Đồng thời, bên trong CLB Tinh Hà tại Khu phát triển tỉnh Giang Bắc.
Thẩm Hoa dần dần mất kiên nhẫn.
Nhìn những người bất cần đời này trước mặt, hắn càng ngày càng cảm thấy không đúng.
“Này.”
“Hở!”
Hắn gọi một tiếng với Thời Dương.
Thời Dương ngẩng đầu, khuôn mặt tươi cười trả lời.
“Hiện tại có thể gọi điện cho Trình Uyên, nói với hắn, mặc kệ như thế nào, những người này xung quanh tôi sẽ không rời đi.
Hắn hôm nay muốn động thủ cũng không có cơ hội nữa.” Thẩm Hoa như vỗ ngực, kiêu ngạo nói, ” Mưu kế của hắn đã bị tôi nhìn thấu, cho nên đừng thừa nước đục thả câu, muốn nói gì thì mau ra gặp đi.
“
Nghe vậy, Thời Dương nhìn xuống đồng hồ.
Đã là mười giờ mười lăm phút.
Anh ta gật đầu cười, “Được rồi, nhưng Thẩm thiếu gia phải đợi thêm một lát nữa.
Cho dù bây giờ tôi có gọi cho ông chủ của chúng tôi, thì cũng phải một tiếng nữa ông chủ của chúng tôi mới tới.”
“Ý ngươi là gì?” Sắc mặt Thẩm Hoa ngưng tụ.
“Thật sự không có cách nào nữa, ai bảo tỉnh Giang Bắc lớn như vậy chứ, từ bắc vô nam chạy xe ít nhất cũng phải mất một giờ?” Thời Dương lắc đầu thở dài, than thở.
Từ bắc vào nam?
Một giờ!
Khu phía Bắ!
cĐột nhiên, hàng loạt lời nói này đột nhiên cùng nhau chui vào đầu Thẩm Hoa.
Khuôn mặt hắn ta cuối cùng cũng thay đổi.
“Ông chủ của ngươi chạy xa như vậy? chẳng lẽ hắn đi họp riêng với em gái mưa sao?” Tuy nhiên, Cổ Trường Phong lúc này dường như không nhận ra điều này, không khỏi trêu chọc Thời Dương.
Một nhóm người đang ở đây, thật là nhàm chán, và nếu không nắm bắt cơ hội nào thì chắc không có bất kz niềm vui nào thì còn nhàm chán hơn.
Trước sự giễu cợt của Cổ Trường Phong, Thời Dương không thèm quan tâm, anh ta vẫn cười rất rạng rỡ và tỏa nắng, tuy nhìn có chút hèn mọn, nhưng điều này không ngăn cản anh ta trở thành người tự hào nhất vào lúc này.
“em gái mưa thì không phải rồi, chẳng qua là đi tiễn một vị cố nhân nói lời tạm biệt mà thôi.”
“Ồ?” Cổ Trường Phong nghe được lời này càng vui mừng.
“chẳng lẽ chạy tới em gái nắng, rồi ở lại làm A làm A với em gái nắng, rồi rời đi, chuyện này… có khác gì nhau?
Nghe thấy Cổ Trường Phong chế giễu, các huynh đệ của Cổ Trường Phong và đám người do Thẩm Hoa đưa tới cũng ồ lên cười.
Cảnh tượng này quả thực có chút kz quái.
Cũng như khi bạn ở thành phố a và tôi ở thành phố b, bạn đi từ thành phố a đến thành phố b, chẳng lẽ chỉ để nói lời tạm biệt với tôi?
Tất cả mọi người đều ồ lên cười.
Nhưng Thẩm Hoa không cười được.
“E rằng Trình Uyên đi tiễn Phương Thiếu gia của ngươi.” Thẩm Hoa trầm giọng nói.
“Haha…”
“…”
Tiếng cười đột ngột chậm dần rồi dừng hẳn.
Nụ cười trên mặt của Cổ Trường Phong cũng dần dần biến mất, quay đầu về phía Thẩm Hoa theo từng nhịp như người máy.
“Thẩm thiếu gia, chuyện này không thể nói đùa được đâu nha.”
Tuy rằng hắn không muốn thừa nhận, nhưng theo lời nói của Thời Dương đến thời điểm này, chỉ sợ …
Đập một cái búa vào đầu! “bốp”.
tỉnh lại chưa.
Cổ Trường Phong không ngốc, rất nhanh liền hiểu được ý tứ này, trong lòng không khỏi run sợ.
Phải biết , bọn hắn đến tỉnh Giang Bắc này chỉ có một mục đích, chính là bảo vệ Phương Thanh Yến.
Nếu Phương Thanh Yến xảy ra chuyện gì, e rằng cũng không còn cách nào để giải thích được với Tam gia.
“Đi thôi!” Một tiếng chào hỏi, Cổ Trường Phong xoay người muốn xuống lầu.
“Đã quá muộn.”
Lúc này, Thẩm Hoa lắc đầu.
Cổ Trường Phong bước chân hơi ngừng lại.
“hăn đã có thể nói ra như vậy,” Thẩm Hoa chỉ vào Thời Dương,đang nở một nụ cười gượng gạo., hắn nói tiếp “tôi sợ rằng,khi các ngươi vội vàng trở về, chuyện có lẽ đã xảy ra rồi.”
Cổ Trường Phong lúc này mới nhớ lại người đã nhắc nhở bọn họ ở dưới lầu, không khỏi khó chịu.
“Tôi mới nhớ, vừa rồi có người nói chúng tôi đừng rời đi chính là giọng Tân Dương.”
Tuy nhiên,bây giờ mới kịp phản ứng thì còn có ích gì nữa?
Cổ Trường Phong sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Mà Thẩm Hoa lúc này mới thở dài, “Có lẽ lần này Trình Uyên đã lừa dối cả thiên hạ, nhưng có một điều, tôi cảm thấy, hắn sẽ không thành công.”
“là điều gì?” Cổ Trường Phong nghe xong lời này vui mừng khôn xiết.
“Theo tôi được biết, Khổ Vô cũng ở đây đúng không?” Thẩm Hoa hỏi Cổ Trường Phong.
Cổ Trường Phong gật đầu “Không sai.”
“Như vậy là được rồi.” khóe miệng Thẩm Hoa lần nữa lại nhếch lên một nụ cười.
“Các cao thủ của Trình Uyên đều đến hết cả đây, bên người cũng không mang theo một người nào trợ giúp, mà bản thân hắn lại cũng không biết chiến đấu, cho nên tôi rất tò mò, một mưu mô như vậy, cuối cùng, hắn ta tự ném mình vào chỗ chết sao.
Đến tột cùng là vì cái gì? “
“Hắn muốn giết Phương Thiếu gia của ngươi vậy sẽ dùng cách gì?”
Vâng, đây thật sự là một vấn đề rất khó.
Cổ Trường Phong nghe Thẩm Hoa phân tích, trong lòng của hắn tảng đá định được tháo ra, nhưng rồi lại buộc lại, cứ lưng chừng.
Đúng, Khổ Vô đang ở bên Phương Thanh Yến, Trình Uyên không có biết chiến đấu, không thể làm thương tổn đến Phương Thiếu gia, như vậy tại sao phải lo lắng?
“Này, Trình Uyên còn có con át chủ bài nào nữa không?” Thẩm Hoa hỏi Thời Dương.
Thời Dương cười lắc đầu.
Điều này thật sự kz quái rồi?
Thẩm Hoa không nghĩ ra, nhưng càng nghĩ càng không thông, trong lòng thì lại không chắc chắn.
“Nói cách khác…”
“Trình Uyên, thật sự muốn tự tay giết Phương Thiếu gia?”
Thời Dương cười gật đầu.
Nghe đến đây, Thẩm Hoa hoàn toàn bị sốc.
Cái này với chịu chết khác nhau ở chỗ nào?
” Hắn dựa vào cái gì?”
Phải, tại sao hắn phải tự làm điều này?
Đám đông có mặt bị bao vây bởi một nhóm người bí ẩn.
Theo loại suy nghĩ này, những người đang căng thẳng bây giờ nên là người do Trình Uyên đưa tới, nhưng tại sao họ lại có vẻ không căng thẳng chút nào.
Lúc này, Bạch Long đột nhiên nói “Đấu với Khổ Vô, hắn đại khái có thể sống sót qua ba chiêu.”
Nghe vậy, Cổ Trường Phong mừng rỡ.
“Thật đáng kinh ngạc.
Việc có thể sống sót sau ba chiêu của Khổ Vô cho thấy rằng hắn ta cũng phải nổ lực lắm.”
Bạch Long gật đầu, “Đúng vậy, tôi huấn luyện cho hắn, hắn bắt đầu hơi muộn, ngộ tính cũng không tệ lắm, cộng thêm bản lĩnh chịu đựng gian khổ, lại trải qua mấy trận chém giết, đối phó với người thường, đủ xài.”.
“
Cổ Trường Phong cười lạnh nói: “Nhưng mà, Khổ Vô cũng không phải là người bình thường.”
Lúc này, Trần Đông trầm mặc hồi lâu không nói nữa lời nào đột nhiên mở miệng nói ra: “Tôi am hiểu ám sát.
Mục đích của ám sát luôn là lấy bất ngờ để giết đối phương.
Tuy nhiên, hắn mà hung ác lên, hắn sẽ tàn nhẫn hơn tôi thậm chí còn ra tay bất ngờ hơn cả tôi nữa.”
“Ha ha, đánh bất ngờ, đánh bất ngờ trước một sực mạnh tuyệt đối vẫn không thể nào đỡ nổi được.
Ngươi là sát thủ số một ở Bắc Kinh, vẫn không hiểu sự thật này sao?” Cổ Trường Phong chế nhạo phản bác.
Trần Đông lắc đầu.
“đánh bình thường thì có lẽ đúng với đạo l{ này, nhưng tôi đoán rằng trong vòng ba chiêu, hắn nhất định sẽ dùng chiêu ám sát bất ngờ này ra đòn chí mạng, xử lý xong Khổ vô.”
“Haha …” Cổ Trường Phong cười.
Hắn cười không kiêng nể gì cả.
Khổ Vô là ai?
Cho dù hắn đã ngoài sáu mươi tuổi, sức lực có thể kém, nhưng vẫn có thể đối đầu được với Cổ Trường Phong, và Cổ Trường Phong cũng cảm thấy mình chưa chắc đã có phần thắng.
“Hắn dùng thủ đoạn này để giết một vị cao thủ còn hơn cả sư huynh của ta.” cô mập khẽ nói.
Tiếng cười của Cổ Trường Phong càng ngày càng yếu, sau đó cũng dần dần vụt tắt.
Cũng không dám tiếp tục ở lại nữa, một tiếng chào hỏi xong, mang theo huynh đệ của hắn, quay người chạy nhanh ra ngoài.
Anh trai của cô mập là Bạch Long, và cũng biết điều này.
Nếu chúng ta nói rằng ai đó mạnh hơn Bạch Long đã bị Trình Uyên giết chết, vậy thì Khổ vô …
Hơn nữa bọn họ đều cho rằng Trình Uyên không có chút sức chiến đấu nào.
Cổ Trường Phong trong lòng lại dấy lên.
Nhưng bây giờ bọn hắn vội vàng chạy về, còn có tác dụng gì nữa?