Đỉnh Cao Phú Quý


“Chú.”

Trình Uyên quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Thiếu Thần vẻ mặt hơi suy sụp.

Bạch Thiếu Thần đi tới gần anh , mím môi thở dài,rồi nói “Trình Uyên, chuyện trước đây, Ngạn Bân làm không đúng, cho chú thay hắn xin lỗi cháu.”

Nói như vậy xong, người chú liền cúi đầu trước Trình Uyên.

Ở Bạch gia, tuy rằng có thể thấy được Bạch Thiếu Thần không thích Trình Uyên, nhưng cũng không có chế nhạo mỉa mai Trình Uyên với Bạch An Tương giống như Bạch Ngạn Bân.

Cho nên, Trình Uyên nhanh chóng giơ cánh tay ra đỡ, “Chú, đây là tổn thọ ạ.”

“Cha của chú ở bên trong đúng không?”

Bạch Thiếu Thần chua xót nói. “hồi nãy chú có bấm chuông cửa một hồi lâu, nếu không phải thấy xe của cháu đậu trước cửa, chú thật sự cho rằng bên trong không có người rồi.”

Trình Uyên nói: “Không ai cùng ông nói chuyện cả, ngoại trừ ở nhà, ông còn có thể có chỗ nào để đi? Nhất là Đặc biệt vào buổi tối, ông cứ mãi ở trong nhà.”

Nghe xong lời của Trình Uyên, Bạch Thiếu Thần mặt ửng đỏ, bất giác không khỏi cúi đầu xuống.

“Chú, chú còn muốn cầu xin cho Bạch Ngạn Bân không?” Trình Uyên hỏi anh.

Bạch Thiếu Thần cười khổ một tiếng, tự giễu cười,rồi nói “cháu nói như vậy, chú nơi nào còn có mặt mũi mà cầu xin cho hắn.”

Lúc nói chuyện, quay người hướng mặt vào biệt thự, trong ánh mắt lộ vẻ áy náy.

“Làm hậu bối thì bất hiếu, làm trưởng bối thì không xứng đáng.” Người chú lại thở dài, lắc đầu nói: “Không còn mặt mũi nào nữa”.

Trình Uyên cũng quay đầu lại nhìn biệt thự, liền đưa chìa khóa cho người chú.

Bạch Thiếu Thần hơi giật mình.

Trình Uyên nói “chú vào đi.”

Bạch Thiếu Thần do dự một hồi lâu, nhưng vẫn cầm lấy chìa khóa.

“Chú ơi, ông già rồi, tuy rằng ông không nói nhưng trong lòng ông rất mong mỏi có người bên cạnh”.

Nghe vậy, thân thể Bạch Thiếu Thần chấn động, quầng mắt có chút đỏ lên.

“Ông nói rằng ông có sáu người con và mười sáu đứa cháu.”

“thế nhưng là cho đến bây giờ chưa từng có ai đến thăm ông bao giờ.”

“cháu thực sự đã ở trong nhà vừa rồi. cháu không làm cái gì hết và cũng không có nói lời nào với ông . Ông rất thích xem tuồng, vì vậy cháu đã cùng ngồi xem tv với ông . Mặc dù cháu không có hứng thú xem cho lắm, nhưng cháu có để ý thấy rằng ông rất kích động. “

“chú Vào đi, đừng xin lỗi. ông đã già rồi thường sẽ sợ người khác mặc cảm.từ đó sẽ tạo khoảng cách rất xa. cháu nhớ mẹ cháu đã nói khi cháu còn nhỏ rằng dù con có lớn đến mấy có phạm phải sai lầm nào, con vẫn là con của mẹ, và không có một người mẹ nào trong lòng đi ghét con của mình cả. “

Bạch Thiếu Thần quay đầu lại nhìn Trình Uyên, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

“Ngạn Bân, nếu như có một nửa hiểu chuyện như cháu, thì làm sao đến mức như hôm nay được?” người chú chua xót nói.

Chỉ vào cái chìa khóa, Trình Uyên cười nhẹ rồi nói “thôi chú vào đi.”

Bạch Thiếu Thần gật đầu, cầm lấy chìa khóa rồi mở cửa, hai tay phát run.

“À mà Chú ơi.” Trình Uyên gọi.

Bạch Thiếu Thần nhìn lại.

“Sau khi chú về, thì nói với Bạch Ngạn Bân, gắng sửa đổi cho tốt.” Trình Uyên.

Nghe vậy, Bạch Thiếu Thần đột nhiên giật mình “Trình Uyên, cháu…”

“cháu sẽ đem tập đoàn Trái cây Bạch thị giao lại cho hắn.” Trình Uyên nói.

Bạch Thiếu Thần kích động xoay người lại, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

“cảm ơn cháu… !”

Trình Uyên lắc đầu “Không, cần cám ơn đâu.”

Nói xong lên xe.

Nhìn bóng lưng Bạch Thiếu Thần qua cửa sổ xe, anh đột nhiên chú ý tới bóng lưng của Bạch Thiếu Thần cũng có chút còng xuống.

Ngẫm về điều đó, cũng là hơn năm mươi rồi.

Trình Uyên không nói ra ,chứ quả thật nếu như vừa rồi Bạch Thiếu Thần không cầm chìa khóa, anh nhất định sẽ không để cho Bạch Ngạn Bân một con đường sống sót khác.

Đương nhiên, cho dù là để lại tập đoàn trái cây Bạch thị giao cho hắn, dựa vào công ty Trái cây này, với khả năng của Bạch Ngạn Bân, chỉ có thể đủ cơm ăn áo mặc, còn muốn phát triển hơn … Cơ bản không có khả năng.

Sau khi lái xe về nhà, Trình Uyên cảm thấy rất thoải mái.

Khi nhìn thấy Bạch An Tương, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Mẹ anh dọn một bàn đầy đồ ăn.

Sau bữa tối, anh trò chuyện với mẹ về việc nấu nướng trong phòng khách một lúc , và sau đó mẹ anh đi ngủ.

Có thể thấy, bởi vì Bạch An Tương gần đây ở cùng mẹ nên tình trạng của bà ấy không có tiến triển nghiêm trọng hơn, điều này khiến Trình Uyên rất hài lòng.

Sau khi trở về phòng, Trình Uyên nói “cảm ơn” với Bạch An Tương.

Bạch An Tương ngây người nói: “Đây là việc em nên làm.”

“Đừng như vậy, nhìn thấy yêu lắm.” Trình Uyên cười nhạt.

Bạch An Tương khẽ giật mình, sau đó cau mày nói: “anh xoay người đi, em muốn thay quần áo.”

Trình Uyên xoay người đi chỗ khác.

Bạch An Tương bắt đầu thay quần áo, vừa thay vừa nói “Tư Nhã chuẩn bị kết hôn, nửa tháng nữa đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi.”

Nghe vậy, Trình Uyên sửng sốt, quay đầu lại ngạc nhiên nói: “Thật sao? Đây thật là trùng hợp. Lý Túc cũng vừa nói với anh là anh ấy cũng sắp kết hôn. Còn gần nửa tháng nữa,mà đừng bảo rằng bọn họ sẽ cùng kết hôn trong một ngày nha? “

Sau đó…

Một cái gối bay tới, Bạch An Tương tức giận nói: “Ai bảo anh quay như vậy”

Trình Uyên có hơi bị hoa mắt, vừa mãi mê vào nói chuyện, đến khi cái gối bay qua, mới nhớ tới, quả thật trước mắt trắng bóng một mảnh.

Nhìn thấy Bạch An Tương tức giận, Trình Uyên sửng sốt quay đầu lại .

“Mục Tư Nhã không có nói cô ấy kết hôn với ai sao, mà chúng ta có biết người đó không?”

Trình Uyên yếu ớt hỏi.

Bạch An Tương tức giận đáp: “em không biết, cô ấy không có nói, chỉ nói là đến lúc đó sẽ biết.”

Trình Uyên thắc mắc,rồi tự hỏi, người ta bây giờ có chuyện gì vậy? Kết hôn cũng bí mật, Mục Tư Nhã cũng vậy,mà Lý Túc cũng vậy, thật sự là rất kỳ quái.

“À mà, anh nhớ em đã từng nói, đợi anh …”

Trình Uyên đột nhiên nhớ tới một chuyện rất đẹp trước đó.

Tuy nhiên,không thấy Bạch An Tương trả lời lại.

Anh bỗng Quay đầu lại, liền thấy thấy Bạch An Tương đã đi tắm.

Nở nụ cười gượng gạo lắc đầu, Trình Uyên thở dài, “Xem ra em còn chưa chuẩn bị xong.”





Ngày hôm sau, lúc rạng sáng, rất nhiều người đã đến nhà Tam Thạch Thôn gặp Trình Uyên.

“các ngươi đang làm cái gì vậy?”

Nhìn thấy những người này, mẹ anh không khỏi chạy ra ngoài, vội vàng ngăn lại và hỏi.

Trình Uyên nhanh chóng đỡ lấy mẹ, cười nói: “Mẹ, chúng ta phải dọn nhà.”

“Con chuyển đi đâu vậy? Mẹ thấy ở đây cũng khá tốt mà.” Mẹ anh ngạc nhiên và hỏi.

Dù sao đây cũng là nông thôn, mẹ anh ở nông thôn lâu nay cũng quen rồi, lên thành phố sống sẽ cảm thấy không quen.

Trình Uyên giật mình, hỏi: “mẹ cảm thấy nơi này tốt sao?”

” Ừ.Tốt, con xem, sát bên cạnh có một người phụ nữ cỡ trạc tuổi bằng mẹ . Con mới gặp ngày hôm qua ấy. Hôm qua bà ấy còn dẫn con đi chơi bài.” Mẹ nói, “việc này con nói đi là đi.

Thằng nhóc này, đừng nói trước với mẹ,cũng không nói trước một tiếng với mẹ, để mẹ còn gặp người ta nói một lời tạm biệt. “

Trình Uyên im lặng.

“Chủ tịch, tất cả những thứ này có chuyển đi không?” Một nhân viên hỏi, chỉ vào một vài nông cụ bên cạnh bãi trồng rau trong sân.

“Không, bây giờ khoan dời đi đã.” Trình Uyên vẫy vẫy tay, rồi gọi những người khác dừng lại, “Mọi người dừng lại, bỏ mọi thứ trở lại chỗ cũ đi.”

“Không dời đi nữa sao?” người Mẹ ngạc nhiên hỏi.

Trình Uyên mỉm cười rồi nói: “quả thật con cũng cảm thấy ở đây rất tốt,mà không khí cũng trong lành nữa.”

“nhưng mà, con có những việc cần phải làm mà, còn làm đại sự nữa. Nếu con muốn chuyển đi thì chuyển thôi, quả thật. Mẹ cũng chính là vừa mới quen thuộc ….. con đừng để ý đến mẹ, con đi đâu, mẹ đi theo đó? ”Mẹ nói.

Trình Uyên lắc đầu, “Không có đâu, con thật sự thấy ở đây rất tốt, không có việc gì trì hoãn đâu, mẹ đừng lo.”

Mẹ anh muốn nói điều gì nữa.

Đúng lúc này, điện thoại của Trình Uyên vang lên.

“Này, Chủ tịch, không hay …”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui