Đỉnh Cao Phú Quý


Phát triển Cẩm Đông thành một công ty hàng đầu của Tỉnh Giang Bắc đã từng là mục tiêu của Trình Uyên, nhưng sự phát triển của nhiều thứ sau đó khiến anh thay đổi ý định ban đầu này, anh muốn ở lại với vợ và mẹ ở Tân Dương, an toàn và Sống một cuộc sống ổn định.

Anh không muốn chiến đấu hay tranh giành với bất cứ ai nữa.

Tuy nhiên, luôn có một số người không muốn anh nhàn hạ và thoải mái như vậy.

Chẳng hạn như Thẩm Hoa.

Hắn đã đưa bàn tay nâng đỡ cho Mã Lão Tam xây một khu du lịch lớn như vậy ở Tân Dương này, đây chẳng phải là hắn muốn trồng bom hẹn giờ bên cạnh Trình Uyên sao?
Không khó để đoán được ý định của hắn là gì.

Về phần Mã Lão Tam.

Chỉ cần hắn không chết, chuyện này cũng coi như ấn định ngang này.

Nếu không, việc giám sát khách sạn Tân Dương Grand không phải là giám sát bình thường.

Sau đó Trình Uyên lại gọi cho Từ đầu trọc, “Thị trấn Lâm Hải, giúp tôi quan sát lấy một chút, tôi không muốn nhìn thấy sự trỗi dậy của các khu du lịch ở thị trấn Lâm Hải này.


Từ đầu trọc nghe điện thoại có chút kích động.

“Ông chủ, ông đã lâu không liên lạc với tôi.

Anh em chúng tôi rất nhớ ông chủ.

Lúc nào rảnh đến ngồi với anh em chúng tôi một chút?”
Trình Uyên mỉm cười “Chuyện này nói sau đi, hiện tại tôi có chút việc cần phải làm trước.


“Được rồi, những gì ông chủ phân phó, tôi hứa sẽ hoàn thành.

” Từ đầu trọc đáp ứng một cách rất sảng khoái, về phần thù lao hay gì đó thì hắn cũng không cần đề cập đến, nhưng hắn biết Trình Uyên hẳn là không bao giờ thiếu mấy cái này.

Trình Uyên cũng biết Từ đầu trọc nói nhớ hắn, chẳng qua là tiền của hắn.

Nhưng điều này cũng tốt, bỏ tiền ra để làm việc thì sẽ không dính dấp gì tới ân tình, càng tốt.

Sau khi trở về Cẩm Đông, Trình Uyên gọi điện thoại cho Kim Kiệt.

“Lão Kim, công ty của vợ tôi mới khai trương, còn rất nhiều chuyện không được thuận ý.

Ông qua bên đó hỗ trợ tôi một chút.

Chức vụ và tiền lương ở bên đó và bên này vẫn tính hết.


Nghe vậy Kim Kiệt đương nhiên đồng ý, đồ đần mới có thể cự tuyệt.

Xử lý xong chuyện này, Trình Uyên lại gọi điện thoại cho Lý Tịnh Trúc.

“alo, Lý Hải Tân cùng với vợ anh ấy đi chưa?”
Lý Tịnh Trúc trả lời: “Tôi đã sắp xếp xe đưa họ đi rồi.


Trình Uyên gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi muốn đi theo xem một chút, cô sắp xếp cho tôi một chiếc đi.


“ừm.

” Lý Tịnh Trúc sảng khoái đáp ứng.

Sở dĩ xe của Tập Đoàn Cẩm Đông không dùng tới, là chủ yếu Trình Uyên không muốn có người quan tâm biết đến tung tích của mình.

Rời khỏi Tập Đoàn Cẩm Đông, Trình Uyên bắt taxi đến Long Đàn Y Viện.

Điều anh không để ý đến là vào lúc anh lên taxi, một người đàn ông từ một nơi hẻo lánh đi ra và đưa tay chặn một chiếc taxi.

“Đi theo xe phía trước.

” Người đàn ông lạnh giọng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui