Đỉnh Cao Quyền Lực

Điện thoại đã gác máy, lần này Bạch Trường Hỉ đau đầu thật sự.

Liễu Kình Vũ tuyệt nhiên là một ngôi sao chổi, ông ta thật sự không muốn đắc tội với hắn chút nào, ông ta không muốn có kết cục như Tiết Văn Long. Tuy lần trước thoát nạn, nhưng nếu xảy ra chuyện tương tự lần nữa, ông thật sự không đủ dám chắc, ông tin rằng, may mắn không bao giờ đến lần thứ hai.

Nhưng mà, khi biết người ra tay giải quyết Liễu Kình Vũ lại là bốn tên con ông cháu cha trong vụ quán trà Tàng Chuyết lần trước, Bạch Trường Hỉ không thể không suy nghĩ cẩn thận về lập trường của mình.

Tuy là trong vụ quán trà Tàng Chuyết lần trước, bốn tên con ông cháu cha kia chịu thiệt, nhưng mà bởi vì đó là chuyện tương đối nhạy cảm, liên quan đến vấn đề cưỡng chế phá dỡ, đặc biệt là có khả năng đụng đến bốn tên con ông cháu cha khác mạnh hơn cả chúng. Chuyện này bọn Bao Hiểu Tinh không thể không cắn răng chịu đựng, nhưng lần này thì khác.

Rất rõ ràng, lần này bốn tên đó muốn dồn Liễu Kình Vũ vào chỗ chết, nếu thành công Liễu Kình Vũ khó mà lật ngược tình thế.

“Không được, xem ra mình vẫn phải duy trì lập trường trung lập, không được đắc tội với ai, bất kỳ lúc nào, tự bảo vệ mình luôn là lựa chọn đầu tiên trong chốn quan trường.” Bạch Trường Hỉ lẩm nhẩm một mình.

Vậy mà, Bạch Trường Hỉ vừa mới dứt lời, điện thoại của ông ta đã rung lên.

Là Bao Hiểu Tinh gọi đến.

Bạch Trường Hỉ bắt máy, Bao Hiểu Tinh đi ngay vào vấn đề:
- Trưởng Phòng Bạch, nghe nói ông muốn qua đó. Tốt lắm, lần này ông phải chủ trì công bằng đó, Liễu Kình Vũ có hành vi khiếm nhã với nữ phục vụ trong phòng mình, chứng cứ đầy đủ, chỉ cần Công an huyện các ông xác nhận điểm này, rất nhiều lãnh đạo trong huyện đứng lên ủng hộ, đến lúc đó Liễu Kình Vũ muốn chối tội cũng khó. Chuyện lần này không chỉ cha tôi và Chủ tịch huyện Hạ quan tâm, mà ngay cả Phó chủ tịch thành phố Mã cũng rất quan tâm, đây đúng là cơ hội tốt để lập công, hi vọng ông biết nắm bắt.

Nói xong, Bao Hiểu Tinh cúp máy, y tin là Bạch Trường Hỉ đủ thông minh để hiểu y đang muốn nói gì.

Lần này Bạch Trường Hỉ chán nản tột cùng.

Liễu Kình Vũ gọi điện cho ông ta chắc chắn là muốn ông ta qua đó chủ trì công đạo, nhưng Bao Hiểu Tinh gọi cho ông ta rõ ràng là muốn ông ta qua đó chọc gậy bánh xe, như vậy có thể lấy lòng Phó Bí thư huyện ủy Bao Thiên Dương và Chủ tịch huyện Hạ Quang Minh.

Làm sao bây giờ? Đến lúc này có còn giữ ý trung lập được nữa không? Nếu tiếp tục giữ thế trung lập, phải chăng sẽ đắc tội thế lực đằng sau bốn tên kia?

Đúng là đau đớn, bản thân ông ta đường đường là một Trưởng phòng công an huyện, vậy mà chỉ một cú điện thoại của Bao Hiểu Tinh lại có thể làm khó ông ta.

Lúc này, Bạch Trường Hỉ đang đấu tranh nội tâm gay gắt.

Ông ta hiểu rất rõ, lần này, quyết định của ông ta rất có thể ảnh hưởng đến tiền đồ của bản thân.

Đúng vào lúc này, điện thoại của ông ta lại rung lên.

Lần này, là Phó bí thư huyện ủy Bao Thiên Dương gọi đến.

Nhìn cú điện thoại này, sắc mặt Bạch Trường Hỉ đột nhiên điềm tĩnh lại, ông ta nhấc máy ngay lập tức, giọng điệu vô cùng lịch sự:
- Chào ngài, Phó bí thư Bao, tôi là Bạch Trường Hỉ.

Bao Thiên Dương điềm nhiên nói qua điện thoại:
- Đồng chí Bạch Trường Hỉ, tôi nghe nói bên nhà khách Trung Thiên xảy ra chút chuyện.

Bạch Trường Hỉ vội vàng gật đầu đáp:
- Đúng vậy, Phó bí thư Bao, tôi cũng vừa mới nhận được điện thoại của Liễu Kình Vũ và Bao Hiểu Tinh, nhưng cả hai đều cho là mình đúng, đòi tôi phải qua đó xử lý.

Bao Thiên Dương gật gù:
- Ừm, mấy chuyện thị phi đúng sai thường làm dấy lên dư luận, anh qua đó giải quyết cho xong đi, chuyện này Chủ tịch Hạ cũng rất quan tâm, ông ta nhờ tôi chuyển lời, yêu cầu anh làm theo đúng quy định. Phòng công an huyện các anh không được vu oan cho người tốt, nhưng mà, cũng tuyệt đối không được bỏ qua kẻ xấu, bất kỳ ai chỉ cần làm chuyện vi phạm kỉ luật tổ chức đều phải bị trừng trị thích đáng, tuyệt đối không vì hắn được lãnh đạo nào đó trọng dụng mà bỏ qua.

Nghe Bao Thiên Dương nói vậy, Bạch Trường Hỉ biết lúc này bản thân cần phải tỏ rõ quan điểm, nếu không một khi Bao Thiên Dương và Hạ Quang Minh có ý kiến với ông ta, e là tiền đồ của ông ta thật sự sẽ đi tong. Ông ta vội vàng nói:
– Phó Bí thư Bao ông cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ ghi nhớ chỉ thị của ngài và Chủ tịch huyện Hạ, chuyện này tôi sẽ xử lý theo quy định.

Sau khi cúp máy, Bạch Trường Hỉ lòng đầy khổ sở: “Xem ra, lần này mình phải mặt giáp mặt với Liễu Kình Vũ để thọc gậy bánh xe, Liễu Kình Vũ, cứ đợi mà xem, cậu mời tôi qua đó, chỉ e là tự đào mồ chôn mình”.

Lúc này, sau khi gọi cho Bạch Trường Hỉ xong, Bao Thiên Dương lập tức gọi cho Chủ tịch huyện Hạ Quang Minh:
- Lão Hạ, tôi vừa mới gọi cho Bạch Trường Hỉ, anh ta cũng đã bày tỏ thái độ rồi, ông xem chuyện này có thể hạ Liễu Kình Vũ được không?

Hạ Quang Minh chau mày nói:
- Chuyện này thật sự còn khó nói lắm, còn phải xem năng lực kiểm soát hiện trường của Bạch Trường Hỉ, nếu ông ta làm tốt, lần này Liễu Kình Vũ rất khó phản kháng. Nhưng vấn đề là, cậu thanh niên Liễu Kình Vũ này không đơn giản chút nào, lần trước vụ quán trà Tàng Chuyết, hắn hình như đã hoạch định từ trước, cuối cùng hưởng hết lợi ích, không biết lần nay hắn ta còn quân bài nào hay không?

Bao Thiên Dương cười rồi nói:
- Chủ tịch Hạ, Quân bài của Liễu Kình Vũ tôi hiểu rất rõ. Trong huyện, hắn ta thuộc phe của Bí thư Hạ, Bí thư Hạ rất tín nhiệm hắn, vả lại trong thành phố, Phó chủ tịch thường vụ Đường Kiến Quốc cũng rất coi trọng Liễu Kình Vũ. Lúc hắn ta ở thị trấn Quan Sơn, có lần Phó chủ tịch Đường còn đích thân đến Quan Sơn ủng hộ hắn ta. Hai người này có thể là chỗ dựa vững chắc nhất của hắn, chỉ cần chúng ta khăng khăng rằng Liễu Kình Vũ sàm sỡ nhân viên nhà nghỉ, rồi hợp thức hóa các chứng cứ, đến lúc đó cho dù Bí thư Hạ và Phó chủ tịch Đường có xen vào chuyện này cũng vô dụng.

Hạ Quang Minh nghe Bao Thiên Dương nói vậy, gương mặt hiện lên tia cười thản nhiên, y nói:
- Ừ, nếu là như vậy, tên Liễu Kình Vũ đó không đáng phải lo nữa. Chuyện này anh cứ theo dõi đi, có gì thông báo cho tôi ngay.

Sau khi gác máy, sắc mặt Hạ Quang Minh lại lần nữa trở nên nghiêm túc, y đứng lên châm điếu thuốc rồi đi lại khắp phòng.

Tuy Bao Thiên Dương đã đã nói rõ lai lịch của Liễu Kình Vũ với y, nhưng Hạ Quang Minhg vẫn cảm thấy có chút bất an.

Y cũng không có suy nghĩ đặc biệt gì về Liễu Kình Vũ.

Nhưng, khi y nghe những người bên cạnh đang nói về sự tồn tại của Liễu Kình Vũ, dần dần đem đến cho Hạ Chính Đức cơ hội nắm quyền ở huyện Cảnh Lâm, điều này khiến y không thể không thẳng thắn nhìn nhận tên thanh niên Liễu Kình Vũ này.

Hạ Quang Minh càng ngày càng đứng vững ở huyện Cảnh Lâm thì mâu thuẫn giữa y và Hạ Chính Đức cũng bắt đầu lớn dần lên, y đã nhận thấy được sự thâm sâu của con người này, vả lại y còn cảm nhận được rất rõ Hạ Chính Đức là một người nhìn xa trông rộng. Y rất kỵ một đối thủ chính trị như vậy. Nhưng là một Chủ tịch Huyện, nếu muốn gầy dựng sự nghiệp ở huyện Cảnh Lâm, nhất định phải so găng với tay Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức này. Nếu không, bản thân sẽ phải khốn đốn rời khỏi cái huyện này. Đây tuyệt đối không phải cảnh tượng mà y muốn nhìn thấy. Vả lại nếu như vậy, con đường làm quan của y đến đây cũng chấm dứt.

Hạ Quang Minh muốn thăng chức, cho nên y nhất định phải đấu với Hạ Chính Đức. Sau một thời gian quan sát, y đã xác định đối tượng cần nhắm vào là Liễu Kình Vũ.

Nếu Liễu Kình Vũ là cánh tay phải đắc lực của Hạ Chính Đức, vậy thì chỉ cần y giải quyết được Liễu Kình Vũ, chặt đứt cánh tay phải của ông ta, lực lượng của Hạ Chính Đức chắn chắn sẽ bị tổn thất, còn lực lượng của y sẽ được tăng lên.

Chính vì suy nghĩ này, y mới quyết định chính thức tham gia vào sự kiện nhà nghỉ Trung Thiên.

Vậy mà, lúc này, cùng với việc tham gia vào vụ việc, Hạ Quang Minh đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Y luôn cảm thấy bất an, dường như sắp có chuyện gì đó không hay xảy đến với mình, nhưng đúng lúc y muốn bắt lấy nguồn gốc của nỗi bất an đó thì lại không nắm được chút dấu vết nào.

Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

Tại sao mình cứ thấy bất an? Không lẽ bởi vì Liễu Kình Vũ? Liễu Kình Vũ chẳng qua chỉ là một Trưởng phòng quản lý đô thị, bóp chết hắn ta cũng như bóp chết một con kiến, tại sao mình lại vì chuyện tham gia vào vụ việc này mà cảm thấy bất an?

Hạ Quang Minh cứ thế đi qua đi lại, liên tục suy nghĩ vế vấn đề này.

Y đang đợi kết quả xử lý từ Bạch Trường Hỉ.

Bạch Trường Hỉ vội bắt xe đến nhà nghỉ Trung Thiên, đi tới bên ngoài căn phòng của Liễu Kình Vũ.

Lúc này, ở bên cạnh phòng Liễu Kình Vũ, bốn người bọn Mã Tiểu Cương vẫn chưa ra về mà đang âm thầm theo dõi kết quả của kế hoạch lần này. Nếu không nhìn thấy Liễu Kình Vũ bị cách chức bọn chúngthật sự không cam tâm. Bọn chúng đã chuẩn bị mọi thứ để giải quyết Liễu Kình Vũ một khi hắn bị cách chức. Bọn chúng đã chuẩn bị mọi thứ để giỡn với Liễu Kình Vũ đến chết.

Từ trước đến nay bọn chúng chưa bao giờ chịu thiệt, vậy mà lại bị Liễu Kình Vũ chơi cho một vố, bọn chúng không phục, bọn chúng phải trả thù.

Lúc này, ở trong phòng, Liễu Kình Vũ bình thản ngồi trên sofa xem ti vi, hoàn toàn không quan tâm đến mấy người Tiết Chí Quân đang đứng chật kín trước cửa.

Hắn cũng đang đợi, hắn đang đợi Bạch Trường Hỉ xuất hiện.

Bạch Trường Hỉ bước vào phòng, vẻ mặt âm trầm nhìn đám người Tiết Chí Quân rồi hỏi:
- Tiết Chí Quân, mấy người các cậu rốt cuộc đang làm gì hả? Tại sao lại có mặt ở đây, các cậu không biết làm vậy sẽ làm phiền Trưởng phòng Liễu nghỉ ngơi sao?

Vừa đến nơi, Bạch Trưởng Hỉ đã tỏ ra mình là người công tư phân minh, làm ra vẻ đang làm theo đúng pháp luật quy định.

Tiết Chí Quân nghe Bạch Trường Hỉ nói vậy, vội vàng nói:
- Trưởng phòng Bạch, ông đúng là đã vu oan cho chúng tôi rồi. Chúng tôi nhận được lời tố giác của một người nặc danh, nói là Trưởng phòng Liễu đang có hành động khiếm nhã với nữ nhân viên nhà nghỉ trong phòng mình, chúng tôi liền xông đến, trông thấy Trưởng phòng Liễu đang đè lên cô phục vụ xinh đẹp kia, có ý muốn sàm sỡ, chúng tôi đều đã nhìn thấy hết, chứng cứ rõ ràng, nhưng Trưởng phòng Liễu lại không chịu thừa nhận.

Tiết Chí Quân đã nói dối một cách trắng trợn, mang cả chậu phân đổ lên đầu Liễu Kình Vũ.

Sau khi nghe những gì Tiết Chí Quân nói, trên mặt Liễu Kình Vũ thoáng hiện tia cười nhạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui