Đỉnh Cao Quyền Lực

Hàn Quốc Khánh vừa thấy, lập tức chạy quanh sân trụ sở để trốn, người phụ nữ kia vẫn một tay cầm con búp bê vải bắt đầu điên cuồng đuổi theo.

Thấy cảnh như vậy, Liễu Kình Vũ chân mày lập tức nhíu chặt, nhìn về phía Chanh văn phòng Hồng Tam Kim bên cạnh hỏi:
- Hồng Tam Kim, người phụ nữ này là có chuyện gì?

Hồng Tam Kim nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, là như vậy, người phụ nữ này là một người điên. Lúc trước khi chưa phát điên, ngày ngày chị ta đều đến trụ sở thị trấn để kêu oan, nói là Hàn Quốc Khánh đạp chết con chị ta.

Hồng Tam Kim vừa nói đến đây, ánh mắt của Thạch Chấn Cường liền nhìn lại, Hồng Tam Kim lập tức im miệng, không dám hó hé gì nữa.

Liễu Kình Vũ vừa thấy, mày càng thêm nhíu chặt. Hắn lập tức ý thức được chuyện này có vấn đề, tuy nhiên nhìn thái độ sợ hãi của Hồng Tam Kim thì chỉ e có hỏi cũng không hỏi được gì rồi.

Lúc này, dưới sự chỉ đạo của Thạch Chấn Cường, vài người bên Ủy ban đã ngăn được người phụ nữ kia lại, nhưng Hàn Quốc Khánh bị cô ta đuổi đến thở không ra hơi, ngồi chồm hổm trên mặt đất thở hổn hển.

Đến lúc này vài người bên đồn công an cũng đã chạy đến, dẫn đầu chính là Phó đồn Cổ Tân Vũ.

Cổ Tân Vũ tới, nhìn thấy tình hình hiện tại, lập tức bảo hai gã cảnh sát tiếp nhận người phụ nữ từ trong tay nhân viên trấn ủy, sau đó đi tới, nhìn Thạch Chấn Cường và Liễu Kình Vũ, nói:
- Bí thư Thạch, Chủ tịch thị trấn Liễu, Triệu Nhị Nha xử lý như thế nào?

Thạch Chấn Cường không chút do dự nói:
- Đưa về đồn công an giam lại, không có việc gì thì không được thả cô ta ra, khiến cho mọi việc thêm phiền phức.

Nhưng Thạch Chấn Cường vừa mới nói xong, Liễu Kình Vũ lập tức lại hỏi:
- Cổ Tân Vũ, Triệu Nhị Nha này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì sao cô ta vừa nhìn thấy Hàn Quốc Khánh thì như phát điên đuổi theo?

Nghe Liễu Kình Vũ hỏi như vậy, ánh mắt Thạch Chấn Cường lập tức tràn đầy uy hiếp nhìn về phía Cổ Tân Vũ

Cổ Tân Vũ thoáng cái đã đổ mồ hôi. Thân là cảnh sát có thâm niên ở thị trấn Quan Sơn, Cổ Tân Vũ tất nhiên biết rõ người phụ nữ điên này rốt cuộc xảy ra chuyện gì, càng hiểu được Trấn ủy đã xử lý chuyện đó như thế nào. Trong lòng gã rõ ràng, đám người Thạch Chấn Cường tuyệt đối không hi vọng chuyện này bị lộ ra, nhưng hiện tại Liễu Kình Vũ đã hỏi tới, mình rốt cuộc có nên nói ra hay không?

Giờ phút này, ánh mắt của Liễu Kình Vũ cũng đang nhìn chằm chằm vào Cổ Tân Vũ. Dựa vào trực giác mạnh mẽ của bộ đội đặc chủng, hắn lập tức liền ý thức được ở đây chắc chắn có nội tình. Mà hiện tại cũng chính là cơ hội khảo nghiệm tính giai cấp của Cổ Tân Vũ, cũng như quyết tâm đi theo hắn của gã.

Mồ hôi từ trán Cổ Tân Vũ tuôn ròng ròng, áp lực đang rất lớn, nội tâm gã đang tiến hành đấu tranh kịch liệt.

Qua khoảng chừng 30 giây, Cổ Tân Vũ chợt ngẩng đầu lên, trong ánh mắt mang theo vài phần kiên nghị nói với Liễu Kình Vũ:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, chuyện là như thế này: Một buổi trưa một năm trước, Trưởng đồn công an mới nhậm chức Hàn Quốc Khánh cùng với các đồng nghiệp lên thị trấn ăn cơm uống rượu, lúc đi ra ngoài đã say khướt, không ngờ va vào hai mẹ con Triệu Nhị Nha đang đi trên đường, thiếu chút nữa làm hai mẹ con bị ngã, Triệu Nhị Nha bất mãn liền bực tức nói vài câu, lúc này Hàn Quốc Khanh đột nhiên giành lấy đứa nhỏ trong tay Triệu Nhị Nha, cầm hai chân nó rồi hung hăng đập xuống đất như đập một cái bao tải, liên tiếp vài lần như thế mới thả ra, sau đó nghênh ngang rời đi. Đứa nhỏ đã tử vong trên đường đưa tới bệnh viện. Hàn Quốc Khánh sai người đến đưa cho nhà Triệu Nhị Nha 5000 tệ, nói chuyện này dừng ở đây, nhưng Triệu Nhị Nha không phục, mỗi ngày đều đến trụ sở thị trấn khiếu oan. Nhưng sự việc này sau lại bị ép xuống, hơn nữa Triệu Nhị Nha cũng bị bắt đến bệnh viện tâm thần Huyện ở mấy tháng, lúc ra thì người cũng đã điên rồi. Về sau cô ta thường xuyên ôm theo con búp bê vải có dán tấm ảnh con trai đến trước cửa Trấn ủy, nếu như nhìn thấy Hàn Quốc Khánh thì sẽ nổi điên…

Còn không đợi Cổ Tân Vũ nói xong, Hàn Quốc Khánh đã lớn tiếng quát:
- Cổ Tân Vũ, cậu nói hươu nói vượn cái gì, tôi chưa từng làm chuyện kia, đây hoàn toàn là những lời vô căn cứ.

Lúc này, Thạch Chấn Cường cũng căm tức nhìn Cổ Tân Vũ nói:
- Đồng chí Cổ Tân Vũ, dù gì cậu cũng là Phó đồn công an, nói chuyện, làm việc phải chú ý lương tâm, chú ý chứng cớ, nếu không có bằng chứng thì ngàn vạn lần không được nói lung tung, phải chú ý đoàn kết đồng chí.

Lúc này, Cổ Tân Vũ đột nhiên nhìn thẳng vào mặt Thạch Chấn Cường và Hàn Quốc Khánh nói:
- Bí thư Thạch, Hàn Quốc Khánh, một năm nay tôi đã nín nhịn đủ rồi, lúc ấy tôi không dám nói nhưng bây giờ tôi nhất định phải nói. Cho dù các ông có giật cái mũ Phó đồn của tôi xuống thì tôi cũng phải nói, nếu không lương tâm tôi bất an. Bí thư Thạch, ông quá thiên vị Hàn Quốc Khánh rồi. Hàn Quốc Khánh, anh cũng quá to gan lớn mật rồi.
Nói tới đây, Cổ Tân Vũ lấy điện thoại di động của mình ra, mở một đoạn video trong điện thoại rồi đưa cho Liễu Kình Vũ:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, ngài xem đi, đây là hình ảnh lúc đó được camera trên đường phố ghi lại. Khi ấy là giữa trưa, tôi đang trực ban ở đồn công an, sau khi thấy cảnh này thì tức nổ phổi. Nhưng lúc đó tôi tin rằng Trấn ủy nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này cho nên cũng không nói gì, chỉ có điều sao lưu lại đoạn video này vào điện thoại của mình. Nhưng điều khiến tôi thật không ngờ chính là sau khi tôi đi ăn cơm về, đoạn video lưu trong ổ cứng máy tính đã bị xóa rồi. Sau đó Triệu Nhị Nha tuy rằng liên tục đến kêu oan nhưng trong thị trấn lại lấy lý do không có chứng cớ để xử lý, còn Hàn Quốc Khánh thì vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.

Liễu Kình Vũ nhận lấy điện thoại di động của Cổ Tân Vũ. Sau khi xem xong, sắc mặt lập tức sầm xuống, đưa lại điện thoại cho Cổ Tân Vũ rồi cất bước đi đến chỗ Hàn Quốc Khánh.

Nhìn thấy Liễu Kình Vũ đi tới, Hàn Quốc Khánh sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thanh âm có chút run rẩy nói:
- Chủ tịch thị trấn Liễu, anh muốn làm gì?

Liễu Kình Vũ cất bước đi tới bên cạnh Hàn Quốc Khánh, mạnh mẽ tung một cú đá vào bụng Hàn Quốc Khánh khiến cả người gã bay ra xa đến 3m. Sau đó Liễu Kình Vũ lại đi tới, một tay túm lấy cổ áo gã nhấc cả người lên khỏi mặt đất, một tay hung hăng tát liên tiếp vào mặt gã, vừa đánh vừa tức giận nói:
- Hàn Quốc Khánh, con mẹ mày cũng là người sao. Đó chỉ là một đứa bé 2 tuổi thôi. Là trưởng đồn công an, ai cho mày cái quyền ức hiếp dân chúng như thế? Ai cho mày cái quyền mất hết nhân tính như thế? Hàn Quốc Khánh, mày chính là đồ cặn bã.

- Được rồi, Liễu Kình Vũ, cậu đang làm cái gì thế? Cậu chớ quên mình là một Chủ tịch thị trấn, không ai cho cậu tùy ý đánh người. Cậu còn có chút giác ngộ giai cấp nào không?
Thạch Chấn Cường tức giận quát lớn. Tuy nhiên sau khi quát xong, dường như nhằm giảm bớt sự căng thẳng đối với Liễu Kình Vũ, y lại nhẹ giọng khuyên:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ à, cậu còn trẻ, tiền đồ rộng lớn, làm người không thể quá nóng nảy được, không có lợi cho tiền đồ của cậu đâu. Sự việc này chỉ có thể giải quyết từ từ, không thể nóng vội. Hơn nữa cho dù Hàn Quốc Khánh đã có hành vi không đúng, nhưng dù sao cậu ấy cũng là cán bộ cao cấp của thị trấn chúng ta, chúng ta bồi dưỡng một cán bộ thật không dễ dàng gì, nhất định phải cho cậu ấy cơ hội sửa chữa sai lầm. Không thể đuổi cùng giết tận được. Hơn nữa Hàn Quốc Khánh cũng đã bồi thường bằng tiền cho nhà Triệu Nhị Nha rồi.

Liễu Kình Vũ nghe được Thạch Chấn Cường nói như vậy, lửa giận trong lòng hoàn toàn bị đốt lên, trực tiếp đi đến trước mặt Thạch Chấn Cường, lấy tay chỉ thẳng vào mặt y, nói:
- Cho gã cơ hội sửa chữa sai lầm? Thạch Chấn Cường, thực cảm ơn ông đã nghĩ được như vậy. Ông là kẻ điếc người mù hay là kẻ câm người điếc? Triệu Nhị Nha đã đến nông nỗi này rồi mà ông không nhìn thấy sao? Đứa bé 2 tuổi kia đã chết thế nào ông không biết sao? Hơn một năm nay ông không hề chú ý đến chuyện này sao? Thạch Chấn Cường, Bí thư đảng ủy thị trấn như ông là làm ăn cái gì không biết? Hơn một năm nay, một người đánh rắm cũng không bỏ qua, ông cho rằng ông đủ tư cách sao? Nếu không phải tôi phát hiện, nếu không phải đồng chí Cổ Tân Vũ đã sao lưu lại đoạn video, chuyện này còn có thể xử lý không? Hay chân tướng sự việc sẽ vẫn bị các ông giấu diếm? Đoạn video theo dõi trong đồn công an thị trấn rốt cuộc đã bị ai xóa đi? Lòng dạ các ông là đúc bằng sắt sao? Có còn chút ấm áp nào không? Các ông chẳng lẽ một chút nhân tính cũng không có? Ha ha, sửa chữa, Thạch Chấn Cường, thực cảm ơn ông đã nghĩ được như vậy. Ông còn muốn Hàn Quốc Khánh sửa chữa thế nào? Đứa bé đã chết rồi, sửa chữa như thế nào. Sửa cái bà mẹ ông!
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ tức giận lại quay sang hung hăng đạp Hàn Quốc Khánh một cước, sau đó nói với Thạch Chấn Cường:
- Bí thư Thạch, tôi đề nghị giao vụ Hàn Quốc Khánh đập chết đứa bé cho đồng chí Cổ Tân Vũ toàn quyền phụ trách, đồng thời báo lên thượng cấp cùng điều tra. Chuyện này chúng ta nhất định phải điều tra đến cùng, nhất định phải mang công đạo đến cho Triệu Nhị Nha, cho dân chúng thị trấn Quan Sơn. Cho dù là bất kỳ kẻ nào, chúng ta tuyệt đối không cho phép gã coi quyền uy của mình cao hơn pháp luật. Chúng ta tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào cưỡi lên đầu lên cổ nhân dân để tác oai tác quái.
Nói tới đây, Liễu Kình Vũ lại lạnh lùng cười:
- Bí thư Thạch, ông cũng biết tôi lập tức lên Huyện, thậm chí là lên Thành phố để gom góp khoản cứu tế, chuyện này tạm thời không chú ý được. Dù sao mấy trăm ngàn dân chúng thị trấn đều đang chờ khoản cứu tế để mua gạo bắc nồi. Chuyện này Bí thư tự xử lý đi. Nhưng tôi nói rõ ràng cho ông biết, nếu ông vẫn cứ nhắm mắt làm ngơ, tôi sẽ báo cáo chuyện này lên Huyện, thậm chí lên Ủy ban Kỷ luật thành phố và Ủy ban Kỷ luật tỉnh. Luật pháp công bình và chính nghĩa, nhất định phải giữ gìn. Cáo từ!
Nói xong, Liễu Kình Vũ hướng về phía Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Hồng Tam Kim vẫy vẫy tay, lên xe riêng của ông ta, đi thẳng đến Huyện, để lại cho tất cả Ủy viên trấn ủy một bóng lưng kiêu ngạo, mạnh mẽ cứng rắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui