“Nghe được đấy.” Trình Uyên trực tiếp một cước đá trên đầu hắn nằm trên mặt đất, sau đó chỉ vào mọi người ở đây nói: “Từ hôm nay trở đi, ai dám chọc tức tao, cmn tao liền giết hắn!
“Dù sao Lão Tử dây đã giết rất nhiều người rồi, giết nhiều hơn cũng không còn quan trọng nữa.”
Mọi người sợ đến mức không dám nói gì.
Người đàn ông xấu xí thậm chí che mặt, cuộn tròn trên mặt đất, cũng không dám động đậy.
Bộ dạng và vẻ kiêu ngạo vừa rồi đã biến mất.
Trình Uyên cũng thở phào nhẹ nhõm, anh biết ít nhất trong khoảng thời gian này sẽ không còn ai dám quấy rầy anh nữa.
“rầm!” Một âm thanh.
Lúc này, cánh cửa sắt nặng nề của căn phòng được mở ra, một đội cai ngục và một số cảnh sát vũ trang xông vào.
Tù nhân trong ngục vội vàng chạy ra gốc tường ngồi xổm ôm đầu.
Tình thế trước mắt khiến Trình Uyên sửng sốt, ngay sau đó liền đi theo lão phạm nhân ngồi xổm trong góc.
“vừa rồi ai đánh nhau?”
“Đứng ra!”
Một người hét lên.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không dám lên tiếng.
Quản giáo đeo kính, hai tay chắp sau lưng chỉ vào mọi người nói: “Là ai đánh nhau đứng ra cho ta,nói cho các ngươi biết Không phải là không có giám sát trong phòng này, hiện tại thừa nhận còn có thể xử lý nhẹ tay.
“
“ta sẽ cho các ngươi tự xác minh với nhau.
Trong vòng một phút.
Nếu không có ai đứng ra và không đưa ra được ai, vậy thì các ngươi tối nay không ai được phép ăn cơm.”
Cái gọi là, luật không đổ lỗi cho công chúng dường như không tồn tại ở đây.
Tuy nhiên, điều này rất khác với hình ảnh mà Trình Uyên nghĩ trong đầu, trong ấn tượng của anh, tình huống này rất có thể sẽ kích động khi dọa bị đánh đập, hoặc là trực tiếp nhốt lại, sau đó dùng nước lạnh thử qua.
May mắn thay, đó chỉ là hình phạt của việc bớt một bữa ăn.
Quả thật anh hiện tại vẫn là rất lo lắng, sợ đám người này lên án thì ăn cám.
Kết quả là đây.
Người đàn ông xấu xí đột nhiên đứng lên, cúi đầu và hơi nghiêng người về phía trước, duy trì tư thế một quân nhân rất chuẩn.
“Báo cáo, không có ai đánh nhau, chúng tôi chỉ là đang đùa giỡn với nhau thôi.”
What?
Nam nhân xấu xí còn không có bán đứng Trình Uyên, khiến Trình Uyên có phần kinh ngạc.
Tên cai ngục đeo kính nhìn quanh họ một lần rồi lạnh giọng nói: “Không có đánh thì tốt.
các ngươi ở đây phải kiềm chế cảm xúc và biểu hiện cho tốt một chút, như vậy mới sớm ra ngoài được.”
“Đúng vậy, Lý cảnh quan nói rất đúng!”
Người đàn ông xấu xí nịn nọt.
“Đi thôi.” Quản ngục và cảnh sát vũ trang xoay người rời đi.
Sau khi họ rời đi, người đàn ông xấu xí mỉm cười cùng với dấu vết sợ hãi đối với tình bạn cùng Trình Uyên.
Trình Uyên thì trực tiếp nằm lăn ở trên giường.
“Ngươi tên là gì?”
“bẩm đại ca, tiểu nhân tên là Trang Khánh.”
Người đàn ông xấu xí nhanh chóng đáp.
Ở đây vài ngày , Trình Uyên mới biết được ở nơi như vậy kẻ mạnh được coi trọng, nắm đấm được xem trọng hơn người khác.
Nắm đấm của ai cứng hơn, người đó là lão đại.
Sau đó những người này hầu hạ Trình Uyên coi như là ông hoàng trong trại giam, ngay cả rửa chân cũng có người đánh rửa kỳ cọ.
Cuối cùng, sau một tháng …
Trình Uyên được đưa ra phiên tòa xét xử đầu tiên.
…
…
Ngay đêm đầu tiên vào trại giam, Bạch An Tương một mình đến kinh thành.
cô đến ga tàu cao tốc Bắc Kinh lúc 4 giờ sáng, nên cô đã ở một khách sạn gần đó để nghĩ ngơi.
Sáng 8 giờ, cô được Thiết Diện đưa đến một biệt thự ở Trình gia.
Cô cũng là lần đầu tiên gặp em trai của Trình Uyên là Trình Nặc.
Đây là một thanh niên có vẻ ngoài giống Trình Uyên, nhưng bị liệt ngồi xe lăn.
“chị dâu.”
Thật giống như được gặp lại người nhà mà mình đã từng thấy vậy, Trình Nặc sau khi nhìn thấy Bạch An Tương trông rất phấn khích, trên mặt tràn đầy vui mừng.
“Anh là… Trình Nặc?” Bạch An Tương hỏi không rõ.
Cô thực sự biết Trình Uyên có mâu thuẫn với người em trai này, chỉ là trong lòng Bạch An Tương đang suy nghĩ cho dù hai người không có hòa thuận nhưng vẫn là anh em ruột thịt, làm sao Trình Nặc có thể mặc kệ anh trai của mình được?
Và sự nhiệt tình mà Trình Nặc thể hiện quả thực đã khiến Bạch An Tương càng thêm chắc chắn về suy luận của mình.
“đúng vậy, chị dâu mau ngồi đi, đừng khách xáo.” Trình Nặc vui vẻ chào hỏi, sau đó hô to: “Chú Trần, chú Trần mau pha cho cháu bình trà ngon.”
“ấy … Xin lỗi chị dâu, quên hỏi, chị uống trà hay cà phê?”
Bạch An Tương bị sự nhiệt tình của hắn ta làm cho có chút xấu hổ, vội xua tay “Không cần phiền vậy đâu.”
“Không hề phiền phức, đều cũng là nhà người thân mình cả, chị dâu đừng quá gò bó lắm.” Trình Nặc.
Bạch An Tương vội vàng gật đầu, “Vậy thì uống trà.”
“em mới đây biết là mình có chị dâu, từ khi biết mình có thêm người anh trai, mà lại nghe tin anh trai của em lại cưới được một người vợ xinh đẹp như vây, em sớm muốn đi nhìn anh chị lắm, nhưng mà, đáng tiếc, đôi chân này… ”Trình Nặc trong lòng vui sướng.
Không đợi Trình Nặc nói xong, Bạch An Tương đã cắt đứt lời của hắn, trịnh trọng nói: “Trình Nặc, tôi lần này tới là có việc muốn nhờ.”
Nghe vậy, vẻ mặt Trình Nặc ngưng tụ.
Sau đó hắn thở dài, “Chị dâu, không cần nói, em biết hết rồi.”
“Vậy em có thể giúp anh ấy không?” Bạch An Tương vội vàng hỏi.
Trình Nặc cười khổ lắc đầu.
“Chị dâu, chị để cao em quá , chuyện đã đến mức này, em có thể giúp được gì?”
Quả thật Trình Nặc nói lời này cũng là sự thật, đừng nói không muốn giúp, cho dù là muốn giúp, hắn thật sự không giúp được.
Nghe vậy, thần sắc Bạch An Tương liền chợt mờ đi.
“Nhưng mà …” Lúc này, Trình Nặc lời nói liền thay đổi.
“chị có thể đi hỏi cha của chúng ta một chút xem sao, không chừng ông ấy có cách?”
“Chúng ta… cha?” đây đối với Bạch An Tương là những từ hiếm thấy, đặc biệt là chia sẻ từ cha với Trình Nặc, cảm thấy rất khó xử.
Vì thế.
Trình Nặc đưa Bạch An Tương đến một biệt thự khác ở Trình gia, để cho Bạch An Tương gặp mẹ chồng của mình và cũng là lần đầu tiên gặp mặt.
Lúc vào biệt thự, không ai thông báo, Trình Nặc được Bạch An Tương đẩy, đi qua sân trước phòng khách biệt thự.
Sau đó, Trình Nặc gọi điện thoại.
Một lát sau, Lý Quế Như trong bộ quần áo rộng rãi bình thường vội vàng bước xuống lầu.
Bạch An Tương nhìn thấy Lý Quế Như cũng giật mình.
Chủ yếu là cô nhất thời không nghĩ tới được sẽ nói cái gì với Lý Quế Như.
Lý Quế Như cũng có thể như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy con dâu, bà vô cùng kích động, đưa tay nắm lấy tay Bạch An Tương ra hiệu cùng cô ngồi xuống ghế sô pha.
“Thật tuyệt.” Lý Quế Như nhìn lên nhìn xuống người Bạch An Tương, không khỏi gật đầu, trong lòng không giấu được vui mừng.
“Mẹ, chị dâu tới đây tìm cha, để nhờ cha tìm cách cứu anh trai của con.” Trình Nặc ở một bên mở miệng nói.
Nghe vậy nụ cười của Lý Quế Như cứng đờ, thần sắc cũng cấp tốc ảm đạm xuống.
“Mẹ …” Bạch An Tương nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Tuy rằng gọi mẹ nó nghe không được lưu loát lắm, nhưng trong lòng Lý Quế Như lại run lên.
Nhiều năm như vậy, Trình Nặc đều là người duy nhất gọi bà là mẹ, nhưng ngược lại bà lại muốn nghe Trình Uyên gọi chính mình là một tiếng mẹ hơn.
Nhưng.
Lý Quế Như cũng biết, ý nghĩ này của mình quá xa xỉ.
Nhưng mà, điều bà ta không ngờ là Bạch An Tương lại gọi mình là mẹ thay cho Trình Uyên nhiều năm qua không gọi.
Ở góc độ nào đó để nói, đây có thể là một loại tha thứ, cho nên Lý Quế Như lại lần nữa kích động.
“Con à, cha con và mẹ cũng muốn cứu Uyên Uyên, thế nhưng …”