Đỉnh Cao Phú Quý


Mọi thứ dường như đã trở lại yên bình tĩnh lặng như ban đầu.

Chỉ là, Tập Đoàn Cẩm Đông những ngày sau đều thuận buồm xuôi gió, có Vương Hinh Duyệt phụ trách, Trình Uyên cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Bạch An Tương thì ở lại Vịnh Ánh Trăng cùng với cha mẹ, còn Trình Uyên thì lưu lạc ở Tam Thạch Thôn cùng với mẹ nuôi của mình.

Mỗi ngày, ngoài trò chuyện với mẹ, anh còn nhận được sự huấn luyện tàn nhẫn của Bạch Long.

Nói cách khác, mẹ anh gần đây dường như đã tìm thấy niềm vui của cuộc sống, và thường xuyên ra ngoài đi chơi mạt chược với Phương di nhà bên cạnh.

Về phương diện này, Trình Uyên rất vui mừng, dù sao chơi mạt chược có thể kích hoạt não nhiều hơn, điều này rất tốt cho tình trạng của mẹ anh.

Thế nhưng là ngày này, Trình Uyên lại gặp phải một chuyện phiền toái..

Đầu tiên, Lý Túc gọi điện thoại đến và rồi muốn gặp anh.

Sau khi gặp Lý Túc ở cửa Tập Đoàn Cẩm Đông, Trình Uyên rất kinh ngạc.

“Cái gì? anh muốn em cùng anh đi gặp cha mẹ của Mục Tư Nhã?”

Lý Túc sắc mặt ửng hồng, lo lắng muốn bịt miệng Trình Uyên “Đừng ồn, be bé cái mồm thôi!”

Trình Uyên vung văng thoát khỏi ly Lý Túc, hung hăng nhìn dò xét anh ta một lần nữa.

Lý Túc hôm nay không mặc đồng phục mà thay vào đó là một bộ âu phục màu xám.

Nói cách khác, người thanh niên này dáng dấp cũng khá không đến nổi nào, nhưng theo ý của Trình Uyên, thì bộ đồ này không hợp với Lý Túc chút nào, nhìn nó thấy sao sao không thích hợp cho lắm.

Vừa rồi khi gọi điện thoại cho Trình Uyên, trên trán của Lý Túc mồ hôi đổ rạo rạo.

“Không phải chứ, anh hai à, anh đi gặp cha vợ tương lai, để nhờ em tính chuyện đó sao?”

Trình Uyên cười khổ.

Lý Túc vẻ mặt buồn bực nói: “anh cũng là lần đầu tiên, anh sợ sẽ căng thẳng, cho nên…”

“Không được, không được, kiên quyết không được, nếu là chuyện khác ,chỉ cần anh nói ra, em nhất định sẽ giúp anh, còn chuyện này em không bàn được.” Trình Uyên thẳng thừng từ chối.

Đùa thật chứ, lúc trước anh đã giở trò làm bạn trai của Mục Tư Nhã để lừa bố mẹ của cô ấy, rồi nói chuyện phóng đại ở một cái tầm vũ trụ, nghĩ lại anh cảm thấy sợ hãi.

“Nhưng anh không có việc gì khác để cho em giúp.” Lý Túc vẻ mặt đau khổ nói.

“Không phải chứ đại ca, tụi anh đã định ngày lành tháng tốt để cưới rồi, chẳng lẽ cha me hai bên chưa từng gặp qua nhau sao?” Trình Uyên không hiểu.

Nghe vậy, Lý Túc sắc mặt chợt tối sầm lại.

“Có lẽ… Trên đời này, em là người thân duy nhất của anh.” Lý Túc bất đắc dĩ cười một cái rồi nói.

Nụ cười này, lộ ra cực kì gượng ép.

Trình Uyên liền giật mình “anh có ý gì?”

“Cha mẹ anh sớm đã qua đời, cũng không có người thân thích.” Lý Túc nói.

“…” Trình Uyên.

Lý Túc thành thật nói hết, trên thế giới này, anh là người thân duy nhất với anh ta, trong lòng Trình Uyên bỗng nhiên thấy ấm áp vô cùng.

Không nhịn được vỗ vỗ bờ vai Lý Túc, trong lòng Trình Uyên đau khó nói thành lời, liền cười nói: “thôi được rồi, dù sao anh củng là anh của em .”

Lý Túc nhếch miệng cười rất ngốc, ít nhất Trình Uyên còn tưởng rằng nụ cười này thật ngốc.

“nhưng trước đó phải nói rõ đã, em thật sự coi anh như là anh em ruột của mình như vậy mới có thể giúp anh được.” Trình Uyên nhấn mạnh.

Lý Túc nở nụ cười càng đắc ý hơn, “anh cũng coi em như là anh em ruột.”

sau đó.

Trình Uyên ngồi vào trong xe Jeep của Lý Túc.

Hai người lái xe đến địa chỉ Mục Tư Nhã gửi.

“Anh hai, anh có mang quà đến không?”

“Ừm.”

“từ từ, đừng lo lắng.”

“ừm.”

Lý Túc tuy nói không căng thẳng, nhưng Trình Uyên rõ ràng cảm giác được anh ta quá căng thẳng và quá lo lắng, sắc mặt chợt đỏ bừng, thỉnh thoảng có dùng tay sờ sờ vào tay cầm.

“anh hai, võ công của anh cũng không tệ đâu nha.” Để giảm bớt căng thẳng, Trình Uyên không nhịn được liền tắt đề tài.

Lý Túc mỉm cười “cũng tàm tạm.”

“trong một cuộc chiến anh có bao giờ thua chưa?”

“chưa.”

“Vậy thì sẽ dễ dàng hơn rồi.”

“Cái gì?”

“Một lát nữa, nếu cha của Mục Tư Nhã dám làm khó anh, thì xử luôn.”

“ta …” Lý Túc.

Đến cửa nhà Mục Tư Nhã, Lý Túc đậu xe vào, Mục Tư Nhã ra mở cửa chào hỏi.

Lý Túc xuống xe, Mục Tư Nhã nhảy vào ôm lấy anh ta.

sắc mặt Lý Túc lập tức trở nên đỏ như trái cà chua “Tư Nhã, đừng thế chứ, còn có…”

Mục Tư Nhã làm nũng trong vòng tay của anh ta “Không sợ, người ta thích ôm anh đấy.”

Cảnh tượng này khiến Trình Uyên bất giác trợn tròn mắt.

Từ trên ghế phụ bước xuống anh liền đi quanh một vòng giữa Lý Túc cùng Mục Tư Nhã, và rồi anh cảm thấy được rằng đây hẳn là Mục Tư Nhã giả.

Trong ấn tượng của anh, Mục Tư Nhã cực kỳ dữ như cọp.

Mà đối với trước mắt này, y như là con chim non nép vào người, trắng như sữa, trông như mềm mại không xương, không khỏi khiến người ta có một loại thương hại.

“Ư Hừ!” Trình Uyên ho khan một tiếng.

Nghe thấy một tiếng ho khan, Mục Tư Nhã trong vòng tay của Lý Túc, cùng Lý Túc giật mình một phát, cuống quít liền tách ra.

“sao ngươi lại ở đây?”

Chưa kịp nháy mắt đã biến thành người khác, Mục Tư Nhã kinh ngạc hét chói tai, “Ngươi tới đây làm cái gì?”

Trình Uyên không khỏi yên lòng, “Không sao rồi, không sao rồi, vẫn đúng là Mục Tư Nhã mà tôi biết.”

“mau mau cút đi, hôm nay tôi không có rảnh chơi với ngươi, ngươi tự chơi một mình đi.” Cô đẩy Trình Uyên một cái thật mạnh.

Trình Uyên giang tay ra nói với Lý Túc. “anh xem, không phải em không vào, mà là vợ của anh không cho vào.”

Khi Trình Uyên đặt tên cho Mục Tư Nhã thành vợ của anh ta, mặt Lý Túc càng đỏ hơn trước.

“Tư Nhã, để Trình Uyên đi vào với anh đi.”

Lý Túc nói với Mục Tư Nhã.

Mục Tư Nhã hung hăng trừng mắt nhìn Trình Uyên, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười xinh đẹp với Lý Túc,rồi nói nhỏ nhẹ “Được rồi, em sẽ nghe theo anh.”

“…” Trình Uyên có chút bối rối, anh không biết mình đang lạc trôi nơi nào.

Lúc bước vào, Trình Uyên khẽ hỏi nhỏ với Mục Tư Nhã, “Lần này có cần tôi phải khoác lác nữa không?”

Mục Tư Nhã khó chịu,nói “Lần này liên quan gì đến ngươi? Câm miệng đi, ngươi đừng nói chuyện là được.”

“Thật sự không nói lời nào sao?”

” Ngậm miệng lại.”

“Được, được.”

Không giống như lần trước nhìn thấy Trình Uyên, lần này cha mẹ Mục Tư Nhã chào hỏi tiếp đón sau khi vào cửa.

“Đến rồi sao?” Mẹ của Mục Tư Nhã là Tân Thiến lên tiếng chào hỏi Lý Túc, nở nụ cười chân thành.

Lý Túc vội vàng gật đầu, “Dạ, vâng.”

“tới chơi được rồi, còn cầm theo quà cáp gì nữa.” Nhìn thấy Lý Túc trong tay có quà vật, tân Thiến liện vội nói.

Mục Vệ Đông nói: “đừng chặn bọn nhỏ ở ngoài cửa, mau vào trong này ngồi đi.”

” Đúng đúng đúng… mau vào trong ngồi đi.”

Tân Thiến vội vàng kêu vào.

Lý Túc gật đầu, bị Mục Tư Nhã kéo vào phòng khách.

Mà Trình Uyên cũng vội vàng đi theo.

Khi nhìn thấy Trình Uyên, Tân Thiến đột nhiên khẽ giật mình, Mục Vệ Đông cũng sửng sốt một chút.

Trình Uyên nhớ tới Mục Tư Nhã căn dặn, không dám mở miệng nói chuyện, chỉ có thể là gật đầu với Mục Vệ Đông và Tân Thiến.

“Ha ha… Tiểu Trình cũng tới hả” Tân Thiến không được tự nhiên cho lắm liền cười một cái rồi nói.

Trình Uyên lại cười rồi gật đầu với mẹ của cô ấy.

Tân Thiến càng thêm bối rối.

“Vào ngồi đây đi.” Mục Vệ Đông nói.

Sau khi đi vào, Tân Thiến hỏi thầm Mục Tư Nhã “Tại sao hắn ta lại tới đây?”

Lý Túc nghe vậy, Lý Túc không biết Trình Uyên trước kia giả làm bạn trai của Mục Tư Nhã, liền nhanh chóng giải thích với Trình Uyên, “em ấy là em trai của cháu.”

“…” Mục Vệ Đông cùng Tần Thiến.

Tân Thiến nhanh chóng kéo Mục Tư Nhã vào phòng.

“Mẹ sao vậy?” Mục Tư Nhã thấy Tân Thiến cư xử kỳ quái, liền hỏi.

Tân Thiến mặt tối sầm nói: “con nha đầu này, có phải điên rồi không?”

“có chuyện gì vậy mẹ?”

“chuyện gì à? Tại sao tìm chồng, mà tìm ngay người trong một gia đình vậy hả? Bạn trai cũ và chồng hiện tại là hai anh em, vậy thì …

tương lai sau này con không thấy xấu hổ sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui