Đỉnh Cao Phú Quý


Đông Nguyệt trở về chỗ ở của mình, trong lòng có chút nặng nề.
Cô không thể hiểu tại sao một doanh nhân trẻ tuổi xuất sắc như vậy và sẽ có một tương lai tốt đẹp như vậy không đi mà lại chạy đi giết người phóng hỏa?
Rốt cuộc trong này có ẩn khuất gì?
Quăng mình lên giường, Đông Nguyệt còn không thèm cởi quần áo, trong lòng tràn đầy những nghi vấn.
Đột nhiên nhớ tới những gì Trình Uyên đã nói với cô trong phòng thẩm vấn hôm nay, không khỏi có chút kỳ quái.
Nếu là trước khi cô đọc được tin tức của Trình Uyên, cô nhất định sẽ coi Trình Uyên là thế hệ thứ hai giàu có tâm thần biến thái, căn bản sẽ coi không ra gì.
Nhưng bây giờ?
Sau khi suy nghĩ, cô lấy điện thoại ra và gọi cho bố cô.
“Cha…”
“Có chuyện gì vậy con gái?”
“Ờ, không có gì, hôm nay thẩm tra một phạm nhân, có một ch t kỳ quái.”
“Nói xem, xem kỳ quái thế chỗ nào.”
“hắn nói giúp hắn gửi một câu này đến cha.”
“câu gì?”
“Hắn nói, tôi biết ngươi là ai.”
“…” Đầu bên kia điện thoại đột nhiên im lặng.
Đông Nguyệt không khỏi có chút khẽ nhíu mày kêu lên “cha, cha …?”
“phạm nhân thẩm tra của con tên là gì?” Đầu dây bên kia vang lên, giọng nói của cha Đông Nguyệt dường như có ch t thay đổi.
Cho Đông Nguyệt có cảm giác là cha cô đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Trình Uyên.”
“Trình Uyên?”
“dạ.”
“Được rồi, cha biết người này.”
“cha, có chuyện gì sao?”
“Không, cha thật sự cũng không biết nó có ý gì.”
“dạ.”
cúp máy.
Trong một khu vip của bệnh viện, một người đàn ông trung niên được Trình Uyên cứu sống đột nhiên ngồi dậy.
Ông ta nhéo lông mày, nhếch mép cười nói: “Bé ngoan, l c này đã chiều anh quá.”
Ngồi ở một bên, Đông Lương Đình đang gọt táo không khỏi quay đầu nhìn người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên kia không phải ai khác, chính là một đại nhân vật làm mây làm gió ở kinh thành có thể khống chế tứ đại gia tộc, chủ thịch Thương minh kinh thành Đông Tâm Tư.
Đông Tâm Tư cười khổ nói, “hắn nhờ Nguyệt Nguyệt chuyển lời cho anh, hắn nói là biết Nguyệt Nguyệt.”
” Cho nên, nếu lời buộc tội của hắn là thật, thì sẽ liên quan đến cái chết của Chu Kiệt, và cái chết của Chu Kiệt cũng sẽ liên quan đến lệnh của anh ban xuống giết Trình Uyên, gắn liền với việc Phương Thanh Yến sai người bắn chết Lý T c.

“Sau khi phân tích, Đông Lương Đình nhíu mày,” hắn đây là định chó chết thì mèo le lưỡi? “
“nếu không liên quan đến một mình anh thì đã không nói làm gì.” Đông Tâm Tư thở dài, “Tối nay Nguyệt Nguyệt gọi điện thoại cho anh.”
“Há?” Đông Lương Đình ngạc nhiên “Nhưng Nguyệt Nguyệt căn bản không hề biết chuyện này.”
“Nếu như tiểu tử này đem anh khai ra, em nghĩ Nguyệt Nguyệt còn không biết rõ tình hình như thề nào sao?” Đông Tâm Tư bất lực nói “tiểu tử này đã điều tra qua anh, biết được Nguyệt Nguyệt vừa giải quyết khúc mắc hiểu lầm giữa anh với cái chết của mẹ con bé.


“hắn đã nắm bắt được cái thóp của anh.”
“hắn biết anh không muốn Nguyệt Nguyệt biết quá nhiều, nếu để Nguyệt Nguyệt biết chuyện này có liên quan đến anh thì về sau con bé sẽ ghi hận anh…”
Đông Lương Đình sửng sốt.
“Đứa con trai bị bỏ rơi của Trình gia, có thể thông minh như vậy sao?”
Đông Tâm Tư lắc đầu “Người của Trình gia đều không bình thường.”
“Vậy thì chúng ta phải làm gì?” Đông Lương Đình hỏi.
Đông Tâm Tư thở dài, “Chuyện này chỉ có thể để Phương gia ngậm bồ hòn làm ngọt.”
“Ý anh là sao? Ý anh là, Trình Uyên có thể thoát tội được sao?” Đông Lương Đình ngạc nhiên nói, ” Nhân chứng vật chứng đều đủ, chưa kể rằng là bị cảnh sát tận mắt bắt được, làm sao có thể thoát tội được?”
Đông Tâm Tư bước xuống giường, mang dép lê vào, dạo bước đến bên đầu giường.
Nhìn vầng trăng yên tĩnh ngoài cửa sổ, ông ta khẽ mỉm cười.
“Còn người, còn sống, mọi thứ đều có thể!”
” Nói thì nói thế, nhưng là em không thể nghĩ ra được trước cái tình huống sinh tử này, hắn sẽ giải quyết như thế nào?”
“Nếu không nghĩ ra được thì đừng nghĩ nữa.
Bây giờ đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đã muộn, chúng ta chỉ có thể dệt hoa trên gấm.”


Mà vào lúc này, trên sông Liên Tâm ở Kinh thành, một hòn đá đang không ngừng nhảy bậc trên mặt nước.
Sau khi quăn nó bay trên mặt nước, Ngụy Tác thở dài, sau đó ngồi xổm ở bên bờ sông.
Phía sau anh ta là Trình Nặc ngồi trên xe lăn, vẻ mặt bình tĩnh.
“Bây giờ ngươi có vui không?” Giọng Ngụy Tác có chút không vui.
Trình Nặc khẽ cười cười, “Nhưng nhìn ngươi cũng không vui cho lắm.”
“Tôi cùng với Trình Uyên không tranh đoạt gia sản, đương nhiên sẽ không vui.” Ngụy Tác lạnh lùng nói.
Trình Nặc giật mình, sau đó tự giễu cười rồi nói: “Anh của tôi xem ra cũng khá hấp dẫn.
ngươi cùng anh ấy mới gặp qua hai lần, mà lại cảm thấy cùng chung chí hướng rồi sao?”
Nghe vậy, vẻ mặt Ngụy Tác chợt thoáng buồn.
Anh ta đứng dậy, đi đến mép sông, nhặt một viên đá lên và hỏi “Nếu như ngươi là anh ấy, ngươi có làm điều này không?”
Sau khi nói xong, hòn đá lần nữa hóa thành một con chuồn chuồn nhỏ, cùng trên mặt nước nhảy vọt đi xa.
Trình Nặc khinh thường chế nhạo cười lạnh một tiếng, “Ngươi cho rằng tôi sẽ làm chuyện ngu ngốc như vậy sao?”
“ngu Ngốc?” Ngụy Tác sững người một lúc, sau đó thở dài “đ ng vậy, là ngu ngốc.”
Sau đó, anh ta nhặt một hòn đá khác, ném vào mặt nước một lần nữa, và nói: “Có lẽ tất cả ch ng ta đều không ngu ngốc.”
“Hả?”
“Nếu như là tôi, tôi sẽ làm như Trình Uyên.”
Ngụy Tác xoay đầu nói với Trình Nặc.
Trình Nặc cau mày.
Ngụy Tác nói: “Điểm này, ta cũng giống Trình Uyên.

Tín cách của chúng ta rất thẳng thắn, nói một là một, hai là hai, giết người thì đền mạng thiếu nợ thì phải trả, đây là điều hiển nhiên.”
Trình Nặc cười nói: ” Ngụy gia sẽ không cho phép ngươi làm chuyện này.”
“Đ ng vậy!” Ngụy Tác thở dài “Điểm khác biệt duy nhất giữa ch ng ta là ngươi và anh trai của ngươi được tự do, trong khi nhà họ Ngụy của chúng tôi thì nuôi giam cầm.”
Sau đó, có một khoảng thời gian ngắn im lặng.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Trình Nặc đột nhiên hỏi: ” Buổi tối hôm nay gọi tôi ra đây, sẽ không phải cùng ta đàm đạo về anh ấy chứ .”
Ngụy Tác mỉm cười.

“cha tôi nói rằng ông ấy muốn mời ngươi tham gia sinh nhật của ông ấy vào ngày mốt tới đây.

Ông ấy cũng yêu cầu tôi đưa cho ngươi thiệp mời.

Tôi thấy nó sao sao nên xé rồi.”
“chuyện này Không thích hợp lắm à nha?”
Trình Nặc.
Ngụy Tác cười lạnh nói: “Không có gì thích hợp hay không thích hợp cả, lần này anh của ngươi ngủm củ tỏi rồi.

tất cả Mọi người đều biết , sau này Trình gia nhất định sẽ rơi vào tay ngươi.

cha ta chỉ muốn tạo mối quan hệ tốt với ngươi trước thôi.”.


Trình Nặc kinh ngạc hỏi “ngay thẳng vậy?”
“cùng với ngươi tôi còn cong với ngoặc gì nữa?” Ngụy Tác bĩu môi nói, “Hơn nữa, tâm tư của Tư Mã Chiêu người qua cũng biết.” (tư mã chiêu ý chỉ Nặc ) Trình Nặc hỏi: “Nếu như anh trai tôi có thể sống sót qua chuyện này, tôi có cần phải đi nữa không?”
Ngụy Tác thở dài, “Có thể sao? Trong trường hợp này, nếu là ngươi, ngươi có thể làm gì? Một trăm lẽ một phần trăm sẽ chết.”
Nghe vậy, Trình Uyên gật đầu “Ừ.”
Sau đó, khóe miệng hắn ta dần dần gợn lên hình vòng cung.
Nhìn thấy Trình Nặc cười, Ngụy Tác nhíu mày nói: “Đó là anh trai của ngươi, nụ cười của ngươi không phải quá thẳng thắn sao?”
“với ngươi, ta còn cần phải giấu giếm sao?”
Trình Nặc cười.
Ngụy Tác lại cong môi, sau đó vẫy tay ” thôi, Đi đây!”
Nhìn thấy bóng lưng của Ngụy Tác dần dần mờ đi, nụ cười trên mặt của Trình Nặc càng ngày càng đậm hơn.
“anh, anh yên tâm đi, tôi sẽ đích thân đi nhặt xác cho anh, dù sao ch ng ta cũng là anh em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui