Chỉ là một động tác lợi dụng lực để đả lực, một động tác rất đơn giản, và cũng sẽ không làm tổn thương được Bạch Dạ.
Hắn ta chẳng qua là vừa văng lên trên không mà thôi, sau đó hai chân liền vững vàng đứng trên mặt đất, nhưng thần sắc không còn chút bình tĩnh nữa.
Hắn kinh ngạc trước tốc độ phản ứng của Trình Uyên, tưởng chừng như đơn giản nhưng thật ra lại cực kỳ khó sử dụng động tác hất tung vừa rồi.
“Hừ, ta đã chủ quan.
” Bạch Dạ tự cười chế nhạo.
Nhìn thấy Bạch Dạ không sao, trái tim nhỏ bé của Phương Tố Tịch cũng rơi lại lại vị trí ban đầu, nhưng đối với màn trình diễn của Trình Uyên thì cô khá là bất ngờ.
Sau khi Lý Tịnh Trúc hét lên, nhìn thấy cảnh này, liền trợn mắt ngoác mồm.
Trình Uyên từ dưới đất đứng dậy, đối mặt với Bạch Dạ, bình tĩnh vỗ nhẹ chút bụi trên vai.
Sau đó anh ta duỗi một ngón tay ra và ngoắc ngoăc.
“tiếp tục đi.
”
Đây là một hành vi vô cùng khiêu khích.
Bạch Dạ hai mắt đột nhiên nhíu lại, sau đó lần nữa lại như một mũi tên từ trong dây toàn thân bắn ra.
Hắn cứ thế mà tới cực kỳ uy mãnh, thậm chí Trình Uyên có ảo giác rằng trong võ quán khép kín này, Bạch Dạ dường như là luồng gió mạnh thổi tới.
Cứ đà này sẽ áp đảo vô số đối thủ cùng đẳng cấp.
Chỉ là Trình Uyên cũng không có e ngại, bởi vì anh thấy, không có người nào có uy lực có thể mạnh hơn chính sư phụ của mình không biết tên.
Khoảng cách Hai người gần trong gang tấc, Bạch Dạ bỗng nhiên một quyền đánh tới phía mặt của Trình Uyên.
Trình Uyên cũng không có chớp mắt, hơi nghiêng đầu sang một bên, rồi nắm đấm lướt qua bên tai.
Gió thổi mạnh đến khiến tai và môi anh có cảm giác đau nhức.
Nhưng Trình Uyên không có thời gian nghĩ tới những thứ này, hai cánh tay vòng qua ôm lấy nắm đấm của Bạch Dạ, toàn thân xoay 360 độ, và rồi anh buộc Bạch Dạ tiến lên một bước.
Sau đó có vẻ hơi chậm, nhưng thật ra là dùng đà tiến lên của Bạch Dạ, thuận tiện cơ hội liền nhấc hai chân lơ lửng trên cánh tay và khớp vai của Bạch Dạ.
Liền sử dụng chiêu Thập tự Cổ, khóa cánh tay.
Một màn này, lần nữa khiến Bạch Dạ kinh ngạc đến ngây người.
Cùng lúc đó, Phương Tố Tịch đang xem trò vui thì cũng trố mắt nhìn như muốn rớt ra ngoài.
Trong thời gian một tháng, và trong mắt bất kỳ ai đi nữa, thì không thể huấn luyện một con con gà mờ trở thành một bậc cao thủ chiến đấu được.
Mà như thế nhẹ nhàng đến linh hoạt liền dùng ra tuyệt kỹ Thập tự cổ, điều này không phải người bình thường nào có thể làm được.
Anh…
anh quả thật quá khiến người khác phải ngoài ý muốn.
Một tháng trước đó, một người phụ nữ mặc áo khoác nói với Trình Uyên rằng nếu anh muốn biến thành một cao thủ trong một tháng, thì anh phải bắt đầu từ những gì mà anh giỏi nhất.
Khi anh đấu với “Bat” và Khổ Vô, lối chơi đó thật sự rất thực dụng, dù anh không biết võ công nhưng đó thật sự là một khóa kỹ tuyệt vời.
Vì anh có thiên phú đấu tay đôi như thế này nên nhất định sẽ tập trung vào điều này.
Những ngày đó, sư phụ của anh để cho Đông Nguyệt ném đi quẳng lại, một là luyện năng lực kháng đòn tấn công, hai chính là muốn để anh mình tự mình cảm nhận được, vật người khác như thế nào, phòng thủ người khác vật mình như thế nào, và làm sao để người khác vật mình không bị ngã, làm sao để người khác không thể cản được liền tấn công, và rồi làm thế nào để cho người khác không thể tránh né được….
Tuy rằng chỉ có thời gian ngắn ngủi một tháng, nhưng có thể nói thêm rằng, trước đó Trình Uyên đã được Bạch Long bí mật huấn luyện, và dòng máu thiên phú ngày không khác gì dòng máu đang chảy trong Trình Cẩm Đông , cùng sự hướng dẫn riêng của nữ nhân trong áo khoác nữa có thể nói tuy ngắn những cũng đủ xài.
Trình Uyên đã dùng máu thịt của mình để thí luyện cùng Trần Đông, kết quả cuối cùng là một tuyệt kỹ khóa kỹ rất mạnh đã đánh bại Trần Đông.
Vâng, đúng vậy.
Ngày hôm qua Trần Đông cùng Trình Uyên giao thủ với nhau, nhưng lại là bị Trình Uyên dùng khóa kỹ khiến Trần Đông không nhúc nhích nổi.
Cho nên, hôm nay Trần Đông cùng Bạch Long tới đây đối với màn trình diễn của Trình Uyên cũng được coi là không có gì ngạc nhiên.
Thay vào đó, Phương Tố Tịch và Lý Tịnh Trúc tương đối là quá sốc hơn.
Phương Tố Tịch có định kiến , cho rằng Trình Uyên chỉ là một tên cặn bã dưới đáy xã hội , nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới rằng đó là Trình Uyên, càng không nghĩ rằng anh ấy có bãn lĩnh như thế này.
Về phần Lý Tịnh Trúc, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Trình Uyên cùng người khác động thủ.
Trong đôi mắt đẹp đẹp mê hồn của cô, Trình Uyên cũng là một người đàn ông hiểu biết, nhưng bây giờ lại trở nên đa chiều hơn trong tâm trí cô.
Bạch Dạ bị Trình Uyên hạ thủ, cũng là khiến cô giật nảy cả mình.
Thập tự cổ, chỉ cần người ngã xuống đất bị khóa, thì trên cơ bản, có thể nói là kết thúc.
Bởi vì tuyệt kỹ này trực tiếp khóa khớp của người ta, nếu muốn phản kháng, Trình Uyên chỉ có thể vặn đứt cánh tay hoặc bẻ khớp của hắn một cách rất đơn giản.
Thế nhưng là …
Đột nhiên, một nguồn lực cực lớn truyền đến, Trình Uyên đột nhiên cảm giác được, Bạch Dạ đột nhiên giống như một con Hồng Hoang dã thú, hay nói cách khác, trên người hắn trong nháy mắt sức mạnh đã tăng lên, giống như một trận hồng thủy vỡ đê, căn bản làm cho không người nào có thể ngăn cản được.
Bạch Dạ đột nhiên nâng cánh tay lên, cùng Trình Uyên đang treo lơ lửng trên cánh tay, sau đó đột nhiên vung mạnh cánh tay.
“thiên phú của Bạch Dạ thật đáng kinh người, đặc biệt là sức mạnh, cực kỳ cứng chắc.
”
Trình Uyên bị ném văng bay lăn lốc trên mặt đất mấy lần liên tiếp rồi mới dừng lại, lúc này chống tay đứng dậy, nghĩ đến những gì Bạch Long đã nói.
Bình thường người bị ném như vậy nhất định sẽ bị ném cho sợ thất kinh hồn vía, nhưng Trình Uyên xem ra không có việc gì.
Về cơ bản, anh đã miễn nhiễm với việc bị ném như thế này từ lâu rồi.
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Bạch Dạ lần nữa lại đánh tới, một tiếng “vù” do một bàn chân nhấc lên, giống như đá bóng dang rông chân sút, trực tiếp đá vào hạ thể của Trình Uyên.
(hạ thể là bộ đùm gồm một khẩu súng và 2 quả trứng) Trình Uyên sắc mặt ngưng tụ, đối mặt với việc sắp bị đá cho tuyệt tử tuyệt tôn này, anh không dám sơ suất, nhanh chóng lùi ra phía sau tránh né.
Tuy nhiên, cú đá của Bạch Dạ hóa ra chỉ là động tác giả, sức chưa phát huy hết, khi Trình Uyên rút lui thì cú đá đó chuyển thành một cú đạp, theo quán tính của cơ thể lao về phía trước, thế là một cước hướng vào ngực Trình Uyên đạp tới.
Trình Uyên lui về phía sau, trọng tâm bất ổn, liền nhanh chóng giơ hai tay tới chặn.
“Bùm!”
Sức mạnh đó không thể nào diễn tả được.
Trình Uyên chỉ cảm thấy mình dường như bị một chiếc xe bọc thép hạng nặng tông phải, đột nhiên bay ra ngoài như diều đứt dây.
“ầm!” Một tiếng.
Trình Uyên đập vào tường một đống dụng cụ, đống dụng cụ này rớt xuống chôn vùi anh.
Nhìn thấy cảnh này, những người xem như Lý Tịnh Trúc sắc mặt nhất thời liền vắt không còn giọt máu.
“Trình Uyên …!”
Cô muốn chạy tới, nhưng lại bị Trần Đông một tay níu lại.
Lý Tịnh Trúc kinh ngạc nhìn về phía Trần Đông, nhưn Trần Đông lại là lắc đầu nhìn cô.
Lý Tịnh Trúc tràn đầy sự thắc mắc và sợ hãi.
Phương Tố Tịch vui mừng khôn xiết, cao hứng nói “Bạch Dạ Ca ca thật tuyệt!”
Bạch Dạ nhếch khóe miệng lên, nổi lên một vẻ cười lạnh.
“với thời gian một tháng, có thể có được loại sức chiến đấu này, thì thiên phú của ngươi quả thật làm cho người ta kinh ngạc đấy, chỉ tiếc là gặp phải ta.
”
“Thật ra, ngay từ đầu khi ngưoi giết chết Thanh Yến, ngươi nên nghĩ đến chuyện hôm nay sẽ xảy ra như thế này.
”
” Giết người, đền mạng!”
Nói xong, hắn lại di chuyển và lao về phía đống dụng cụ đang chôn vùi Trình Uyên như một ngọn đồi này.
Một cước đá xuống dưới.
“Bùm!” một tiếng.
Đột nhiên đám dụng cụ này bắn ra, Bạch Dạ hơi giật mình, hắn đá một cước kia liền đã bị Trình Uyên ôm chặt lấy.
Giờ phút này, Trình Uyên trong mắt hiện lên một tia đỏ rực, khiến trong lòng của Bạch Dạ run lên.
Đây là ánh mắt gì vậy?
Trong lòng của hắn đã bị sốc.
Chỉ thấy Trình Uyên đang ôm chân phải của Bạch Dạ, thân thể đột nhiên lăn mình một cái, rồi dùng hai chân kẹp quấn lấy, gót chân đè lên bụng của Bạch Dạ.
Khóa kỹ: khóa cổ chân!
“Ngươi nói đúng, giết người là phải đền mạng, cho nên Phương Thanh Yến phải chết, mà hắn có chết cùng không đền hết tội!”
” Hắn chết không có gì đáng tiếc!”
Trình Uyên giận dữ hét.
.
Những người này và cả Bạch Dạ chỉ nhìn thấy Trình Uyên giết Phương Thanh Yến, nhưng lại cố ý không để ý tới Phương Thanh Yến đã giết ai.
Nhất Chi Hoa, dám yêu dám hận tính tình chân chính, có quan hệ giống với tình anh em của Trình Uyên và Lý Túc.
Bọn hắn vì cái gì mà không muốn nhớ tới Phương Thanh Yến đã giết hai người đó?
Trong mắt bọn họ, hai người này quá tầm thường sao.
Có lẽ vậy.
Hai người bọn họ trong mắt Trình Uyên, so với Phương Thanh Yến thì đáng giá gập hàng vạn lần!
“Phương Thanh Yến, hắn chết không đáng tiếc!” Trình Uyên rống lên.