Đỉnh Cao Phú Quý


Trình Cẩm Đông khẽ cau mày, một tay chống lưng, xoay người bước đi thong thả, thần thái rất giống Lý Quế Như trước đó.
Nói cách khác, đó là cách đi của Lý Quế Như trước đó, rất giống Trình Cẩm Đông bây giờ.
Nếu một người quan tâm đến người khác nhiều như vậy, thì anh ấy sẽ vô hình chú ý đến bất kỳ thói quen nào của cô ấy đến nỗi anh ấy hoặc cô ấy sẽ không nhận ra điều đó, và anh ấy sẽ ngày càng trở nên giống người kia.
Giống như một cử chỉ nhỏ của Trình Uyên đang nhún vai, khi Lý Tịnh Trúc nhún vai trước mặt Bạch An Tương, Bạch An Tương sẽ cau mày, trong lòng hiện lên một vẻ lo lắng.
“Thực ra về điểm này, anh cũng đang rất khó hiểu.” Trình Cẩm Đông nói, “Giết người là một tội danh vô cùng lớn, đã bắt được thì không ai cứu được.

Vậy thì con nó chẳng phải là đường cùng sao?
“Nhưng cho dù thực sự cứu được, Phương gia cũng sẽ không buông tha, vẫn là con đường cùng.”
Suy luận của Trình Cẩm Đông khiến Lý Quế Như hoảng sợ.
“Kia….

kia…”
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Lý Quế Như biến sắc, Trình Cẩm Đông nhanh chóng an ủi cô rồi nói: “Nhưng em cũng đừng quá lo lắng, nó trước đây sắp xếp mọi việc rất chính xác, anh nghĩ, làm sao để kết thúc loại chuyện này, nó chắc chắn sớm đã nghĩ về nó từ lâu rồi.


Sau đó Trình Cẩm Đông lẩm bẩm nói: “Nếu là như vậy thì … Thật đúng là khiến người ta mong đợi.”


Bên trong khu nhà của Phương gia ở Kinh thành.
Với một chòm râu dê xồm, Phương Gia Tam Gia Phương Hoài Sơn lưng to, vội vàng ra khỏi sân, lên xe Lincoln.
Phía sau hắn là bốn người đàn ông mạnh mẽ và hai người phụ nữ xinh đẹp.
“Lái xe, lái xee!”
Sau khi lên xe, Phương Hoài Sơn tỏ ra cực kì gắt gỏng, dùng chân đá vào lưng ghế lái và giận dữ hét lên.
Người lái xe không dám chậm trễ lái xe nhanh chóng rời khỏi nhà Phương gia.
“Tam gia, Tỉnh Giang Bắc, cách 21 dặm, người của Phương gia đã vội đến tỉnh Giang Bắc đêm qua rồi.
Tam gia ngài không cần tự mình đi.”
Một người phụ nữ da trắng mặc áo đen thuyết phục.
Phương Hoài Sơn sắc mặt ảm đạm như thùng nước tương lâu năm, những người khác sợ hãi hắn cũng không dám nói lời nào.
“Tam gia cố nén bi thương.”
“Tam gia… đã được tìm thấy.” Một người đàn ông cường tráng hai mắt sáng bóng, đưa điện thoại cho Phương Hoài Sơn, nói: “Người tên Trình Uyên hiện tại đã bị bắt, bởi vì thương thế quá nặng.hiện tại đang điều trị tại Đệ Nhất Bệnh Viện tỉnh Giang Bắc,có một đống cớm chăm sóc nhiều lắm, vào không được ra cũng không xong”.
“Tam gia, chúng ta …?”
Phương Hoài Sơn liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: “Đi tỉnh Giang Bắc Đệ Nhất Bệnh Viện.”
” Thế nhưng là….”
Phương Hoài Sơn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta muốn tận mắt nhìn thấy hung thủ giết chết con ta, ta xem hắn có bao nhiêu cái đầu!”


Trình Uyên bị thương trên đầu, hiện tại vẫn đang còn choáng váng.
Vừa mới tỉnh dậy, liền nghe thấy tiếng người nói chuyện bên cạnh.
“Đây chính là tên sát nhân cuồng ma?”
Đây là một giọng nữ, giọng nói lạnh lùng, mang theo chút khinh thường.
“Đúng không vậy chị .” Một giọng nam đáp lại.
“Nhưng chị hẳn là chưa nghĩ nghĩ tới, vị này vẫn là một doanh nhân rất nổi tiếng ở Tân Dương đấy.”
“Doanh nhân chết tiệt gì, không phải chỉ là thế hệ thứ hai giàu có thôi sao?” Giọng nữ cực kỳ khinh thường hừ lạnh nói.

“Giống như loại công tử hư hỏng này trời sinh ra vốn đã hư hỏng rồi, lòng dạ cũng méo mó theo.

Đôi khi nổi nóng lên một chút.
Dễ làm một số hành vi đồi bại, cho nên tôi không ngạc nhiên chút nào, về việc giết người kiểu này ”.
“A, chị, chị có biết rõ chuyện này không?”
” Nói nhảm,lúc sớm ta tới đây đã điều tra rồi.
Được rồi, ngươi cả đêm đều phải quan sát hắn rồi, coi tìm chỗ nào đó chớp mắt đi, ta sẽ nhìn hắn cho.”
“Này, chị đẹp, chị nhớ để ý một chút, người này bị còng trên vách, có việc gì chỉ cần nới còng lại là được.”
“được rồi.”

Trình Uyên từ từ mở mắt.
Ánh sáng chói chang ngay lập tức rọi thẳng vào mắt anh, khiến anh phải nhanh chóng nhắm lại, rồi lại từ từ mở ra.
Điều đầu tiên đập vào mắt là cặp mông căng tròn được quấn trong chiếc quần jean.
Sau đó, một mùi hoa nhài thơm phảng phất vay vào lỗ mũi anh.
Nhìn lên, anh phát hiện ra đó là một phụ nữ mặc áo len trắng ở trên và quần jean ở dưới.
Người phụ nữ đang quay lưng lại đối mặt với anh, lúc này cô cúi xuống không biết làm gì trên sàn, nên đã lộ ra bờ mông quyến rũ, khiến cánh mày râu phải chao đảo.
Trình Uyên cũng nhanh chóng nhận ra mình đang ở trên giường trong phòng bệnh.
Tay trái anh bị còng vào ống sắt ở đầu giường.
Trong phút chốc, cảnh tượng tối hôm qua lại hiện lên trong đầu anh.
tối hôm qua…
Khi anh từ từ ấn dao vào tim Phương Thanh Yến, hai mắt tối sầm lại, rồi bất tỉnh.
Đúng lúc này, một đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp trước mặt đột nhiên xuất hiện.
Người phụ nữ đứng dậy, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Trình Uyên, sau đó nhíu mày, lạnh giọng hỏi “Anh tỉnh rồi sao?”
Trình Uyên gật đầu.
Một người phụ nữ có thể nói là một cô gái, bởi vì từ khuôn mặt xinh xắn này, người phụ nữ này chỉ mới ngoài đôi mươi.
Cô ấy có mái tóc ngắn ngang tai, nước da trắng nõn và dáng dấp trông khá ngon xơi.
Thấy Trình Uyên gật đầu, người phụ nữ đi đến bên kia giường của anh, như sắp thay đồ cho anh.
“Đợi tí!”
Lúc này, Trình Uyên hét lên.
Người phụ nữ dừng lại, quay đầu lại và cau mày hỏi “Anh đang làm gì vậy?”
“Tôi nghĩ …” Trình Uyên đột nhiên có chút nóng nảy, bởi vì thật sự rất xấu hổ.
“anh nghĩ cái gì?” Người phụ nữ sốt ruột nói: “Nếu anh có đánh rắm, cứ thả.”
Trình Uyên nghiến răng nói: “Tôi muốn đi tiểu.”
“…” Nữ nhân khẽ giật mình, đột nhiên mở to hai mắt.
“Chờ một chút, để tôi gọi người tới.”
“đừng.”
“?”
” tôi không muốn đi tiểu, bị bao vây bởi một nhiều người.”
“yên tâm đi, chỉ có một người đưa anh đến đó.”
“Tôi không muốn đi tiểu mà bị nhiều người biết đến điều đó.”
“anh …” Người phụ nữ vẻ mặt có chút không vui, khó chịu nói “Vậy anh muốn thế nào?”
“TÔI…”


Trình Uyên phải thừa nhận dù xấu hổ đến đâu, khi người ta vào tình huống quá bị thì thật sự có thể làm ướt giường.
May mắn thay, anh không làm ướt giường.
Người phụ nữ nhét cái bô vào trong chăn bông của anh, sau đó Trình Uyên nhét cả thằng nhỏ vào cái miệng bô, và rồi …
“ồ là là tiếng nước chảy…”
Một dòng nước suối, kèm theo lời chúc phúc của nước đường, mùi nhựa nướng trực tiếp tràn ngập khắp không gian xung quanh anh.
Có một Người phụ nữ đang nằm trên giường vội vàng một tay bóp mũi, cau mày tỏ vẻ khó chịu.
“Cô đúng là một y tá tốt.” Sau khi làm xong đại sự, Trình Uyên khen ngợi.
Người phụ nữ bức xúc nói “Tôi là cảnh sát!”
Cô ấy nói lớn, xong còng lại vào giường.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng cãi vã.
“Anh không thể vào?”
“Ngươi dám cản đường Tam gia chúng ta?”
“Tôi cảnh cáo các ngươi một lần nữa, nơi này không cho phép các ngươi vào.

Nếu như các ngươi muốn xông vào, thì tôi có quyền bắt các ngươi vì tội cản trở ngươi thi hành công vụ và hành hung người công vụ.”
“Vị cảnh sát này, tôi là cha của người đã chết.”
“người chết?”
” Phó chủ tịch Thương Minh Tỉnh Giang Bắc, Phương Thanh Yến.”
“A, hóa ra là Tam gia của Phương gia, Tam gia, xin lỗi, xin hãy tin tưởng luật pháp của chúng tôi, luật pháp nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng.”
“Tôi biết, quả thật tôi chỉ là muốn vào trong xem qua thôi, nhất định sẽ không làm chuyện gì quá đáng, anh đi vào cùng với tôi còn những người khác ở bên ngoài thế nào?”
“cái này…”
“Tiểu Trương, tôi đưa hắn đi vào.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui