Trước đó Lý Hải Tân không nói, bởi vì thứ nhất hắn chỉ đoán không chắc chắn cho lắm, thứ hai, chỉ có quan hệ giữa Trình Nặc và Trình Uyên rất là đặc biệt.
Hắn ta không nói, nhưng Trình Uyên nhìn ra manh mối từ trong lòng đang do dự liền dừng lại không nói tiếp , từ đó đoán được.
Câu này thực sự khiến Ngụy Tác sửng sốt.
“Trình đại ca không thể nói bậy bạ được.
Về phương diện này, em tuyệt đối tin tưởng đứa em của anh, hắn sẽ đứng về phía anh.”
Trình Uyên nhắm mắt lại, tựa đầu vào lưng ghế, nhàn nhạt nói “Trước đó là tôi nghĩ quá đơn giản.”
“hóa ra có nhiều người muốn giết tôi hơn tôi nghĩ.”
“Kinh thành Thương Minh, Trình Nặc ,Phương Thanh Yến, Thẩm Hoa cùng … cùng mấy người muốn ngồi vào ghế chủ tịch Thương minh Tỉnh Giang Bắc.”
“Mà hầu hết những người này đều đã biết chuyện tôi thu nhận tai mắt của Chu Kiệt.
Hôm yến tiệc, Thẩm Hoa đến, Phương Thanh Yến cũng đến.
Tôi không nhận được tin tức gì , là bởi vì người tai mắt đó không có điều tra được bên cạnh bọn họ có bao nhiêu cao thủ, cho nên cũng không có thông báo cho tôi, đương nhiên trong tâm của hắn cũng có chút dao động.
“
“bọn chúng có thể đến, cho dù ngay cả tai mắt của tôi bị lung lay, tôi vẫn sẽ tập trung vào chúng.”
“mà lúc này … em cũng tới.”
“trước đó anh cũng nói rõ với em rồi.”
“Đúng vậy.” Ngụy Tác gật đầu, nhưng vẫn không hiểu “nhưng mà chuyện này có liên quan gì đến nhưng tay súng?
Trình Uyên khóe miệng nở nụ cười khổ.
“Trình Nặc có thể để cho em tới, vậy thì tại sao lại không thể sắp xếp người khác lén vào Tân Dương được ?”
“Tôi đã đề phòng Phương Thanh Yến và Thẩm Hoa, nhưng tôi lại bỏ qua Trình Nặc.
Hắn kêu em tới đây là một cách ngụy trang thôi, nhưng lại bí mật giúp Phương Thanh Yến vận chuyển một nhóm người có súng.
Cho nên Lúc đó tai mắt của tôi căn bản không thể đi thăm dò được.
“
“Nhưng anh chỉ là suy đoán.” Ngụy Tác tuy có hơi sửng sốt nhưng vẫn không muốn tin.
Trình Uyên thở dài, nhìn Ngụy Tác đồng cảm.
“Em cũng quá đơn giản.”
“đơn giản Chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng biết được.
em đã bị hắn lợi dụng.”
“em …” Ngụy Tác.
Trình Uyên nói: “Hắn hẳn là có thể nghĩ đến được rằng anh đoán ra được hắn.”
“Cho nên, hắn để em tới thuyết phục anh nhẫn nhịn.
chẳng qua chính là phép khích tướng, bởi vì hắn biết càng như vậy, anh sẽ càng không nhịn đựng được.”
Não của Ngụy Tác đã hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ.
Quả thật anh ta là người rất thẳng thắng, cái gì ra cái đó, thiếu tiền phải trả,….
có thể nói anh ta là người rất đàng hoàng.
Nhưng người càng như vậy thì càng dễ bị người khác lợi dụng.
“Thật ra hắn không cần khích tướng tôi, bởi vì lúc đầu tôi không có ý định nhẫn nhịn.” Trình Uyên bỗng co người ngồi dậy, trong mắt hiện lên một vẻ chắc chắn.
Một lúc lâu sau, Ngụy Tác mới hoàn hồn trở lại, thở dài rồi nói: “Trình đại ca, chúng ta hãy gác chuyện của hắn qua một bên đi, với chuyện này, em thật sự hy vọng anh có thể nhịn xuống một chút.”
Nghe vậy, Trình Uyên hơi kinh ngạc, liếc Ngụy Tác đầy ẩn ý.
Mối quan hệ giữa Trình Uyên và Ngụy Tác vẫn chưa đến nổi sắt đá như vậy.
“Trình đại ca, em cũng đã điều tra anh rồi, tâm tư của anh rất tốt, lại ngay thẳng,cho nên em thật sự không muốn anh chết nửa chừng như vậy, anh bây giờ không thể trêu vào Phương gia được.” Ngụy Tác nói, “Hơn nữa.
, đó chỉ là một cái chết của người cảnh sát mà thôi.
“
“chỉ là?” Trình Uyên cười lạnh một tiếng.
Dù là Lý Quế Như hay Ngụy Tác, họ cũng không biết mối quan hệ giữa người cảnh sát này với Trình Uyên sâu đậm đến mức nào.
Huống chi…
” Các ngươi đều nói giống như nhau, chỉ là cái chết của một người cảnh sát mà thôi, chỉ là hắn chết rồi không có gì đáng tiếc cả?” Trình Uyên cười chế nhạo “Nhưng tôi muốn nói cho ngươi biết, đó là anh trai của tôi.”
“còn nữa, ngoài anh ấy ra, Nhất Chi Hoa có bị mọi người lãng quên rồi hay không?”
“Cô ấy vẫn còn trẻ, và rất xinh đẹp, và cuộc sống trong tương lai của cô ấy chắc chắn sẽ rất tuyệt vời … nhưng cứ như vậy đã chết …”
“Tôi mua một bộ đồ cho anh tôi, còn tặng đồng hồ cho anh ấy nữa.
ngươi không nhìn thấy được bộ dạng vui vẻ của anh ấy khi ở bên tôi và bên vợ của anh ấy như thế nào đâu, anh ấy là một người nhút nhát ngược lại sắp có một cô vợ xinh đẹp nữa.”
“Hôm nay là ngày đại hỷ của bọn họ.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy ăn mặc sành điệu đến mức như vậy, còn Mục Tư Nhã thì váy cưới màu trắng rất hợp với dáng người của cô ấy.”
“Tôi không thể quên được những nụ cười hạnh phúc trên môi của họ.”
“Khua chiêng gõ trống, pháo vang động trời,thậ là rạng rỡ”.
“Khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc đời!”
“những tháng ngày hạnh phúc sắp bắt đầu …”
Nói đến phần sau, Trình Uyên đã có chút không trôi chảy được.
Tuy nhiên, Ngụy Tác đã nghe rõ và thực sự lắng nghe hết mọi lời của anh,và trong lòng tỏ ra rất khó chịu, cảm giác chán nản.
“xuống xe!” Trình Uyên thở dài nói.
Ngụy Tác gật đầu, mở cửa xe đi ra ngoài, do dự một chút sau đó quay đầu lại nhắc nhở Trình Uyên nói: “bên trên Phương Thanh Yến đã biết chuyện, nên đã phái cao thủ tới.”
Trình Uyên khẽ cười, “Ai nói cho ngươi biết tôi muốn đụng Phương Thanh Yến trước?”
Nghe vậy, Ngụy Tác đột nhiên có chút bối rối, “Không phải Phương Thanh Yến trước sao? Vậy anh muốn…”
Trình Uyên không nói gì, lái xe, rời đi khỏi nơi này.
Nhìn đèn hậu của xe đã đi xa, Ngụy Tác chợt nhận ra “Thẩm Hoa!”
…
Xe phóng rất nhanh, chuông điện thoại lại vang lên.
Lý Quế Như gọi điện thoại cho anh rất nhiều, nhưng Trình Uyên đều từ chối.
anh biết Lý Quế Như sợ anh xúc động không kiềm chế được.
Nhưng lần này, anh đã quyết tâm không kiềm chế nữa, và bất chấp mọi hậu quả.
Vì vậy, anh không muốn tiếp bà ấy.
Nhưng điện thoại lại liên tục đổ chuông nên Trình Uyên cầm máy lên, định tắt nguồn.
Tuy nhiên, cuộc gọi đó là của Từ Xuyên.
Nhíu mày,rồi anh vẫn nghe điện thoại.
“Trình Uyên, có người muốn gặp em.” Trong điện thoại, giọng của Từ Xuyên vang lên.
Trình Uyên trực tiếp cự tuyệt nói: ” nói lại tôi không rảnh.”
Từ Xuyên vội vàng nói: “người đó nói rằng muốn nói về vụ ám sát ngày hôm nay.”
Cúp máy, dù sao Trình Uyên cũng đến bệnh viện tư nhân.
…
…
Trong bệnh viện tư nhân, trong phòng làm việc của Từ Xuyên, Trình Uyên nhìn thấy người phụ nữ lần trước đã đến gặp anh.
Đông Lương Đình, một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, thân hình cân đối, khí chất tao nhã.
Vì biết ơn Trình Uyên đã cứu anh trai của mình nên đã tặng cho Trình Uyên một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn đó khiến Phương Thanh Yến và Thẩm Hoa rất sợ, cho nên Trình Uyên đã đoán được thân phận của người đó khẳng định rất có máu mặt.
Nhưng danh tính của người kia nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.
“Lần trước chưa kịp tự giới thiệu, tôi tên là Đông Lương Đình, anh tôi là Đông Tâm Tư, chủ tịch Thương Minh kinh thành.”
Nghe vậy, sắc mặt của Trình Uyên lập tức thay đổi.
Theo anh được biết, địa vị của tứ đại gia tộc ở kinh thành là một tồn tại siêu việt khắp cả nước,mà có thể chế ước lại tứ đại gia tộc này, hoặc nói cách khác có thể huy trì hiện trạng này,mấu chốt chính là nhờ vào chủ tịch kinh thành Thương Minh.
Có thông tin cho rằng quy tắc giữa tứ đại gia tộc này do chủ tịch Thương minh kinh thành đặt ra.
“Vậy cô tìm tôi có mục đích gì?” Trình Uyên tỉnh táo lại, nghiêm mặt hỏi.
Đông Lương Đình khẽ cười, “ngưoi còn trẻ.”
“Vâng, đúng vậy.”
“Vì vậy, rất dễ bốc đồng trong công việc,” cô ấy nói.
Trình Uyên gật đầu, đồng ý, “Bởi vì tôi còn trẻ.”
“cho nên ngươi cần phải có người tới giúp ngươi đừng kiêu căng, ngang tàng.” Đông Lương Đình tiếp tục mỉm cười.
“rửa tai xin lắng nghe.”
“Anh trai tôi nói, cách ngươi giải quyết chuyện này sẽ quyết định đến quan điểm của Trình gia về ngươi.” Đông Lương Đình ẩn ý nói.
“Cho nên, cô cũng tới đây để thuyết phục tôi nhẫn nhịn?” Trình Uyên híp híp mắt hỏi.