Trại giam Tỉnh Giang Bắc.
Sau gần nửa tháng, Trình Uyên cuối cùng cũng gặp được luật sư của mình.
Đó là một người phụ nữ với tính tình lạnh lùng, trên thế giới này dường như không có người tốt nào ngoại trừ cô ấy, cô ấy luôn lộ ra vẻ mặt cự tuyệt.
Bên kia khung cửa kính, người phụ nữ ngồi đối diện Trình Uyên ra hiệu cho anh bắt máy.
“Tôi là luật sư Đàm Bích Thư của anh.”
Người phụ nữ thẳng thắn giới thiệu, giọng điệu lạnh lùng.
“Vân, chào cô.” Trình Uyên nhẹ gật đầu.
Đàm Bích Thư dừng lại, hỏi: “anh có kim bài miễn tử không?”
“Hả… không có.” Trình Uyên.
“Được rồi, vậy tôi cũng nói thẳng với anh luôn, không có cơ hội thắng.” Đàm Bích Thư thẳng thắn nói.
Trình Uyên không hiểu.liền nói “cô vốn dĩ đã cho rằng như vậy,vậy tại sao lại nhận lấy vụ án này?”
“mặc dù biết không có cơ hội nào để thắng, nhưng tiền các anh bỏ ra nên cứ thế mà làm.”
Đàm Bích Thư nói.
“có thể sẽ hủy hoại danh tiếng của cô.” Trình Uyên nghi ngờ nói.
Đàm Bích Thư cười lành lạnh nói: “Tôi năm nay 24 tuổi, vừa ra trường, sắp lấy chồng nên quan tâm đến tiền tài hơn là danh vọng”.
“ừm.” Trình Uyên nhẹ gật đầu.
“anh có lời cuối cùng nào muốn tôi chuyển đạt không?” Đàm Bích Thư hỏi.
“…” Trình Uyên thật sự không ngờ rằng con gà này lại nói thẳng như vậy, gãi gãi đầu rồi hỏi: ” Thân là luật sư, còn chưa có mở phiên toà cô liền đã phán tôi tội tử hình rồi?”
“có mở hay không, không còn quan trọng.
vụ án này của anh không ai muốn thụ lý cả”, Đàm Bích Thư nói.
Trình Uyên suy nghĩ một chút liền hỏi “Nhưng nếu ta là phòng vệ chính đáng thì sao?”
“Điều này là vô nghĩa.” Đàm Bích Thư khẳng định, nói “Ngộ sát một người còn có thể xem như là phòng vệ chính đáng, nhưng anh là tự thân tới cửa người ta để giết người, với lại giết không chỉ có một người mà là rất nhiều người”.
“Được rồi, vậy đến lúc đó chúng ta gặp lại nhau.” Nghe xong lời đó, Trình Uyên nhún vai, bất lực nói.
“à còn có một chuyện nữa, trợ lý của anh nhờ tôi nói cho anh biết.” Đàm Bích Thư dừng lại nói.
” chuyện gì?”
“Vợ anh đã đi Bắc Kinh.
Trợ lý của anh nói rằng cô ấy cùng mẹ anh đứng ở bên ngoài ngôi nhà cổ của Trình gia để cầu xin các vị trưởng lão cứu anh, nhưng các vị trưởng lão của Trình gia một mực không muốn gặp, thế là ngay tại ngoài cửa cứ đợi chờ như vậy.”
“Mẹ anh ngất xỉu sau khi chờ được hai ngày, và vợ anh cũng ngất xỉu sau khi chờ được ba ngày.”
Nghe những lời này, Trình Uyên sửng sốt.
Tuy rằng anh không có nhiều tình cảm với Lý Quế Như, nhưng dù sao cũng là mẹ ruột sinh ra anh, anh cũng có thể cảm nhận được Lý Quế Như đang chuộc tội lỗi với mình.
tuy rằng Lý Quế Như được chăm sóc sức khỏe cũng tốt, nhưng dù sao bà ấy cũng đã năm mươi rồi.
Và Bạch An Tương …
Bạch An Tương là mảnh ghép mềm mại nhất trong trái tim anh, họ đã cùng nhau trải qua những chông gai trong hai năm chung sống, cùng nhau trải qua những tủi hờn của những ngày tháng ấy.
Khi mẹ anh bị bênh cần tiền chạy chữa, Bạch An Tương đã cùng với người mẹ của mình trở mặt với nhau để đòi bán nhà giúp Trình Uyên.
Kể từ đó, Trình Uyên liền phát thề rằng, có tiền, nhất định sẽ không để cho cô chịu mọi ủy khuất nữa.
Nhưng bây giờ?
Tuy rằng Trình Uyên không muốn, nhưng Bạch An Tương hẳn là vẫn chịu thêm các ủy khuất khác nữa, và vẫn vì anh cam chịu mọi thứ.
Tay Trình Uyên nắm chặt tay mình thật chắt đến nổi rung bần bật.
Đầu óc anh rối bời, dường như cả thế giới đều ở chế độ im lặng, thậm chí anh còn không nhớ được Đàm Bích Thư đã rời đi lúc nào.
Trong ba ngày tới nũa, vụ án của anh sẽ được xét xử.
Trở lại phòng giam, Trang Khánh hỏi anh “đại ca, ba ngày nữa anh có kế hoạch gì không?”
Sau khi nghe Trình Uyên kể về cuộc hành trình của mình, Trang Khánh càng thêm khâm phục và kính trọng Trình Uyên.
Đương nhiên, đồng thời hắn cũng nhận ra được, vụ án của Trình Uyên căn bản không thể thắng, chỉ sợ truyền đến chỉ có tin xấu mà thôi.
Nhưng điều mà hắn không bao giờ ngờ tới chính là đôi mắt của Trình Uyên lúc này lại sáng ngời một cách lạ thường, như thể đang phát lên một tia sáng nào đó.
Tràn ngập tự tin.
Trình Uyên lạnh lùng nói: “Sau ba ngày nữa, tôi sẽ cho những kẻ khiêu khích tôi, sẽ mãi nhớ kỹ, cảm giác đau thương là gì!”
Trang Khánh bị khí chất của Trình Uyên lúc này làm cho sửng sốt.
Đến hơn nửa ngày vẫn chưa có tỉnh táo trở lại.
“đại ca, em…”
“Nói gì thì nói đi, đừng có ấp a ấp úng.”
“đại ca, quả thật em cảm thấy đại ca là một người đầy nghĩa khí.” Trang Khánh do dự một lúc rồi cười khúc khích nói “Dù quen nhau chưa được bao lâu nhưng em biết rằng đại ca vì muốn báo thù cho anh trai của mình, nên bất chấp mọi hậu quả.
.
điều này thực sự làm cho em quá cảm động.
nói thật ra, anh trai của đại ca khẳng định sẽ rất hài lòng.
“
Hài lòng?
Trình Uyên buồn bã cười một tiếng.
Nên biết, Lý Túc đã chết trong ngày cưới của mình.
Chính là kết hôn!
Con mẹ hắn lấy đâu ra hài lòng?
Trang Khánh đột nhiên nghiêm túc nói: “đại ca, nếu như đại ca đồng ý, thì em nguyện lòng làm anh em với đại ca.
đại ca còn những tâm nguyện nào chưa thể hoàn thành cứ giao lại cho em.
Cho dù có lên núi đao xuống biển lửa ,em vẫn sẽ làm cho được.”
Trang Khánh là bị tội trộm cắp, cũng không ở lại đây lâu.
Nghe đến đây, Trình Uyên sửng sốt.
Anh chỉ có nói với Trang Khánh tại sao anh muốn giết người và cách anh giết người, nhưng anh không có nói về lai lịch của mình, vì vậy Trang Khánh không biết rằng anh thật sự là chủ tịch của Tập Đoàn Cẩm Đông.
Vỗ nhẹ lên vai Trang Khánh, Trình Uyên cười nói: “Được rồi, người anh em này tôi sẽ nhận, nhưng nếu có nguyện vọng nào đi nữa thì tự mình tôi sẽ giải quyết, không cần ngươi giúp.”
“Nhưng …” Trang Khánh thở dài.
“đại ca, đại ca nghĩ tự mình giải quyết được sao?”
Xòe hai tay ra, Trình Uyên nói: “Nhìn xem, có tay có chân, tại sao không được?”
“Ấy … ài!”
Có mấy lời định nói, nhưng cuối cùng không muốn nói ra.
Trang Khánh tràn đầy cảm tình với Trình Uyên.
…
…
Ba ngày cũng không phải là dài, nháy mắt đã tới.
Sáng nay, bên ngoài tòa án tỉnh Giang Bắc , một chiếc xe sang trọng Bentley rất dài chạy tới, sau khi xe đến thì dừng lại trước tòa, nhưng không có người xuống xe.
cho dù tại trung tâm tỉnh Giang Bắc, nhưng loại xe này rất hiếm thấy nên rất thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường.
Bên trong xe.
Phụ thân của Phương Thanh Yến, Phương Tam gia nổi tiếng kinh thành nằm trên ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngoài Phương Hoài Sơn, trên xe còn có hai nữ và ba nam.
Trong đó có một người phụ nữ da ngăm đang ngồi cạnh hắn.
“Tam gia, người của Phương gia ở tỉnh Giang Bắc đều đã đến rồi.”
“Ừ!” Phương Hoài Sơn không mở mắt, chỉ nén một tiếng mờ mịt từ trong họng.
“Tam gia, ngài yên tâm đi, lần này chúng ta mời đến là Hoàng luật sư từ kinh thành.
Bất kể bên kia có mời người nào đi nữa, cũng không thể là đối thủ của luật sư Hoàng.”
Phương Hoài Sơn nghe xong liền cười lạnh một tiếng, “mời Hoàng luật sư cái gì, loại vụ án này chỉ cần người mới tốt nghiệp thôi cũng có thể thắng rồi.”
“Ờ …” Người phụ nữ da ngăm.
Phương Hoài Sơn mở to mắt nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Dù sao mọi chuyện cũng nên cẩn thận một chút, dù sao thì Trình Uyên vẫn có chút đầu óc.”
“vâng.” Người phụ nữ da ngâm trả lời: “Nếu… nếu lần này hắn ta được trắng án, Bạch Dạ sẽ đích thân xuất thủ tiêu diệt hắn.”
“Bạch Dạ tới sao?” Phương Hoài Sơn hơi giật mình.
“vâng.” Người da ngâm đáp.
“Bạch Dạ cùng thiếu gia từ nhỏ lớn lên với nhau, tình như thủ túc.”
“Ừm, nếu như Bạch Dạ xuất thủ thì Trình Uyên hẳn sẽ chết.” Phương Hoài Sơn lạnh lùng nói, “Đến lúc đó tìm người giúp Bạch Dạ gánh tội là được.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
“Tuy nhiên, loại xác suất này về cơ bản là con số không.
loại chứng cớ này vô cùng xác thực,Tôi thật sự không biết hắn có thể làm gì để có thể thoát khỏi vụ án này.”