“Thiếu gia, có tin từ Tiểu Cổ, bọn họ đã tiến vào Câu lạc bộ Tinh Hà.”
Người mặc đồ Đường cúp điện thoại di động xong, bình tĩnh nói với Phương Thanh Yến, “Thẩm gia có chút thận trọng, liền phái lão K tới.”
Khu phát triển Tỉnh Giang Bắc nằm ở phía Nam của Tỉnh Giang Bắc, nơi ở của Phương Thanh Yến là ở khu phía Bắc thành, cho nên sau khi biết Trình Uyên và những người này đi khu phát triển, cơ bản đã xác định được, đối phương cần động thủ trước chính là Thẩm Hoa.
Đương nhiên ai cũng biết việc động vào Thẩm Hoa là mới chỉ bắt đầu, Trình Uyên sẽ không chỉ đụng vào một mình Thẩm Hoa, sau khi xử lý xong Thẩm Hoa, người tiếp theo chính là Phương Thanh Yến.
Dựa theo Trình Uyên nói, dù sao cũng phải đi theo trình tự.
“Đối phó với một tên tiểu tử nhà quê, chỉ cần lão K là đủ.” Phương Thanh Yến khinh thường nói.
Người mặc đồ Đường lắc đầu, “Thiếu gia, ngài không biết đấy thôi, Tam gia đã điều tra qua tên Trình Uyên này, xung quanh thật sự có mấy vị cao thủ.”
“Bạch Long, người đã chiến đấu ở lục địa Châu Phi và có khả năng giết người không chớp mắt.”
“Trần Đông, được mệnh danh là sát thủ số một ở Kinh thành Bắc Kinh, mặc dù kỹ năng của anh ta ở mức trung bình, nhưng không ai có thể đánh bại anh ta trong các cuộc đánh lén.”
“Còn có một đệ tử do Trình Cẩm Đông dạy, hình như là em gái của Bạch Long, thực lực vô cùng mạnh.”
“đúng rồi, còn có một tên khác nữa, nhưng phía trên cũng không tra được thông tin về hắn.
Tôi đoán chừng thực lực không hề yếu.”
Thực ra Phương Thanh Yến cũng đã biết những điều này rồi, nhưng theo ý kiến của hắn, những người này đi theo một tên nhà quê như vậy thì đa phần đều bị thổi phòng danh tiếng.
“Những người này, lão K không dọn được sao?”
Phương Thanh Yến cười lạnh nói.
Mặc đồ Đường khẽ nhíu mày, “Thiếu gia, đừng coi thường đối phương, nếu không phải tôi nhìn lầm, lão k đối đầu với Bạch Long hẳn là ngang nhau.”
Nghe vậy, Phương Thanh Yến bật cười hai tiếng, “Khổ bá, đừng có tâng bốc người khác vậy chứ.
Lão K là một trong tứ đại cao thủ của nhà họ Thẩm Thẩm gia.
ngươi nói hắn không bằng một tên vệ sĩ của Trình Uyên sao.
Như vậy cũng Có thể so sánh được?”
Được rồi, được rồi, cứ để Cổ Trường Phong đi với bọn họ xem coi thử lời ông nói có đúng không? “
Người mặc đồ Đường nhẹ gật đầu cười nói.
“Cho nên, chuyện này thiếu gia hành xử vẫn rất thông minh.
Thực lực của ba huynh đệ Tiểu Cổ cũng không dưới lão K, thế này thì ngay cả người của Trình Uyên và Bạch Long cũng tương đương, như vậy thì bọn hắn sẽ không thể chiếm được thượng phong nữa.”
“Quan trọng nhất là lần này Thẩm gia bọn hắn mắc nợ Phương gia chúng ta một cái ân tình, hội nghị Tứ đại gia tộc, nhà họ Thẩm nhất định phải trả ân tình này.
Đến lúc đó, Phương gia chúng ta có khả năng vượt qua mặt Ngụy gia.”
“thiếu gia, sau chuyện này, ước chừng Tam gia không chỉ đồng ý cho ngài quay trở về Bắc Kinh, mà … còn sẽ mở khóa hết tất cả tài khoản của ngài.”
Mặc đồ Đường nịnh hót, Phương Thanh Yến vô cùng thoải mái.
Vì vậy, hắn cười nhẹ nói, “Vụ này, khổ bá, khổ bá có đồng ý cho tôi ra ngoài chơi một lát không?”
“Cái này …” người mặc đồ Đường một mặt khó xử.
“thôi quên đi, cũng muộn rồi.” Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Phương Thanh Yến đột nhiên khó chịu.
“Gọi cho Cổ Trường Phong đi, mặc kệ cuộc đàm phán giữa Thẩm Hoa và Trình Uyên kết quả như thế nào đi nữa, tôi muốn Trình Uyên phải chết.”
“vâng!” măc đồ Đường một mặt gật đầu bất đắc dĩ.
Tuy nhiên, sau cuộc gọi …
Mặc đồ Đường Trang sửng sốt.
“Tiểu Cổ nói, Trình Uyên không có ở đó.”
“Không có?” Phương Thanh Yến nghe xong cũng một mặt kinh ngạc, “Không phải hắn hẹn Thẩm Hoa sao? Tại sao lại không có hắn? chẳng lẽ hắn sợ sao?
Người mặc đồ Đường nhíu mày.
“Chẳng lẽ tên Trình Uyên này đang giở trò gì đó?”
Phương Thanh Yến vẫn là khịt mũi coi thường, cười nhạo nói: “Một tên nhà quê, thì có thể làm được gì? Cùng lắm cũng chính là cố làm ra vẻ bí ẩn.
ỷ vào vợ tương lai của tôi ở trong tay hắn, để cho Thẩm Hoa sợ phải ném chuột vỡ bình, rồi hắn nâng giá trị của chình mình lên.
“
Mặc đồ Đường im lặng một lúc.
cái lý giải này của Phương Thanh Yến hắn hiểu, hắn ngược lại là cũng đồng ý, chỉ là.
.
.
“Chỉ là nếu như vậy ,vậy cái này ,Trình Uyên, có lẽ chúng ta thật sự cần phải nhìn với một con mắt khác.”
Đương nhiên, chúng ta ở đây không phải nói đến Phương Thanh Yến và người mặc đồ Đường Trang, mà nói rộng hơn là cả gia tộc Phương gia.
“Không cần biết, đêm nay, chỉ cần hắn xuất hiện, hắn nhất định sẽ chết!” Phương Thanh Yến khinh thường nói.
…
…
Khu phát triển, bên trong Câu lạc bộ Tinh Hà.
Không chỉ Thẩm Hoa, ngay cả nữ thư ký tao nhã với thân hình nóng bỏng hay bất kỳ ai đi cùng Thẩm Hoa đều chưa từng thấy tình huống này.
Người bên kia đã xác nhận là người của Tân Dương, bọn họ đều được xác nhận là người của Trình Uyên.
Nhưng đây là đàm phán mà.
Từng còn ga một, ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, cứ như những chú chim trĩ hoang dã trong núi rừng tự chơi riêng phần của mình, chẳng ai đoái hoài ai.
Nhưng có một thanh niên với cặp lông mày hung ác và đôi mắt sóc quay lại trả lời câu hỏi của Thẩm Hoa.
“Chủ tịch của chúng tôi có việc phải làm, lát nữa sẽ tới.”
Chính là Thời Dương đang nói chuyện, từ trên ghế sô pha đứng dậy, dường như đã dùng rất nhiều sức để sử dụng chiêu sư tử hống đã thất truyền từ lâu,hầu như người nghe như muốn thũng màng nhĩ, nhưng sau đó lại cười híp mắt với Thẩm Hoa.
Thẩm Hoa sắc mặt xanh mét.
Con mẹ nó đây là chuyện gì?
yêu cầu chúng tôi thương lượng, nhưng lại không có ở đó.
Không phải muốn báo thù sao? Đến đây! Lão Tử sẽ cùng chơi với ngươi.
Nhưng người này lại không có mặt đây là đang có ý gì?
“ngươi có chắc hắn sẽ đến không?” Thẩm Hoa không khỏi thắc mắc.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng.
Nếu quả thật là như vậy, hắn thật sự có lẽ đánh giá thấp Trình Uyên.
“Yên tâm đi, chủ tịch của chúng tôi từ trước đến nay nói được thì làm được.” Thời Dương không biết từ nơi nào tìm được một cây tăm, nên bắt đầu xỉa răng.
So ra, tuy Tập Đoàn Cẩm Đông là công ty đứng đầu Tân Dương, nhưng trước mắt Tập đoàn thẩm thị thật sự không đáng để nói.
Nhưng mà Thẩm Lệ ở trong tay Trình Uyên, tuy rằng không có ra mặt thật, nhưng mọi người đều biết rõ.
Cho dù Thẩm Hoa không muốn cho Trình Uyên vẻ mặt này, hắn cũng không thể quay đầu rời đi.
Sắc mặt càng ngày càng ảm đạm, Thẩm Hoa liếc mắt nhìn đại sảnh, thầm nghĩ nơi này sẽ động thủ sao, ngược lại sơ hở vậy.
“Vậy thì chờ một chút thôi, các ngươi cũng tản ra đi, tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi tùy ý.”
Nghe xong mệnh lệnh của Thẩm Hoa, lão K, Cổ Trường Phong và những người khác đều nhìn nhau.
Cuối cùng lão K đến bên cửa sổ đứng cùng Bạch Long.
Hắn nhìn vẻ mặt Bạch Long, cười hỏi “Ngươi đang nhìn cái gì đấy?”
“Cảnh đêm.” Bạch Long nhàn nhạt đáp.
“Ngươi tên là Bạch Long phải không?” Lão K cười nói: “Ta có nghe nói qua, một ngày nào đó trở lại kinh thành, ta sẽ mời ngươi uống rượu.”.
Bạch Long khẽ cau mày, quay đầu lại nhìn lão K liếc mắt một cái “Mọi người đều là vì chủ nhân.”
Lão K không thèm quan tâm thờ ơ xua tay, “Đừng lo lắng chuyện đó, bọn họ là bọn họ, chúng ta là chúng ta, chúng ta đều là tay chân, cũng nên thông cảm cho nhau.”
Câu trả lời này khiến Bạch Long hơi ngạc nhiên.
“Đừng lo lắng, lát nữa ta sẽ bắt đầu động thủ, ta hứa sẽ không giết ngươi.”
“Ừm, ta cũng sẽ tha cho ngươi một mạng.”
“khách khí khách khí!”
“khách xáo khách xáo.”
Bên kia, Cổ Trường Phong cũng tới Trần Đông.
“Lão Trần, đã lâu không gặp.”