“khiêu chiến em gái của ngươi à”
Trình Uyên không có mở ra xem, liền xé phong thư thành từng mảnh.
“Tôi biết ngươi là ai, mà khiêu chiến.”
Với một tiếng “rầm”, cánh cửa lại đóng sầm lại.
Bạch Dạ ở ngoài cửa bối rối nhìn.
Em gái của ngươi, ngươi có còn là người tập võ nữa không? Tâm lý hắn suy sụp.
Hoàn toàn hông ngờ tới Trình Uyên lại từ chối một cách dứt khoát như vậy.
…
…
Ba ngày sau.
Trình Uyên đến Long Đàn Y Viện.
Vốn dĩ anh định đi tìm Vương Mỹ Lệ, nhưng khi đến gần bệnh viện, anh lại vô tình nhìn thấy cửa ra vào và cửa sổ phòng thí nghiệm trong bệnh viện đều đóng kín mít.
Trình Uyên bất giác liền dừng lại.
cửa bình thường không có khóa, hơn nữa cửa sổ cũng bị bịt kín chặt chẽ, cái này có chút quái lạ.
Ngay khi anh ngạc nhiên phát hiện ra muốn tò mò một chút, thì không biết từ lúc nào Lý Tịnh Trúc đã xuất hiện ở phía sau anh.
“Này, anh đến gặp em sao?” Với một nụ cười ngọt ngào cười với Trình Uyên, hai tay Lý Tịnh Trúc chắp sau lưng tạo vẻ duyên dáng cười nói.
Trình Uyên cười cười với cô, rồi chỉ vào phòng bịt kín này.
Thấy vậy, Lý Tịnh Trúc đột nhiên nắm lấy tay Trình Uyên, dẫn anh đến cửa sổ cuối dãy và cửa sổ này có một lỗ hổng.
Trình Uyên khẽ cau mày nhìn vào trong phòng thí nghiệm này, chỉ thấy trong phòng toàn là khói.
“đây là… ?”
“Mã Quân.” Lý Tịnh Trúc nói: “Đừng nói với em là, anh không biết mình nhặt được báo bối này nha.”
“Oh?”
“tiểu tử này không có kỹ năng gì khác, chỉ có chế tạo ra các loại thuốc giải này, đây thật là tuyệt diệu.” Lý Tịnh Trúc không khỏi bội phục nói.
“hắn chỉ cần ngửi qua độc dược là có thể biết được từng thành phần của thuốc độc đó, và có thể xác định rất nhanh được mục tiêu chính của loại thuốc đó.
Đương nhiên cũng có thể làm ra thuốc giải, nhưng nếu như có đủ dược liệu để đáp ứng.
“
“cũng học Đông y?” Trình Uyên không khỏi hỏi.
Lý Tịnh Trúc gật đầu, “Hắn tuy rằng tự học, nhưng là quá đỉnh.”
“Ừm, được rồi, cái này sớm muộn gì cũng dùng tới.” Trình Uyên lẩm bẩm nói, “đợi Lý Hải Tân trở về, kêu anh ấy kiểm tra chi tiết của Mã Quân này.
Nếu có thể tin cậy, sẽ để hắn ở lại.”
“Ừm.” Lý Tịnh Trúc gật đầu, sau đó ra vẻ mặt nhìn Trình Uyên đầy mong đợi điều gì đó.
“Cái gì nữa?” Trình Uyên bị ánh mắt của cô làm hù cho đến phải giật mình.
“Trưa rồi, mời em đi ăn cơm được không?”
Lý Tịnh Trúc bật cười.
Trình Uyên nhìn đồng hồ trên tay, nhếch miệng cười bất lực nói: “ok, đi thì đi, nhưng cô phải chờ tôi một lát, tôi đi gặp Vương Mỹ Lệ một chút đã.”
“ok men.” Lý Tịnh Trúc.
Trình Uyên tìm đến Vương Mỹ Lệ.
Vương Mỹ Lệ nói với anh “Tôi đã tuyển được năm thành viên, tất cả đều là những nhân tài kiệt xuất với nhiều ngành nghề khác nhau.”
Trình Uyên hơi nhíu mày rồi hỏi “Sao tiến độ lại chậm như vậy?”
“Chúng ta cần phải cân nhắc xem xét độ tin cậy, chứ không phải dựa vào tiền rồi ai cũng nhận.” Vương Mỹ Lệ cười nhạt.
Nghe vậy, Trình Uyên gật đầu, sau đó vỗ vỗ vai của anh ta “ừm, thôi tiếp tục cố gắng hay.”
Sau đó, anh cùng Lý Tịnh Trúc đến một quán ăn gần bệnh viện.
Đi được nửa đường, Trình Uyên làm một chuyến gửi tình yêu vào toilet.
Khi anh trở ra, anh bỗng thấy một mớ hỗn độn trong nhà hàng.
Khi đến gần hơn, anh mới biết hóa ra có mấy tên say rượu đang vây quanh Lý Tịnh Trúc, miệng nói ra những lời kinh tởm.
Không cần hỏi cũng biết những người trong bàn này uống quá chén, nhìn thấy Lý Tịnh Trúc xinh đẹp như vậy liền bắt đầu mượn rượu làm càn trêu ghẹo Lý Tịnh Trúc.
Nhưng với tính khí của Lý Tịnh Trúc đối bọn hắn thì hờ hững lạnh lẽo, thế là …
Ăn một bữa cơm cũng không được yên, Trình Uyên không khỏi thở dài, chuẩn bị đẩy người đang hóng hớt này ra rồi đi vào.
Nhưng mà đúng vào lúc này.
“Dừng tay!” một giọng nói trong trẻo vang lên.
Anh liền nhìn thấy một cô bé cột tóc đuôi ngựa hai bên đột nhiên xuất hiện trên cánh đồng toàn người này, cô ta dang rộng hai cánh tay và bảo vệ Lý Tịnh Trúc, nhìn chằm chằm vào người say với vẻ mặt lạnh lùng.
“Tôi ghét nhất là đàn ông bắt nạt phụ nữ.” Cô ta lạnh lùng nói.
Nhìn thấy cô gái cột hai bím tóc này, Trình Uyên sững sờ dừng lại.
Đúng vậy, đây là cô gái nhỏ đã sai người đi ám sát anh trên đường cao tốc.
Khi những người say rượu nhìn cô gái này, lại nghĩ rằng thêm một tiểu mỹ nhân đến góp vui nữa rồi, thế là bọn hắn lập tức vui mừng.
Một số người thậm chí còn đưa tay ra vuốt hai chùm tóc đuôi ngựa của cô gái trẻ này.
Nhưng bàn tay của người đàn ông vừa chạm vào bím tóc của cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa này, thì cô gái nhỏ đã nắm lấy cổ tay của hắn và lập tức ném văng ra ngoài.
“rầm”
“choang, leng keng!”
Hừ hừ một tiếng, người xem tản ra một vùng thoáng rộng hơn, bởi vì người say rượu ngã ra xa và đập nát các bàn ăn, còn đồ ăn thức uống thì bay tứ tung.
Tất cả mọi người đều ngu người ra.
Kể cả Trình Uyên.
Mẹ kiếp, cô gái nhỏ này thật là mạnh?
Bây giờ nghĩ lại, quả thật lúc trước anh gặp cô gái nhỏ này, bên cạnh không hề có một vệ sĩ nào cả.
Loại thân thủ này thật sự không cần đến vệ sĩ.
Lý Tịnh Trúc núp sau lưng cô gái nhỏ này hai mắt cũng đều kinh ngạc.
Cô gái nhỏ liếc nhìn những người say rượu với vẻ khinh thường và lạnh lùng chế giễu một tiếng “đồ rác rưởi”.
Khi những người say rượu khác nhìn thấy điều này, bọn hắn vô cùng tức giận và rồi đồng loạt cùng lao lên.
Kết quả…
Kết quả này cũng có thể tưởng tượng được.
Một cú thúc cùi chỏ, một cú đấm, một cú đá móc vòng, cô gái nhỏ trực tiếp đánh mấy người say rượu này nằm gục trên mặt đất.
Vài tên say rượu này sợ hãi quá, không dám gây sự nữa khi đứng dậy ba chân bốn cẳng chạy vọt ra khỏi nhà hàng.
Những người xem không thể không khen ngợi cô gái nhỏ.
Mà cô gái nhỏ này dường như không để ý tới lời tán thưởng của những người ở đây, lạnh lùng liếc nhìn đám người một cái rồi xoay người rời đi.
“Này, em gái.” Lý Tịnh Trúc vội vàng đuổi theo cô gái nhỏ, cảm kích nói: “Vừa rồi cảm ơn em nha.”
Cô gái nhỏ lại liếc nhìn Lý Tịnh Trúc một chút,rồi xua tay.
“Không cần, tôi chỉ nghĩ rằng mọi người đều là phụ nữ với nhau.”
“…” Lý Tịnh Trúc.
Tâm tư khẽ động, Lý Tịnh Trúc nhanh chóng nói: “Chuyện đó … bằng không chị mời em một bữa được chứ?”
“ục ục” một thanh âm vang lên được phát ra từ bụng của cô gái nhỏ này.
Cô gái nhỏ lúc đầu không muốn để ý đến Lý Tịnh Trúc, nhưng … vẫn gật đầu, “Được thôi, bởi vì cô dáng dấp rất xinh đẹp, cho nên bổn cô nương đây sẽ miễn cưỡng đồng ý với cô.”
Vì vậy, Lý Tịnh Trúc vui vẻ kéo cô gái nhỏ này đến bàn ăn của mình rồi ngồi xuống.
“phục vụ, cho gọi món!”
Lúc này, Trình Uyên cũng bất lực ngồi xuống đối diện bọn họ.
Mắt nhìn nhau, mặt chạm mặt, cô gái nhỏ có hai chùm tóc đuôi ngựa đột nhiên mở to hai mắt nhìn, “tại sao có thể là ngươi?”
“Ha ha, thật là trùng hợp.” Trình Uyên cười nhìn với cô ta.
Cô gái nhỏ hai chùm tóc đuôi ngựa cau mày nhìn Lý Tịnh Trúc, sau đó lại nhìn Trình Uyên “các ngươi là …?”
“Ừm, chúng ta ở cùng nhau.” Lý Tịnh Trúc mỉm cười nói.
Nghe vậy, cô gái nhỏ như hiểu ra điều gì đó, trên khuôn mặt nghiêm nghị của cô ấy chợt lộ ra một chút khinh thường.
“Ha ha, ngày đó giảng đạo lý cũng không tệ, nhưng đáng tiếc, cuối cùng ngươi cũng chỉ là sẽ khua môi múa mép mà thôi.
Kết quả, ngay cả nữ nhân của mình cũng không thể bảo vệ được, đồ phế vật!”
Cô trực tiếp lầm tưởng Lý Tịnh Trúc và Trình Uyên là có quan hệ với nhau.
Đến đây, Trình Uyên có chút bối rối.
anh không biết trả lời như thế nào với đối phương, dù sao Lý Tịnh Trúc không phải là bạn gái mình.
Nhưng Lý Tịnh Trúc lại vội vàng tò mò hỏi “Em biết hả?”
“không biết.”
Trình Uyên và cô gái nhỏ buộc hai chùm tóc đuôi ngựa, gần như trăm miệng một lời.
Cũng đúng lúc này.
.
.
“Thằng quái nào dám động đến đàn em của tôi?” Một giọng nói thô bạo truyền đến.
Ngay sau đó, cả chục người tràn vào quán, người cầm đầu thân hình to như như trụ điện.
Và đằng sau hắn, là một người đàn ông say rượu đi theo sau.
“đại ca, là bọn hắn.” Người say rượu chỉ vào bàn ăn của Trình Uyên .