Đỉnh Cao Phú Quý


Sau khi hắng giọng, Hoàng Đại Cường ngồi thẳng dậy, và sau đó tỏ vẻ ra vẻ cao ngạo nhìn và nói: “tục ngữ có câu, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, hôm nay có thể cùng mọi người gặp mặt ở đây, cũng coi như là chúng ta có duyên phải không? “

“Đúng..Đúng…”

Người đàn ông mặc áo trắng đeo kính nhanh chóng gật đầu, và thậm chí đi đầu trong tiếng vỗ tay.

“báp báp!” tiếng vỗ tay như sấm.

Hoàng Đại Cường rất hài lòng với hiệu quả này và cảm thấy rất tự hào về bản thân mình, vì chưa từng có như vậy trong cuộc đời mình.

Nhưng là….

Chắc phải căng thẳng lắm, hắn thầm nghĩ.

“Thành thật mà nói, tôi thực sự không biết chủ đề của hội nghị này hôm nay là gì, vì anh này …ờ, anh đây tên là gì?”

Hoàng Đại Cường hoàn toàn không theo thường lệ, chưa kịp nói xong một câu đã quay mặt lại hỏi người áo trắng.

Người áo trắng sửng sốt một chút, vội vàng cười nói: “vâng, tôi là Bành Vĩ là phó chủ tịch Thương Minh Tỉnh Giang Bắc.”

“À, Bành Vĩ.” Hoàng Đại Cường gật đầu, tiếp tục quay đầu xuống đám người phía dưới nói: “Bành huynh đây muốn tôi nói vài câu, cho nên Hoàng mỗ tôi đây miễn cưỡng xin nói vài câu với các vị.”

“Làm kinh doanh cũng giống như làm người, phải chú ý duy trì cảm xúc, tình cảm như vậy mới để cho mình có một tâm lý tốt để làm việc.”

“Tuyệt quá!”

“Báp báp báp…”

Lại có một tràng pháo tay nữa.

Hoàng Đại Cường mỉm cười gật đầu chào mọi người, vẻ mặt đắc chí, liền tiếp tục nói.

“Giống như vừa rồi tôi nhìn thấy một vị tiểu thư xinh đẹp của Thẩm thị, tôi nghĩ cô ấy có dáng dấp xinh đẹp lại có khí chất, muốn khen cô ấy vài câu, kết quả là khiến cô ấy tức giận, tôi cũng không hiểu vì sao.”

“Đương nhiên, đây chủ yếu là nói về một vấn đề về tâm lý.”

Trên thực tế, nói đến đây, đám người Thương Minh, đứng đầu là Bành Vĩ, bắt đầu đưa mắt nhìn nhau.

“Đây là đang nói về cái gì?”

“Xuỵt! Ngươi bé cái giọng lại, đây là người của Thương Minh kinh thành, há dễ để cho ngươi bình luận sao?”

Hoàng Đại Cường liếc mắt nhìn các ông chủ lớn dưới bục cao này một cái, liền phát hiện Thẩm Lệ đang ngồi ở vị trí chính giữa, liền vươn tay chỉ vào rồi nói: “Không phải tôi nói cô đâu, Mỹ nhân, cô có biết vì sao công ty của cô Không thể là một công ty lớn như Tập Đoàn Cẩm Đông không? “

“Đây là khoảng cách. Đầu tiên là chênh lệch về tâm lý.

Nhìn tôi xem, tôi có tâm tình tốt, có thể đem Cẩm Đông trở thành công ty hàng đầu ở Tân Dương này, còn cô, cô không thể, vì cô quá nhỏ.” . “

“theo cách này, ngày khác nếu có thời gian, cô đến tìm tôi, tôi sẽ dạy cho cô cách quản lý công ty.”

Vừa nói, hắn ta vừa đã lông mày nhìn Thẩm Lệ.

Biểu hiện quá đơn giản, phù phiếm và thái quá.

Bành Vĩ không khỏi nhíu mày.

Đây là nói về cái gì?

Nói như thế này, vỗ tay hay là không?

Hơn nữa, hình như có gì đó không ổn trong chuyện này!

“Ngoài ra, các tiểu thư xinh đẹp ở đây, nếu có gì thắc mắc thì có thể hỏi tôi, tôi là người rất thích giao thiệp với các mỹ nữ.” Hoàng Đại Cường không chút e dè mạnh miệng nói tiếp.

Nói xong câu này, Hoàng Đại Cường gọi một tiếng “Bành Vĩ.”

Bành Vĩ giật cả mình “Tôi đây.”

“nói xong rồi.” Hoàng Đại Cường.

Bành Vĩ sững sờ.

Hơn cả Bành Vĩ, ngay cả người của Thương Minh, bao gồm cả các đại ông chủ lớn dưới bục cao, đều cùng nhau sửng sốt.

“Hay … nói rất hay …” Bành Vĩ dẫn đầu tán thưởng vỗ tay, nhưng tiếng vỗ tay thật sự rất khó xử, không được tự nhiên cho lắm.

Sau khi tiếng vỗ tay rơi xuống.

Bành Vĩ rất xấu hổ nói: “Lãnh đạo đã nói xong, vậy tôi sẽ nói qua vài điểm bổ sung như sau.”

Cái gọi là điểm bổ sung, ước chừng tất cả mọi người có mặt đều thấm sâu trong người.

