Trước khi ra khỏi đường cao tốc, hãy đằng trước Tỉnh Giang Bắc toàn là những tòa cao ốc chen chúc nhau sưởi ấm như sợ lạnh, dày đặc.
Trình Uyên nghĩ rằng, nếu như anh có mắc phải chứng ám ảnh kinh hoàng, có lẽ sẽ không dám nhìn vào đó.
Nhưng khi xe xuống đường cao tốc, mới vào thành phố, đường phố ở đây khá rộng.
Khu phát triển tỉnh Giang Bắc là một trong hai huyện độc lập với năm huyện lớn, mười năm trước còn là một vùng nông thôn, nhưng hiện tại đã trở thành một đô thị phồn hoa sôi động.
Ra khỏi nhà, mang theo người của chính mình đầy ba xe hướng tới tỉnh Giang Bắc , Trình Uyên mang theo đầy hận thù.
Ngay cả những đám mây trên bầu trời, dường như đều cảm nhận được điều gì đó, từ từ nhuốm màu xám xịt.
Thay vì trực tiếp đi tìm Thẩm Hoa, bọn họ lại ở khách sạn Hải Gia cách tập đoàn Thẩm thị không xa.
Bạch Long cô béo hai huynh muội xuất hiện thình lình..
Trần Đông cũng đã về trong đêm qua.
Thời Dương, Lý Tịnh Trúc cũng đi theo.
Vương Mỹ Lệ Lý Hải Tân những người này đều tại không có gì xa lạ nữa.
Kỳ lạ thay, Mục Tư Nhã cũng đi theo.
Dù biết là nguy hiểm nhưng buổi sáng, Mục Tư Nhã vẫn tìm Trình Uyên nói: “Tôi muốn tận mắt chứng kiến người làm ra cái chết của chồng tôi, thì tôi mới can tâm.”
Trình Uyên lương tâm hổ thẹn, cũng không có cự tuyệt.
” cuộc đàm phán sẽ được tổ chức tại câu lạc bộ Tinh Hà vào đêm nay.”
Tụ tập lại bên trong căn phòng, Trình Uyên giải thích với mọi người, ” Đến lúc đó ,mọi người tùy thời cơ mà hành động, nhưng chú ý một điểm.
Mỗi người đều phải bảo đảm an toàn của chính mình.”
Trần Đông cau mày nói: “Tôi đi theo ngươi.”
Vương Mỹ Lệ cắt ngang nói: “Ngươi đã vào tầm mắt của bọn họ từ lâu rồi, mục tiêu quá rõ ràng, nếu không để tôi ở bên cạnh hắn như vậy tương đối bí ẩn hơn.”
Trình Uyên xua tay từ chối, “Tôi không cần bât kỳ ai đi theo hết.”
“Nhưng…”
“Không sao đâu, chỉ cần mọi người nhớ chuyện mình cần làm được.” Nhìn thời gian trên đồng hồ, Trình Uyên nói, “Còn một khoảng thời gian trước buổi tối , mọi người có thể ra ngoài đi dạo, cũng có thể ở trong phòng nghỉ ngơi, không cần phải lo lắng quá mức.
Vì càng vào thời điểm này, càng sẽ không có người đụng đến chúng ta.
“
“hy vọng mọi người hãy để mắt đến tối nay.”
Thu xếp xong, Trình Uyên gọi Lý Hải Tân, Mục Tư Nhã cũng vội vàng đi theo.
Bọn họ lên xe, Lý Hải Tân phụ trách lái, quay đầu lại khu trung tâm thành phố tỉnh Giang Bắc.
Đường phố ở tỉnh Giang Bắc rất sạch sẽ, hầu như không thấy lá rụng.
“Tỉnh thành có khác.” Nhìn đường phố náo nhiệt ngoài cửa sổ và xe cộ dày đặc đậu ven đường, Trình Uyên cảm thấy phấn khích.
Lý Hải Tân có chút chột dạ, tay cầm vô lăng hơi run.
Mục Tư Nhã ngồi ở ghế sau ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong lúc nhất thời, dường như không có người nào để ý tới Trình Uyên.
Trình Uyên cũng không để ý, tiếp tục thì thào nói: “Nếu có thể cứu vãn, cố gắng đừng ly hôn.”
Nghe được những lời này, Lý Hải Tân thân thể run lên.
Ngay cả Mục Tư Nhã cũng quay đầu lại, cũng hơi ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ một chút.
Lý Hải Tân thở dài, giọng phờ phạc như người vừa ăn hai ký muối quên súc miệng “đã ký rồi.”
“anh có muốn như vậy không?”
“Làm sao có thể?”
Vỗ vỗ vai anh ta, Trình Uyên nói: “Anh ký thỏa thuận mà không lấy được giấy chứng nhận thì cũng không tính, đợi lần này giải quyết xong tôi sẽ đi nói chuyện với chị dâu.”
Lý Hải Tân cười khổ chế nhạo.
“Về phần Hồng Anh, đừng liên lạc với cô ấy nữa.”
Giọng Trình Uyên có chút trịnh trọng.
“Nếu như có thể cứu vãn được vợ mình, tôi xin thề.” Lý Hải Tân nghiến răng nghiến lợi.
Trình Uyên gật gật đầu, ” Vậy là tốt rồi.”
Lần trước đến chỗ ở của Lý Hải Tân, Trình Uyên nhìn thấy Lý Hải Tân đang luống cuống tay chân vò một tờ giấy, ném vào sọt rác.
Đó là một tờ giấy thỏa thuận ly hôn.
Vợ của Lý Hải Tân bị mù, lại có vẻ rất lương thiện, nếu như không phải vậy, Lý hải tân đã không vì cô ấy , mà đáp ứng làm thượng khách của Trình Uyên .
Trình Uyên đoán rằng vợ của Lý Hải Tân khẳng định không chỉ một lần cùng Lý Hải Tân đề cập qua ly hôn, vì như vậy không thể có hiệu quả như vậy được, chủ quan khẳng định chính là không muốn liên lụy đến anh ấy.
Cũng có thể hiểu rằng Lý Hải Tân luôn từ chối đơn xin ly hôn của vợ với một ưu thế cự tuyệt nào đó, bao gồm cả tình cảm của anh dành cho cô ấy.
Về chuyện giữa Lý Hải Tân và Hồng Anh, nếu là do vợ anh ta biết chuyện, thì đó chỉ là cái cớ để gây chuyện với Lý Hải Tân.
Trình Uyên phân tích một hồi cũng nhận ra, cuối cùng vợ của Lý Hải Tân vẫn là không muốn liên lụy anh ấy, kìm hãm lại anh ấy.
Một người phụ nữ lương thiện tốt bụng không nên có một cái kết đau khổ.
Trước khi nhận biết điều đó, trời đã tối.
Sau đó, Trình Uyên, Lý Hải Tân và Mục Tư Nhã đến một quán bar tên là “Sầu”.
Mãi cho đến trời tối đều không có ra.
…
…
Thời gian sớm đã đến tám giờ tối.
Câu lạc bộ Tinh Hà là một khách sạn hạng 5 sao cao cấp.
Và đêm nay, tầng hai của khách sạn đã được bao trọn.
Bên ngoài khách sạn, trong một chiếc xe MiniBus, người ngồi đầy cả xe.
“đội trưởng, khi nào chúng ta vào?” Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi hỏi Đường Hùng, người đang ngồi ở ghế phụ.
Đường Hùng lắc đầu nói: ” Không vội, chờ bên trong có động tĩnh rồi, chúng ta sẽ xông vào bắt người.”
“đội trưởng, có người đến.” Lúc này, người thanh niên đưa tay chỉ về phía cửa ra vào của khách sạn.
Một chiếc xe sang Mercedes Benz đỗ trước khách sạn.
Người gác cửa trẻ tuổi cao lớn ở cửa khách sạn chạy nhanh đến giúp người đó mở cửa từ bên ngoài.
Sau đó một vài người xuống xe.
Thẩm Hoa đi phía trước, bên cạnh là nữ thư ký tao nhã, phía sau còn có một người đàn ông to con.
Ngoài ra, sau khi chiếc Mercedes-Benz RV đỗ, một chiếc Volkswagen đã bám theo.
Ba người mặc vest đen xuống xe, nhanh chóng đi theo Thẩm Hoa.
“Là Thẩm Hoa.” Đường Hùng trầm ngâm gật đầu, hỏi: “Đã tính qua người của Tân Dương chưa?
“Người của Tân Dương tiến vào đếm rồi, xem ra còn thiếu ba người.” Một gã thanh niên nhanh chóng đáp.
“thiếu ai?”
“Trình Uyên, và hai người nữa không hề biết.”
“Không có Trình Uyên?” Đường Hùng hai mắt đột nhiên co rút lại.
“Lúc này Trình Uyên sao lại không có ở đây?
“Ừm, nhưng ở đó không nên có quá nhiều biến.
Dù sao xung quanh hắn có mấy đấm đá được, cũng đều là ở bên trong hết.
Hắn dẫn một người phụ nữ ra ngoài cùng một người đàn ông trung niên, căn bản sẽ không có chuyện gì xảy ra hết.” thanh niên phân tích.
Đường Hùng gật đầu, nhưng lại cau mày.
Bên trong khách sạn.
Thẩm Hoa cùng mọi người lên lầu hai, liền nhìn thấy Bạch Long cô béo, Vương Mỹ Lệ ,Trần Đông và Thời Dương ở đại sảnh, đều đang ngồi hoặc đứng ở hai chỗ khác nhau.
Ví dụ như Thời Dương, trên ghế sô pha khu vực tiếp khách ở lầu hai.
Cô nàng béo ngồi xếp bàn trước bể cá một cách kỳ lạ.
Bạch Long đứng thẳng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trần Đông ngồi vào bàn ăn, gác chân lên hai chiếc ghế.
Còn Vương Mỹ Lệ, trực tiếp nằm trên “chiếc giường” được tạo thành từ năm chiếc ghế.
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Hoa và những người khác đều sững sờ.
“Trình Uyên đâu?” hắn hỏi.