căn bản không tuân theo một quy trình nào cả.
Trình Uyên xua tay, “Không cần, ta không có thời gian.”
Từ đầu trọc cầm một cây mã tấu đi tới, túm tóc tên râu ria này lên, kề dao vào cổ.
Râu quai nón này lập tức hoảng sợ.
Trên đời này không có ai không sợ chết, huống chi râu quai nón vẫn chỉ là một tên nhãi nhép, “Ngươi đừng giết ta, ta nói,ta nói, ngươi hỏi cái gì ta đều nói.”
Hắn ta hoảng sợ và quá sợ hãi nên điều kiện đưa ra vốn đã rất rẻ.
Tuy nhiên, có vẻ như tại thời điểm này, những điều kiện rẻ tiền như vậy bỗng trở nên quá xa xỉ đối với anh .
“Ta không muốn nghe.” Trình Uyên lắc đầu.
Râu quai nón lập tức mở to hai mắt nhìn.
Còn Từ đầu trọc thì giơ cây mã tấu trong tay lên và chém xuống “Phập!”
Thế giới trở lại yên lặng.
Vương Mỹ Lệ cảm thấy Trình Uyên giờ phút này cực kỳ kinh ngạc.
Khi tôi muốn nghe, ngươi không nói.
Khi ngươi nói rồi, tôi không muốn nghe nữa!
Đó là lý do đầu rơi máu chảy.
Trình Uyên thản nhiên nói: “Thu dọn đi.”
Từ đầu trọc lập tức gật đầu rồi đi ra ngoài, chốc lát sau có mấy người thân tín của hắn đi vào, dọn dẹp nơi này.
Thật ra, không phải Trình Uyên không muốn biết ai sẽ giết mình, mà là không cần biết phải nghe từ tên râu quai nón này nói ra.
Chỉ cần có thể sống sót qua đêm nay, ngày mai Lý Hải Tân sẽ đến tìm anh.
Vì Lý Hải Tân đã nói cho Trình Uyên biết có người muốn giết anh, vậy nhất đinh hắn cũng biết người muốn giết Trình Uyên là ai.
…
…
Về sau một đêm không có chuyện gì xảy ra nữa.
Buổi sáng thức dậy, Trình Uyên rời khỏi căn phòng .
Vừa bước ra khỏi hộp đêm Triệu Hoa, ánh nắng chói chang làm chói mắt, thích ứng thời gian lâu mới khôi phục lại.
“Thời tiết thật là đẹp.”
Duỗi người một cái, Trình Uyên vươn vai một cái, liền động vào vết thương trên ngực, đau nhe răng nhếch miệng.
Đúng lúc này, một chiếc Passat dừng lại trước mặt anh.
Lối vào hộp đêm Triệu Hoa có mười sáu bậc thang, Trình Uyên đứng ở trên cùng, người đàn ông bước ra khỏi Passat đứng ở dưới cùng.
Một người nhìn lên, người kia nhìn xuống.
“Ông chủ!” Người đàn ông cúi đầu chào.
Trình Uyên khóe miệng cong lên, nở nụ cười.
Người đàn ông đó không phải ai khác mà chính là Lý Hải Tân, được biết đến là chuyên gia tình báo Lý Hải Tân, và có một người vợ mù.
Lúc này Trần Đông cũng đi theo ra ngoài.
Trình Uyên chỉ vào Lý Hải Tân đi chiếc Passat “Về nhà thôi.”
Về phần xe của anh, trước mắt sẽ ném lại ở Từ đầu trọc tạm thời.
Lý Hải Tân lái xe Passat của mình, mang theo Trình Uyên và Trần Đông, không cần hỏi đi đâu, lái thẳng đến Tam Thạch Thôn.
“quyết định rồi sao?” Trong xe, Trình Uyên liếc mắt hỏi.
Lý Hải Tân bình tĩnh nói: “Tôi không phải là loại người lật lọng.”
Nở nụ cười nhẹ, Trình Uyên tiếp tục hỏi: “Vậy thì, bây giờ ngươi có thể nói cho tôi biết ai đã phái người tới giết tôi tối hôm qua?”
Trong khi lái xe, Lý Hải Tân lấy ra một danh mục từ bảng điều khiển trung tâm, đưa cho Trình Uyên.
“Hiện tại có rất nhiều người muốn giết ngươi.”
“Là em trai Trình Nặc của ngươi tối hôm qua.”
“Trình Nặc, ngươi đều biết sao?” Nghe xong lời này, Trình Uyên không khỏi nhíu mày lại.
Lý Hải Tân nở nụ cười, ” chuẩn bị để theo với ngươi, đương nhiên phải điều tra thêm chứ.”
“Hơn nữa lai lịch của Tập Đoàn Cẩm Đông cũng không khó để điều tra.”
Trình Uyên gật đầu.
Quả thực cái tên Tập Đoàn Cẩm Đông nếu có người có hứng thú muốn tìm thì không khó để tìm ra, dù sao chủ nhân của Trình gia ở kinh thành tên là Trình Cẩm Đông.
“Các ngươi giết chủ tịch Thương Minh tỉnh Giang Bắc, Thương Minh kinh thành hạ thông điệp, Thương Minh Tỉnh Giang Bắc tứ đại phó chủ tịch, ai có thể báo thù được cho Chu Kiệt, thì người đó liền ngồi ngay cái ghế chủ tịch Thương Minh .”
“Cho nên, bốn vị phó chủ tịch Thương Minh, ít nhất có ba vị chuẩn bị giết các ngươi.”
“Đương nhiên, chỉ là chuẩn bị mà thôi. Tối hôm qua ra tay với ngươi không phải là người của Thương Minh.”
“Là em của ngươi Trình Nặc.”
“Về phần tại sao em trai Trình Nặc của ngươi lại chọn giết ngươi vào lúc này, tôi đoán hắn biết người của Thương Minh có động cơ giết ngươi,nên hắn ra tay trước để giá họa lên cho Thương Minh.”
Nghe đến đây, Trình Uyên không khỏi nhíu mày lần nữa.
“ngươi làm sao mà biết được những cái này?” Trình Uyên tò mò hỏi.
Lý Hải Tân chỉ vào tài liệu nói: “Đương nhiên có người muốn ngươi biết.”
“Ai?” Trình Uyên vội vàng mở danh mục, từ trong đó lấy ra một xấp tư liệu, trong đó phần lớn là những người anh không quen biết.
Lý Hải Tân lấy ra một cái, đưa trước mặt nói “Phương Thanh Yến.”
Trình Uyên sững sờ, Phương Thanh Yến lúc trước còn buông tha cho anh những lời nói tàn nhẫn, hắn còn nói sẽ giết anh, làm sao có thể quay xe lại báo cho mình?
“Hắn muốn thu phục tôi?” Trình Uyên hỏi.
Lý Hải Tân lắc đầu “Tôi không biết, nhưng tôi đoán chừng hắn muốn vỗ béo ngươi rồi mới làm thịt.”
“Cái gì?”
“những Người khác của Thương Minh đều sẽ tìm cách giết ngươi, nhưng Phương Thanh Yến lại từ bên trong cản trở. Ta đoán hắn muốn tạo ra cách mà người khác không thể giết được ngươi, từ đó làm nổi bật sức mạnh của ngươi lên.”
“Sau đó, hắn ta sẽ giết tôi ,để thể hiện năng lực của mình?” Trình Uyên dường như đã hiểu.
Lý Hải Tân nhẹ gật đầu.
“Vậy, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Trình Uyên hỏi.
Lý Hải Tân lắc đầu “Đây là quyết định của ngươi, tôi chỉ có nhiệm vụ thu thập tin tức tình báo cho ngươi.”
Trình Uyên nhún vai, quay đầu nhìn về Trần Đông.
Trần Đông nói “Chữa lành vết thương đã!”
Đúng vậy, anh thực sự nên chữa lành vết thương trước đã, nhân tiện, nâng cái tầm Long Đàn Y Viện của anh lên và sử dụng Long Đàn Y Viện làm căn cứ để thành lập một tổ chức bí mật.
Đặt tên là “Long Uyên!”