Còn nhờ lúc đi học vào tiết chào cờ, sau khi hiệu trưởng phát biểu xong thì đến hiệu phó lên bổ sung vài điểm, hiệu phó xong thì hiệu trưởng lại lên bổ sung mấy điểm.

Kể cả khi đã tốt nghiệp và đi làm cũng vậy, giám đốc nói xong đến phó giám đốc nói thêm, sau khi nói xong giám đốc cũng nói thêm vài câu.

Và vấn đề là những điểm bổ sung này thường nằm ngoài sức tưởng tượng, và thường là lâu hơn do mấy người lên bổ sung.

Cho nên, Bành Vĩ nói vài điểm, nói gần đến nửa canh giờ, làm cho mọi người đều như buồn ngủ.

Tuy nhiên, cuối cùng cũng đã vào ý chính của cuộc hội nghị lần này.

“Mọi người đều biết Chu Kiệt là chủ tịch Thương Minh đột ngột qua đời ở Tân Dương cách đây không lâu, thật ra chủ tịch của chúng tôi đến Tân Dương lần này chủ yếu là để chấn chỉnh lại hoạt động kinh doanh của Tân Dương này. Và củng cố lại thương nghiệp ở Tân Dương cho phát triển, và đây cũng là khát vọng tâm huyết ngài ấy “

Bành Vĩ lộ ra vẻ đau khổ, sau đó đổi lại câu chuyện, “cho nên, Chúng tôi lần này tới đây là tiếp tục ước nguyện chưa thành của chủ tịch Chu Kiệt.”

“Tiếp theo, ai có thắc mắc,hay góp ý gì thì cứ thoải mái nói ra, miễn là đối với bối cảnh kinh doanh ở Tân Dương này, Thương Minh chúng tôi sẽ xem xét một cách nghiêm túc, tuyệt đối không che chở bất cứ người nào, công bằng và liêm chính dưới sự giám sát của mọi người ở đây. “

Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống, cả hội trường đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.

Các ông chủ lớn lần lượt xì xào.

“Bành tiên sinh, tôi có vài lời muốn nói!”

Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Bạch Ngạn Bân đang ngồi sau lưng Thẩm Lệ đột nhiên đứng lên nói.

“Hả?” Nghe vậy, Bành Vĩ nheo mắt hỏi “ngươi là…?

“Tôi là chủ tịch tập đoàn trái cây Bạch thị.” Bạch Ngạn Bân vỗ ngực nói.

“ngươi muốn nói điều gì?”

“Tôi muốn báo cáo về tác phong của Chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông có vấn đề, và tôi cũng muốn báo cáo Chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông về hành vi vi phạm quy chế và xây dựng.”

“Tập Đoàn Cẩm Đông?” Vừa nghe lời này, Bành Vĩ đột nhiên giật mình.

Có vẻ như vừa rồi Tập Đoàn Cẩm Đông đã được nhắc đến trong lời nói của Hoàng Đại Cường, và điều đó có nghĩa là Tập Đoàn Cẩm Đông được sự quan tâm trong mắt Hoàng Đại cường..

Hắn là không muốn đắc tội với Hoàng Đại Cường, nhưng vừa rồi hắn đã nói rằng công bằng và liêm chính.

Vì vậy, Bành Vĩ liếc nhìn Hoàng Đại Cường.

Hoàng Đại Cường sắc mặt không đổi, tim không đập.

Cái gì về tác phong, cái gì vi phạm về quy định, cái gì về xây dựng gì gì đó không phải là trọng điểm, theo lời Kim Kiệt, những vấn đề nhỏ nhặt này đương nhiên sẽ có người giải quyết.

Tuy nhiên, sự bình tĩnh của hắn lại tạo cho Bành Vĩ một áp lực vô cùng lớn.

“Có phải là có hiểm lầm gì không?” Bành Vĩ châm chước một lát sau,rồi cẩn thận hỏi.

“Hiểu lầm?” Bạch Ngạn Bân chế nhạo, chỉ vào một màn hình lớn phía sau quát lớn nói: “Bành lão gia, ngài xem một chút đi.

Màn hình lớn đột nhiên sáng lên.

Ánh mắt của mọi người cũng đều bị thu hút.

Sau đó, rất nhiều hình ảnh khó coi xuất hiện.

Cùng lúc đó, Tiêu Trí cũng lẳng lặng đi vào phòng hội nghị.

Và trong một căn phòng cách phòng hội nghị không xa, Trình Uyên ngồi trước màn hình, nhìn mọi thứ diễn ra trong phòng hội nghị với vẻ mặt đầy tự tin.

“bắt đầu rồi.”

Không biết lúc nào, Vương Hinh Duyệt cũng tới gian phòng này, cô đứng sau Trình Uyên bình thản nói.

“Thời Dương bên đó sao rồi?” Trình Uyên hỏi.

“Hầu như tất cả thông tin đều được tổng hợp hoàn tất.” Vương Hinh Duyệt đáp: “đoán chừng đang trên đường đến.”

“Ừm.”

“ngài có định đích thân xuất hiện không?”

Nghe vậy, Trình Uyên trầm tư một lát nói: “Để xem ai nhảy ra ngoài trước.”

“vâng.”

Trình Uyên nhìn chằm chằm màn hình giám sát thở dài, “thật sự kiếm tiền lương thiện khó đến vậy sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui