Đỉnh Cao Quyền Lực

Đồng hồ đã điểm bảy giờ tối, yến hội trong đại sảnh, đèn vụt tắt, những người khách trong đại sảnh cũng yên tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều hướng về đôi tình nhân sắp đính hôn và người điều khiển chương trình trên sân khấu phía trước.

Khúc nhạc tươi vui vang lên trong đại sảnh, truyền đến sự hân hoan, vui mừng.

Người điều khiển chương trình ở đó kể lại quá trình quen biết và tìm hiểu nhau của Trâu Văn Siêu và Tô Lạc Tuyết. Tuy rằng rất nhiều thứ anh ta nói đều là biên tập ra, nhưng làm một MC chuyên nghiệp, anh ta nói rất truyền cảm, cuốn hút, khiến rất nhiều người ở đây nghe thấy có chút cảm động, không ngừng tán thưởng họ đúng là một đôi trai tài gái sắc, có thể nói ăn ý.

Ở dưới sân khấu, ở bàn đầu tiên, cha của Trâu Văn Siêu, Trâu Hải Bằng cùng với cha của Tô Lạc Tuyết, Tô Hạo Đông ngồi cùng một chỗ, nhìn nhau cười. Bọn họ cũng biết, trải qua nghi thức đính hôn này, quan hệ giữa hai nhà sẽ tiến một bước. Mà với tư cách là thông gia, sau khi hai người đính hôn, Trâu Hải Bằng sẽ tích cực hoạt động, tranh thủ trợ giúp Tô Hạo Đông tiến vào làm Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Thương Sơn, giúp ông ta vượt qua bước gian nan nhất trong con đường làm quan của ông ta.

Chính trị, có chút lúc chính là tàn khốc như vậy, thực dụng như vậy, từ xưa đến nay đều là như thế.

Ngọn đèn sáng lên, người điều khiển chương trình thâu tóm bầu không khí của toàn bộ hội trường. Bầu không khí dưới sự điều khiển của MC dần dần tiến tới cao trào, âm thanh dừng lại, ánh đèn chiếu vào Trâu Văn Siêu và Tô Lạc Tuyết đứng chính giữa sân khấu. Giờ phút này, đã đến giai đoạn cao trào nhất của toàn bộ nghi thức đính hôn.

Dưới sự chỉ đạo và ám chỉ của người điều khiển chương trình, Trâu Văn Siêu sớm đã chuẩn bị một hộp nhẫn kim cương lớn, mở hộp ra, quỳ một gối xuống mặt đất, giơ hộp nhẫn kim cương lên cao, lớn tiếng nói:
- Tiểu thư Tô Lạc Tuyết xinh đẹp, em đồng ý gả cho anh không.

Giờ phút này, sắc mặt Tô Lạc Tuyết tái nhợt dị thường, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lo âu.

Bởi vì lúc này, Liễu Kình Vũ vẫn chưa xuất hiện.

Tô Lạc Tuyết trầm mặc, lo âu, và đợi.

Anh Liễu, rốt cuộc anh đang ở đâu, anh mau xuất hiện đi. Nếu không em thật sự không biết nên làm như thế nào nữa. Chẳng lẽ em thật sự phải nhận lời cầu hôn của công tử đào ho Trâu Văn Siêu này. Chẳng lẽ em phải đính hôn cùng anh ta thật sao. Em thật sự không muốn.


Nước mắt hoen bờ mi của Tô Lạc Tuyết.

Là một cô gái tâm địa thiện lương, tính cách nhu nhược, rất hiếu thuận, dù sâu trong lòng cô đầy mâu thuẫn với cuộc hôn nhân này. Nhưng vì nể mặt cha mình, vì tiền đồ của cha mình, cô vẫn luôn nhẫn nại, vẫn đang mong đợi, cô đang mong một ngày kia cha mình có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, có thể cảm nhận được sâu trong lòng mình thật sự rất buồn, cô hy vọng cha mình có thể để ý một chút đến cảm nhận của mình.

Nhưng, Tô Lạc Tuyết tuyệt vọng, bởi vì cô nhìn thấy, dưới sân khấu, cha mình đang cùng cha của Trâu Văn Siêu ở đó cười to thoải mái.

Trong ánh mắt của ông ấy không chút thương tiếc, không chút tỉnh ngộ, có chỉ khát khao và kỳ vọng về con đường làm quan của ông ấy.

Khóe mắt, rốt cục cũng không thể chịu nổi nước mắt bi thương mà tràn mi, trong nháy mắt ướt nhòe đôi má của Tô Lạc Tuyết.

Lòng Tô Lạc Tuyết lạnh lẽo như nước, gần như không có chút nhiệt độ nào. Cô dường như cảm nhận được, thế giới trong lòng mình đã trở nên u ám, gần như không nhìn thấy một chút ánh sáng nào.

Lúc này, Trâu Văn Siêu nhìn thấy Tô Lạc Tuyết vẫn trầm mặc không nói, trong lòng có chút không hài lòng. Tuy nhiên nghĩ đến lúc này chính là thời khắc vui vẻ nhất, anh ta nén nhịn sự không hài lòng vào trong lòng, lại lớn tiếng nói:
- Tô Lạc Tuyết, em đồng ý gả cho anh không.

Tô Lạc Tuyết vẫn trầm mặc như cũ, nước mắt theo gương mặt từng dòng chảy xuống.

Lúc này, người điều khiển chương trình phát hiện sân khấu có chút mâu thuẫn, vội vàng phát huy bản lĩnh người điều khiển chương trình của mình, lập tức đứng ra nói:
- Các vị bằng hữu, mọi người chúng ta đều đã nhìn ra, cô dâu Tô Lạc Tuyết thật sự quá vui, quá kích động, nước mắt đã chảy đầy đôi má xinh đẹp của cô. Cô ấy đã kích động nói không nên lời, phía dưới, chúng ta hay mời chú rể nói ra những lời tha thiết chờ mong nhất từ sâu trong lòng mình nào.


Lúc nói chuyện, người điều khiển chương trình nhìn Tô Lạc Tuyết một cái, ám chỉ cô mau nói đi.

Ánh mắt của Tô Lạc Tuyết và người điều khiển chương trình vừa gặp nhau, không nói lời nào, liền cùng nhìn về phía cửa lớn của đại sảnh.

Đúng lúc đó, cửa lớn có thay đổi, một người cao lớn, thân hình mạnh mẽ rắn rỏi vội vã xông vào.

Nhìn thấy người này, Tô Lạc Tuyết vốn đang nước mắt đầy mặt đột nhiên lộ ra nụ cười sáng lạn. Lúc này, Tô Lạc Tuyết thật giống như một tiên nữ nhanh nhẹn từ trên trời giáng xuống, thánh khiết, xinh đẹp như vậy, nụ cười của cô vui vẻ như vậy, hạnh phúc như vật, rất nhiều người trong sảnh đều bị nụ cười này của Tô Lạc Tuyết làm cho cảm động. Lúc này bọn họ dường như có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc từ sau trong lòng Tô Lạc Tuyết. Lúc này, tất cả mọi người cho rằng Tô Lạc Tuyết đã không còn kích động, rốt cục đã trở lại bình thường, chuẩn bị nhận lời cầu hôn của Trâu Văn Siêu, tất cả mọi người đều đang mong đợi.

Lúc này, Trâu Văn Siêu dưới sự chỉ đạo của người điều khiển chương trình, lần thứ ba nói:
- Tiểu thư Tô Lạc Tuyết xinh đẹp, em đồng ý gả cho Trâu Văn Siêu anh không.

Trong lúc nói, ánh mắt của Trâu Văn Siêu tràn đầy chờ mong, bởi vì anh ta cũng bị nụ cười lúc này của Tô Lạc Tuyết mê hoặc.

Anh ta không thể phủ nhận, Tô Lạc Tuyết xinh đẹp hơn tất cả những người bạn gái trước đây của mình. Hơn hẳn tất cả những mỹ nữ hàng đầu ở hộp đêm mà mình từng chơi đùa.

Bởi vì bất cứ không ai có được khí chất thánh khiết, tinh thuần lúc này của Tô Lạc Tuyết.

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn Tô Lạc Tuyết, cùng đợi cô đưa ra câu trả lời cuối cùng. Lúc này, không có ai cho rằng Tô Lạc Tuyết sẽ cự tuyệt lời cầu hôn của con trai Phó bí thư Thành ủy, Trâu Văn Siêu.

Lúc này Tô Lạc Tuyết hít một hơi thật sâu, đầy xin lỗi nhìn người cha tươi cười đang ngồi ở bàn đầu tiên gần mình nhất dưới sân khấu, đột nhiên khàn cả giọng lớn tiếng nói:

- Tôi không muốn, tôi không muốn, tôi không muốn.

Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ bầu không khí của hội trường dường như ngưng đọng lại.

Tất cả mọi người đều nhìn thân thể cứng đờ đang giơ cao nhẫn củaTrâu Văn Siêu, nhìn Tô Lạc Tuyết đột nhiên sử dụng khí lực toàn thân nói ra ba câu tôi không muốn, vẻ mặt đầy khinh miệt nhìn Trâu Văn Siêu.

Tất cả mọi người đều sợ đến ngây người. Bọn họ đều nghĩ không thông, vì sao Tô Lạc Tuyết lại bất ngờ nói ra những lời như vậy. Tại sao lại có ánh mắt đầy khinh bỉ như vậy.

Lúc này, người chấn động nhất chính là cha của Tô Lạc Tuyết.

Vốn, ông ta rất hiểu con gái của mình, ông ta hiểu rõ sự thiện lương và nhu nhược trong lòng con gái mình. Tuy rằng ông ta cũng biết, gả con gái của mình cho Trâu Văn Siêu khẳng định sẽ không hạnh phúc, nhưng theo ông ta, gả cho Trâu Văn Siêu còn hơn gả cho một người bình thường. Cho dù Trâu Văn Siêu có chút đa tình, nhưng dù sao phụ nữ gả vào nhà quyền quý rồi, coi như cả đời về sau đều đã không lo ăn, không lo mặc, không cần vì kế sinh nhai mà sầu lo. Theo ông ta, con gái gả cho Trâu Văn Siêu có thể hưởng thụ được những điều kiện tốt nhất về vật chất, về phần hạnh phúc hay không hạnh phúc, ai có thể cam đoan mình có thể hạnh phúc chứ.

Hơn nữa ông ta cũng tin, chỉ cần mình trở thành Ủy viên thường vụ thành phố Thương Sơn, Trâu gia cũng không dám quá phận với con gái của mình. Dù sao lúc đó, mình đã là Ủy viên thường vụ rồi, mình lại trẻ hơn Trâu Hải Bằng, cũng có tiền đồ, Tô Hạo Đông tin rằng, chỉ cần mình có quyền thế lớn hơn nữa, mình có thể bảo đảm con gái của mìn hđược hạnh phúc. Ít nhất, lúc mình còn tại vị cầm quyền, Trâu Văn Siêu tuyệt đối không dám phụ lòng con gái mình.

Nhưng, ông ta đột nhiên phát hiện, con gái mình bất ngờ, vào thời khắc quan trọng nhất, cự tuyệt lời cầu hôn của Trâu Văn Siêu.

Đây rốt cuộc là tình huống gì vậy.

Giờ phút này, cha của Trâu Văn Siêu ngồi bên cạnh Tô Hạo Đông, Phó bí thư Thành ủy thành phố Thương Sơn, Trâu Hải Bằng cũng sợ đến ngây người.

Sắc mặt của ông ta lúc này trở nên tái nhợt, cặp mắt của ông ta đầy khiếp sợ, kinh ngạc, khó hiểu, tức giận nhìn Tô Lạc Tuyết.

Ngay khi tất cả mọi người đều đang kinh ngạc đến ngây người, không khí trầm mặc chưa từng có, "Bốp bốp bốp Bốp~, bốp bốp bốp Bốp~" Một tràng vỗ tay trong trẻo, có tiết tấu đột nhiên từ phía sau mọi người vang lên.


Nương theo tiếng vỗ tay trong trẻo này, một người đàn ông cao lớn từ phía sau đi đến trước sân khấu, bước lên sân khấu.

Mà lúc này, ngọn đèn sân khấu không biết lại sao, từ sau khi người này tiến vào phòng, liền rọi sáng lên người của hắn. Kể từ đó, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy người đàn ông mới tới này.

Nương theo ánh đèn, Liễu Kình Vũ cất bước đi lên sân khấu, vừa vỗ tay vừa lớn tiếng nói:
- Tốt, tốt lắm, Lạc tuyết, quyết định của em thật là chính xác, anh ủng hộ em.

Lúc này, tất cả mọi người đều phản ứng lại, lại có người dám đến phá đám lễ đính hôn của con trai Phó bí thư Thành ủy ngày hôm nay sao.

Mọi người cùng bạn bè bọn họ đều sợ đến ngây người.

Ngay lập tức, mọi người liền bắt đầu châu đầu ghé tai, bàn luận. Tất cả mọi người đang thắc mắc cùng một vấn đề, người dám đến phá lễ đính hôn ngày hôm nay rốt cuộc là ai.

Lúc này, Trâu Văn Siêu nhìn thấy người tới là Liễu Kình Vũ, sắc mặt liền trắng bệch. Vốn, anh ta muốn mời Liễu Kình Vũ đến, sau đó lợi dụng Tô Lạc Tuyết hạ nhục Liễu Kình Vũ. Nhưng trước khi nghi thức đính hôn bắt đầu, Liễu Kình Vũ mãi không đến, điều này khiến cho nguyện vọng hạ nhục Liễu Kình Vũ trước lễ đính hôn của anh ta thất bại. Anh ta vốn nghĩ rằng Liễu Kình Vũ sẽ không tới, nhưng thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lại đến thật, mà thời điểm hắn đến cũng thật không đúng lúc. Mà khiến Trâu Văn Siêu càng không ngờ đến chính là, Tô Lạc Tuyết bất ngờ cự tuyệt lời cầu hôn của mình.

Phải biết, hiện tại có đến mấy trăm người đang ngồi đây, tất cả những người này đều là quan chức của thành phố Thương Sơn, những nhân vật có máu mặt trên thương trường. Tô Lạc Tuyết cự tuyệt mình trước mặt nhiều người như vậy, này chẳng khác nào đánh vào mặt anh ta một cái thật đau.

Trâu Văn Siêu lửa giận trong lòng liền bốc lên đầu, hai mắt anh ta bốc hỏa căm tức nhìn Liễu Kình Vũ lớn tiếng quát:
- Liễu Kình Vũ, mày tới đây làm gì.

Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, lấy tay vẫy Tô Lạc Tuyết lại nói:
- Tôi tới đưa cô ấy đi.

Liễu Kình Vũ nói xong, đám người đứng ngoài xem đều sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận