Đỉnh Cao Quyền Lực

Thật ra, Hạ Quang Minh không kỳ vọng nhiều vào việc Liễu Kình Vũ sẽ nể mặt mình. Y đã sớm tính toán trước rồi, nếu như sau lưng Liễu Kình Vũ là Hạ Chính Đức và Phó chủ tịch thường trực thành phố Đường Kiến Quốc, như vậy nếu y muốn tự mình đối phó với Liễu Kình Vũ thì nhất định phải có một lý do chính đáng, nếu không thì cũng giống như việc trực tiếp đắc tội với Hạ Chính Đức và Đường Kiến Quốc vậy. Mà cho dù Liễu Kình Vũ có nể mặt y hay không thì sớm muộn cũng phải đối phó với Liễu Kình Vũ, bởi vì Liễu Kình Vũ là phụ tá đắc lực của Hạ Chính Đức, nếu y muốn đánh đòn phủ đầu Hạ Chính Đức ở huyện Cảnh Lâm thì việc xử lý thủ hạ đắc lực của Hạ Chính Đức là lựa chọn tốt nhất.

Dựa vào lối suy nghĩ này, sau khi nghe điện thoại của Bao Thiên Dương, y không chút do dự mà lựa chọn một cuộc điện thoại tương đương với tối hậu thư cho Liễu Kình Vũ.

Tuy nhiên, khác so với dự đoán của Hạ Quang Minh, Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong thì chỉ cười nhạt, nói:
- Chủ tịch Hạ, như những gì ngài nói, nếu ngài muốn tôi nể mặt ngài thì làm sao tôi có thể không nể mặt cơ chứ. Ngài là Chủ tịch huyện, còn tôi chẳng qua cũng chỉ là một Trưởng phòng quản lý đô thị nho nhỏ, nếu như ngài đã ra mặt vậy thì tôi cũng có thể cho qua chuyện này, nhưng mà tôi có hai yêu cầu, mong Chủ tịch Hạ truyền đạt lại giúp tôi.

Trong khi Liễu Kình Vũ nói đến đây thì bên kia Lý Tiểu Ba đi tới, tay cầm điện thoại đang gọi cho Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Đổng Hạo đưa cho Liễu Kình Vũ. Ông ta biết rằng chuyện này do Liễu Kình Vũ trả lời Đồng Hạo thì có sức thuyết phục hơn lời ông ta nói.

Hạ Quang Minh sửng sốt, lập tức nói:
- Điều kiện gì?

Liễu Kình Vũ trầm giọng nói:
- Chủ tịch Hạ, điều kiện đầu tiên của tôi là cha của bốn người Mã Tiểu Cương, Bao Hiểu Tinh, Từ Văn Đào, Dương Hải Thành nhất định phải đích thân xin lỗi tôi. Tôi tin rằng mọi người trong lòng đều biết rõ, bốn người bọn họ sở dĩ dám lớn lối như vậy với tôi chủ yếu là do sau lưng bọn họ có người cha rất lợi hại. Đây là căn nguyên của việc bọn họ dám nghênh ngang như vậy, nhưng tôi tin chắc rằng, cha của bốn người bọn họ không phải là hoàn toàn không biết rõ những việc bọn họ làm, nuôi dưỡng mà không dạy bảo, thân làm người cha, vậy thì để cha của họ xin lỗi tôi, để sau này họ dạy bảo nghiêm khắc con cái họ, yêu cầu như vậy của tôi cũng không hẳn là quá đáng.

Liễu Kình Vũ nói xong, Hạ Quang Minh nhíu mày một cái. Y thật không ngờ, yêu cầu đầu tiên của Liễu Kình Vũ cũng có chút khó khăn, tuy nhiên đó cũng không phải là điều mà y quan tâm nhất, chỉ cần y có thể hóa giải được vấn đề này thì có thể lấy lòng được mấy người cha của bốn người họ. Cho nên y hỏi tiếp:
- Vậy điều kiện thứ hai là gì?

Liễu Kình Vũ nói tiếp:

- Điều kiện thứ hai của tôi cũng khá đơn giản, đó là nếu như bốn người bọn Mã Tiểu Cương đã phạm lỗi thì nhất định phải chịu phạt, tôi có thể không truy cứu theo pháp luật nữa, nhưng mà để bọn họ nhớ thật kỹ về sau không được chọc tôi, tôi nhất định phải áp dụng kỷ luật đối với bọn họ. Tôi muốn phân bốn người đấy thành hai nhóm, mỗi nhóm hai người tát vào mồm nhau, mỗi người tát người kia ba mươi cái, phải dùng lực mà tát thật mạnh nếu không thì không tính. Chủ tịch Hạ, tôi có hai điều kiện như vậy, nếu như bọn họ đồng ý thì sự việc lần này coi như xong, nếu như không đồng ý thì cứ theo trình tự pháp luật mà làm thôi. Đương nhiên, có lẽ một số người cho rằng mình quyền cao chức trọng, có thể giở một số thủ đoạn trong trình tự pháp luật, biến việc to thành nhỏ, việc nhỏ thành không có, nếu như bọn họ thật sự làm như vậy thì tôi cũng không ngại đem những video tư liệu mà tôi đang nắm giữ đăng tải lên internet và truyền thông, tôi tin là truyền thông chắc chắn có hứng thú với việc này đấy.

Một câu nói của Liễu Kình Vũ thôi cũng đủ để làm tiêu tan hết mọi đường lui của đối phương.

Hạ Quang Minh nghe xong lời của Liễu Kình Vũ thì gật đầu nhẹ, nói:
- Được, tôi sẽ chuyển lời tới cha của bốn người họ, cậu chờ chút.

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Quang Minh lần lượt gọi cho cha của Mã Tiểu Cương, Bao Hiểu Tinh, Từ Văn Đào, Dương Hải Thành để nói về chuyện này.

Mà cũng đúng lúc này, Đổng Hạo ở bên kia cũng thông qua điện thoại di động của Lý Tiểu Ba nghe được điều kiện của Liễu Kình Vũ, vẻ mặt trầm xuống.

Lúc này, Lý Tiểu Ba cười khổ nói:
- Bí thư Đổng, ngài cũng vừa nghe thấy điều kiện mà Liễu Kình Vũ đưa ra rồi, tính khí con người này tôi chắc rằng ngài cũng đã nghe qua, chuyện mà cậu ấy đã quyết định thì người bình thường rất khó thể lay chuyển được. Điều tôi có thể làm được cũng chỉ có thế này thôi, mong ngài lượng thứ.

Đổng Hạo thở phì phì trực tiếp cúp điện thoại.

Cha của Mã Tiểu Cương là Phó chủ tịch thành phố Mã Hoành Vĩ sau khi nghe điện thoại của Đổng Hạo và Hạ Quang Minh thì sắc mặt liền trầm xuống.

Y dù nghĩ thế nào cũng không thể ngờ rằng một tên Trưởng phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm thấp cổ bé họng như Liễu Kình Vũ mà dám gây khó dễ cho Phó chủ tịch thành phố. Liễu Kình Vũ phải biết rằng y dù sao cũng là sếp của hắn chứ, tên nhãi Liễu Kình Vũ dám yêu cầu y xin lỗi ư, gan của thằng nhãi này cũng lớn thật đấy!


Mã Hoành Vĩ giận đến mức mũi sắp lệch ra.

Nhưng sau khi nghe Hạ Quang Minh thuật lại tình hình cụ thể thì lại phải đồng ý với yêu cầu của Liễu Kình Vũ.

Tình thế mạnh hơn người. Người đang ở thế thấp, không thể không cúi đầu. Cho dù y là Chủ tịch thành phố, hiện giờ con trai y phạm tội đang trong tay Liễu Kình Vũ, nếu muốn con trai không phải ngồi tù thì chỉ có thể tự mình xin lỗi Liễu Kình Vũ.

Nghĩ đến đây, Mã Hoành Vĩ cầm lấy điện thoại trực tiếp gọi cho Liễu Kình Vũ, sau vài tiếng tút tút tút vang lên, Liễu Kình Vũ nhận điện thoại, thật ra thì lúc nhìn thấy số điện thoại, Liễu Kình Vũ đã đoán được đấy là số điện thoại của Mã Hoành Vĩ gọi đến, tuy vậy hắn vẫn giả vờ ngây ngốc mà hỏi:
- Xin chào, tôi là Liễu Kình Vũ, xin hỏi ai thế? Có phải là gọi nhầm số hay không?

Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói như vậy, lúc đó Mã Hoành Vĩ giận đỏ mặt, thiếu chút nữa là mở miệng trách mắng, nhưng chỉ có thể cưỡng ép áp chế lửa giận trong lòng mà hạ giọng nói:
- Liễu Kình Vũ, tôi là Mã Hoành Vĩ, là cha của Mã Tiểu Cương, tôi gọi tới là để xin lỗi cậu.

Thanh âm trong lời nói của Mã Hoành Vĩ rất thấp, đặc biệt là lúc nói hai từ xin lỗi, giọng điệu càng mơ hồ, như thể muốn lừa người cho xong.

Nhưng Liễu Kình Vũ là người như thế nào chứ, năm đó lúc hắn dạy bảo người khác, thủ đoạn ngay cả những bậc tiền bối tinh anh như Gia Cát cũng phải đau đầu. Nghe Mã Hoành Vĩ muốn cho qua việc này, hắn làm sao có thể để cho đối phương được như ý chứ? Vì thế liền thản nhiên nói:
- Gì? Ông tên là gì? Tổ ong vò vẽ ư? Tôi không quen ông thì phải. Mấy câu sau ông nói tôi cũng nghe không rõ. Hiện giờ tôi lại có điện thoại gọi tới, tôi tắt máy trước nhé.

Nói xong, Liễu Kình Vũ trực tiếp cúp điện thoại luôn.

Lần này, Mã Hoành Vĩ tức giận đem điện thoại hung hăng đập trên bàn, sắc mặt xanh mét đi qua đi lại hai vòng trong phòng, rồi lại phải trở lại phía trước bàn, lại cầm điện thoại ở trên bàn gọi cho Liễu Kình Vũ.

Điện thoại vang lên khoảng chừng bảy tám lần Liễu Kình Vũ mới nghe, thanh âm có chút lười nhác:
- Alô, ông này, lúc nãy không phải tôi vừa nói với ông sao? Tôi không quen ai là tổ ong vò vẽ cả.

Liễu Kình Vũ cố ý tỏ vẻ giận dữ.

Đầu dây bên kia điện thoại, Mã Hoành Vĩ cố gắng nhẫn nại kiềm chế không kích động mà ném điện thoại đi, lớn tiếng lạnh lùng nói:
- Liễu Kình Vũ, tôi là Phó chủ tịch thành phố Mã Hoành Vĩ, là cha của Mã Tiểu Cương, bây giờ ta trịnh trọng xin lỗi cậu, Mã Tiểu Cương trêu chọc cậu, đấy là do tôi dạy con chưa nghiêm, tôi nói như vậy, xin lỗi như thế này cậu có nghe rõ không?

Liễu Kình Vũ nghe thấy thanh âm vang dội rõ ràng khúc chiết trong lời nói của Mã Hoành Vĩ thì mới gật gật đầu cười ha ha, nói:
- Ơ kìa, hóa ra là Phó chủ tịch Mã, thật là ngại quá, lúc trước ngài nói không rõ, tôi lại cứ tưởng có ai nói mình là tổ ong vò vẽ chứ. Nếu ngài đã nói như vậy rồi, tôi cũng không thể không nể mặt ngài được, lúc nữa để mấy người Mã Tiểu Cương bọn chúng chịu phạt một chút, chuyện này coi như cho qua.

Hừ, Mã Hoành Vĩ hừ lạnh một tiếng, hung hăng cúp điện thoại. Sau đó, y châm một điếu thuốc, đứng dậy đi tới đi lui trong phòng, vừa hút thuốc vừa thì thào lẩm bẩm:
- Liễu Kình Vũ à Liễu Kình Vũ, nếu mày muốn đánh vào mặt của bố mày, vậy thì chuyện lần này chưa tính là xong đâu. Bố mày không tin là một lãnh đạo Thành phố như bố mày mà lại không có cách nào đối phó với một tên Trưởng phòng quản lý đô thị Huyện thị nhỏ bé như mày, chúng ta cứ từ từ mà xem, mày chờ đấy.

Ngay sau đó, Liễu Kình Vũ lại nhận được điện thoại xin lỗi của Phó bí thư huyện ủy Bao Thiên Dương và Phó chủ tịch huyện Từ Kiến Hoa. Sau khi nghe điện thoại xong, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn bọn Mã Tiểu Cương, thản nhiên nói:
- Được rồi, bây giờ bốn đứa cậu đứng thành hai nhóm, mặt đối mặt tát vào miệng đối phương, nhớ kỹ là đừng có làm trò lừa gạt, Liễu Kình Vũ tôi sẽ đứng đây nhìn xem, nếu như ai vả mà không dùng sức thì lần tiếp người đấy phải chịu mười cái tát của đối phương, bây giờ bắt đầu được rồi.

Lúc này, bọn Mã Tiểu Cương, Bao Hiểu Tinh tất cả đều căm hận nhìn Liễu Kình Vũ, nhưng giờ phút này, vì để tránh không phải vào tù, bọn chúng chỉ có thể làm theo lời Liễu Kình Vũ thôi.


Bốp bốp bốp bốp ! Tiếng bạt tai vang lên rõ ràng từng đợt trong phòng.

Bốn người thay phiên ra tay, lửa giận bừng lên, máu tươi bắn tung tóe.

Phạm sai lầm thì nhất định phải chịu trừng phạt, đây là chân lý không thay đổi từ bao đời nay.

Lúc này Bạch Trường Hỉ thật sự chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Ông ta nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được, có bốn tên là con ông cháu cha can dự vào sự việc mà chính ông ta ủng hộ nhiệt tình lại thành ra như thế này, điều này làm cho ông ta có cảm giác thất bại thảm hại trước Liễu Kình Vũ.

Đã tát xong rồi!

Bốn đứa bọn chúng ngay từ đầu đã bị Liễu Kình Vũ đánh cho ngu ngốc, hiện giờ mặt của mỗi người bọn chúng dường như sưng phù tới mức mắt cũng không thể nhìn được.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn bọn chúng một cái rồi mới lên tiếng:
- Được rồi, chuyện này đến đây coi như kết thúc. Mã Tiểu Cương, Bao Hiểu Tinh, Từ Văn Đào, Dương Hải Thành, tôi thấy rất rõ ràng, bây giờ trong lòng các anh hận không thể giết tôi ngay tức khắc, nhưng tôi muốn cảnh cáo lần cuối cùng, các anh về sau tốt nhất là đừng động vào tôi, tôi có thể tha cho các anh một lần, hai lần nhưng mà nếu có lần thứ ba thì tôi dám chắc sẽ để cho các anh hối hận suốt đời! Tôi đã sớm nói với các anh rồi, tính tình Liễu Kình Vũ tôi không tốt đâu. Các anh bây giờ có thể đi rồi.

Bốn người đều quay đầu lại nhìn chằm chằm Liễu Kình Vũ, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.

Sau lưng để lại chính là luồng khí oán hận dày đặc.

Thù hận này coi như đã kết, bọn người này đã đặt quyết tâm, sớm muộn gì cũng phải chỉnh Liễu Kình Vũ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận